Hai chữ nhà xác thật sự khiến cho Yên Vũ hoảng sợ. Nàng rùng mình một cái, cứng ngắc quay đầu nhìn xa phu, chỉ thấy dưới ánh trăng, xa phu nhe hàm răng toả ra sắc lạnh, thật đáng sợ. “Hơn nửa đêm đến nhà xác làm gì?” Yên Vũ lạnh lùng nghiêm mặt nói.
“Xác nữ được vớt lên từ giếng nước trong hậu viện nhà Vương đại nhân để ở trong này. Trên cổ tay xác nữ kia có đeo một chiếc vòng giống như của ngươi, có lẽ ngươi sẽ nhận biết nàng ta.” Tuyên Thiệu nói xong thì nhấc chân đi về phía dãy nhà thấp bé kia.
“Cho dù là muốn nhận biết xác chết thì cũng nên đến vào ban ngày chứ? Bây giờ hơn nửa đêm…”
Thấy xa phu xách đèn đi theo Tuyên Thiệu về phía trước, nàng cũng chỉ có thể đuổi theo, còn chưa nói xong đã bị hắn cắt ngang.
“Chọn ngày không bằng đụng ngày, ai bảo đêm này ta gặp được ngươi chứ?”
Yên Vũ cảm thấy bất đắc dĩ.
“Nhưng ban đêm nhận biết xác cũng thấy không rõ mà…”
“Ban ngày nhìn cũng giống vậy.”
Mới đầu Yên Vũ còn không hiểu lắm, câu ban ngày nhìn cũng giống vậy, đến tột cùng là ý gì.
Đến khi nhìn xác nữ bị ngâm nước sình lên thì mới giật mình tỉnh ngộ, đó là ban ngày nhìn cũng không thể nhận ra được là ai!
Xa phu giơ đèn lên, rọi xác nữ từ đầu đến chân.
Xác nữ đã nằm ở trong này một ngày, nhưng không biết đã ngâm trong nước bao lâu, cả người phình to giống như bánh bao, da thịt đã bị thối rữa ra.
Nhưng xem trang phục ăn mặc thì xác nhận là thiếp thất gì đó của nhà giàu.
Xa phu rốt cuộc dừng đèn ở cổ tay trái của xác nữ.
Yên Vũ cúi đầu nhìn thấy trên cổ tay của xác nữ đang đeo một chiếc vòng giống như đúc cái của nàng, nhưng thân thể xác nữ đã bị ngâm phình to, vòng tay khảm vào da thịt, không lấy xuống được.
Chợt thấy Tuyên Thiệu rút con dao găm trong tay áo ra, vung tay chặt đứt cổ tay của xác nữ. Chiếc vòng vàng của nữ nhân loảng xoảng một tiếng rơi xuống.
Trên sàn nhà bằng đá lạnh lẽo, tiếng loảng xoảng vang dội trong nhà xác âm u.
Yên Vũ nghiêm mặt nhìn Tuyên Thiệu. “Người đã chết rồi, sao ngươi lại có thể huỷ hoại thi thể?”
Tuyên Thiệu cũng không liếc nhìn nàng một cái, ra hiệu cho xa phu nhặt chiếc vòng lên, xoay người liền đi.
Đã từ lâu nghe nói người này làm việc thủ đoạn độc ác, hôm nay thấy quả nhiên là thế. Yên Vũ nhíu mày đi theo ra ngoài.
Yên Vũ trở lại trên xe ngựa, thấy Tuyên Thiệu đã ngồi trên ghế dựa lông cáo thoải mái rộng rãi, đang cầm hai cái vòng vàng so sánh.
Thoạt nhìn bề ngoài hai chiếc vòng giống nhau như đúc.
Nhưng trọng lượng cái ở trên tay Yên Vũ rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều so với cái kia. Cái vòng vàng trên tray xác nữ kia là đặc ruột!
Tuyên Thiệu cuộn lại tờ giấy mỏng lấy trong vòng tay ra, nhét trở lại trong chiếc vòng rỗng ruột.
Lách cách – một tiếng, vòng tay phục hồi lại như cũ. Hoàn toàn không nhìn ra dấu vết có thể mở ra ở trên chiếc vòng.
Hắn trầm tĩnh nhìn Yên Vũ. “Ngươi muốn đi hình ngục hay là trở lại Xuân Hoa lâu?”
Yên Vũ nhìn nhìn hắn. “Dĩ nhiên là về Xuân Hoa lâu.”
“Vậy ngươi sẽ tiếp tục đeo cái vòng này. Mấy ngày này sẽ có người âm thầm đi theo ngươi, nếu có người nào muốn cái vòng này của ngươi, ngươi nhất định phải để ý người đó. Nếu có thể làm tốt việc này thì đó là ngươi lập công chuộc tội. Nếu làm bể, đó là ngươi mưu tài hại mệnh!” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói.
(mưu tài hại mệnh: mưu cầu tiền bạc, sát hại tính mạng)
“Xác nữ kia rõ ràng là phát hiện ở trong nhà Vương đại nhân, tiểu nữ có năng lực gì mà có thể mưu tài hại mệnh trong nhà Vương đại nhân?” Yên Vũ châm chọc nói.
“Nói như vậy là ngươi vẫn muốn đi hình ngục?” Tuyên Thiệu không gấp gáp, thản nhiên nói.
Yên Vũ nhíu mày. “Ta đồng ý với ngươi là được.”
Đã sớm nghe nói người của Hoàng thành ti chỉ biết cưỡng ép bức cung, thủ đoạn tàn nhẫn, dùng bất cứ thủ đoạn nào, ngang ngược không nói đạo lý, quả nhiên là như thế! Đây rõ ràng chính là vu oan hãm hại! Muốn người ta hợp tác mà giọng điệu còn cứng ngắc như vậy!
Nhưng Yên Vũ đã sớm hiểu được cái gì là “Người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu”. Tám năm trước, nhà của nàng đã bị một mồi lửa, khi nàng được bà chủ của Xuân Hoa lâu thu nhận thì nàng đã hiểu được đạo lý này.
Tuyên Thiệu nhìn nàng, khoé miệng hơi cong lên.