Yên Vũ

chương 64-2: sao ta không nghe được gì cả? (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ban đầu, Lâm Ngọc Dao giật mình, nhìn thấy lo lắng trên mặt Yên Vũ thì khẽ cười an ủi: “Yên Vũ cô nương đừng sợ, lão gia rất nhân từ, nhất định sẽ không trách phạt ngươi đâu.”

“Biểu tiểu thư cho rằng lão gia kêu nô tỳ đến là vì trách phạt nô tỳ sao?” Yên Vũ nghe ra trong giọng nói của nàng ta có chút hả hê, nhịn không được hỏi ngược lại.

Trên mặt Lâm Ngọc Dao cứng lại. “Ta, ta không có nói như vậy a!”

Linh Lung tức giận nói: “Tiểu thư nhà ta có ý tốt an ủi ngươi, ngươi đừng có không biết lòng tốt!”

Trên mặt Lâm Ngọc Dao đã lộ ra uất ức đến cực điểm, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

Yên Vũ chỉ lo nàng ta khóc lên ở trước mặt mình, khiến cho nhìn thấy còn tưởng rằng nàng làm tớ mà lấn chủ. Liền nhanh chóng khom mình. “Không dám để cho lão gia đợi lâu, nô tỳ cáo lui trước.”

Không đợi Lâm Ngọc Dao mở miệng, nàng đứng dậy ra khỏi viện.

Vào chủ viện, nàng lắng tai nghe thấy Tuyên đại nhân đang ở trong phòng khách tiếp khách.

Tuyên Thiệu không có ở đó, nhưng trong phòng khách lại có một giọng nói mà nàng quen.

Nàng thả chậm bước chân, chăm chú lắng nghe, người đến hẳn là Nghiêm Yến Sinh?

Đúng rồi, Tuyên Thiệu đập thôn trang của gia đình hắn, gia đình hắn sao không lại tìm tới cửa? Tuyên đại nhân kêu nàng đến, mục đích là… Không phải là Nghiêm Yến Sinh chưa từ bỏ ý định, muốn bắt nàng trở lại cho Mục Thanh Thanh xả giận chứ?

Hôm nay Tuyên Thiệu không có ở nhà, nếu Tuyên đại nhân đồng ý để Nghiêm Yến Sinh bắt nàng đi thì nàng lại phải làm sao thoát thân đây?

Yên Vũ chần chờ, bước chân dừng lại.

Lục Bình đang dẫn nàng ở phía trước cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng. “Đi thôi, đừng để cho lão gia đợi lâu.”

“Ta… ta bị mót quá.” Yên Vũ khẽ nói.

Lục Bình liếc mắt. “Mót cũng nín!”

“Lục Bình tỷ tỷ… Ta không nín được…” Yên Vũ lắc đầu liên tục.

“Thiệt là!” Lục Bình lạnh lùng hừ một tiếng, tiến lên nắm lấy ống tay áo của nàng, kéo nàng đi về phía phòng khách.

Mãi cho đến bên ngoài phòng khách mới đẩy tay ra. “Lão gia, Yên Vũ được dẫn tới.”

Yên Vũ gục đầu đứng ở bên ngoài phòng khách, cảm giác được có mấy ánh mắt sáng quắc đang nhìn chăm chú trên người nàng, như đứng ngồi không yên, thật là khó chịu.

“Vào đi.” Giọng nói của Tuyên Văn Bỉnh ôn hoà, nghe không ra mang ý quở trách gì.

Lục Bình lui ra một bên.

Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là bất chấp bước vào phòng khách.

“Thỉnh an lão gia.” Yên Vũ cúi người.

“Đứng lên đi. Đây là Nghiêm đại nhân và Nghiêm công tử, có lẽ ngươi cũng biết Nghiêm công tử.” Tuyên Văn Bỉnh nói.

Yên Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy Nghiêm Yến Sinh ngồi ở trên, còn có một người đàn ông trung niên hơi mập, râu cá trê, trên mặt mang nụ cười dễ chịu.

“Xin chào Nghiêm đại nhân, Nghiêm công tử.”

“Ha ha, chuyện của đám con nít mà, vốn là không nên quấy rầy Tuyên đại nhân. Nhưng mà khuyển tử không hiểu chuyện, chọc giận tới Tuyên công tử, nếu ta không tự mình mang con trai đến đây xin lỗi thì thật sự rất áy náy, mong rằng Tuyên đại nhân rộng lòng tha thứ!” Nghiêm thị lang có chút khách khí cung kính nói.

“Nghiêm đại nhân nói quá lời rồi. Thiệu nhi bị ta cưng chìu quen tuỳ ý, hôm nay cũng thấy nha đầu này tốt đẹp, không có gì đáng ngại, tất nhiên Thiệu nhi cũng sẽ không để chuyện này ở trong lòng.” Tuyên Văn Bỉnh nói.

“Vậy à, vậy à.” Nghiêm đại nhân cười theo, liên tục lên tiếng trả lời.

Nghiêm Yến Sinh bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay nói với Yên Vũ: “Đã đắc tội, cô nương bỏ qua cho.”

Yên Vũ vội tránh sang một bên, không nhận lễ của hắn. “Công tử làm tổn thọ nô tỳ, nô tỳ không dám nhận.”

Thấy Yên Vũ thức thời, sắc mặt của Nghiêm đại nhân dễ nhìn rất nhiều.

Tuy rằng hắn mang theo con trai tới một chuyến là vì Tuyên đại nhân và Tuyên công tử, nhưng thật sự để con trai mình hành lễ nhận lỗi với một đứa nha hoàn thì trong lòng hắn ít nhiều gì cũng không được tự nhiên.

May mà nha hoàn này vẫn cúi đầu cung kính, không có ỷ vào Tuyên Thiệu cưng chìu mà cho con trai mình sắc mặt gì.

Nghiêm đại nhân cười cười.

Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên kêu Yên Vũ lui ra ngoài.

Kêu nàng tới, bất quá chỉ là làm cảnh, cái chính là mặt mũi của Tuyên Thiệu.

Yên Vũ thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rời khỏi phòng khách chợt nghe thấy Nghiêm Yến Sinh đuổi theo.

“Yên Vũ cô nương!”

Yên Vũ dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn. “Nghiêm công tử còn có gì phân phó?”

“Đêm qua ta uống quá nhiều rượu, hôm nay tỉnh rượu cảm thấy chuyện mình là quá hồ đồ, nên hổ thẹn khó mà diễn tả bằng lời, đặc biệt tới để nhận lỗi với Yên Vũ cô nương và Tuyên công tử. Xin cô nương nhất định tha thứ một chút!” Nghiêm Yến Sinh hơi rũ mắt, không thấy rõ biểu cảm trong con ngươi.

Yên Vũ liền lùi lại hai bước. “Công tử nói quá lời, đã là một sự hiểu lầm, nô tỳ sẽ không để ở trong lòng.”

“Đây là một chút tâm ý, tấm lòng tôn kính, cô nương làm ơn nhất định nhận lấy.” Nghiêm Yến Sinh nhận lấy cái hộp từ trong tay tuỳ tùng ở phía sau, đưa tới trước mặt Yên Vũ.

Yên Vũ nhìn cái hộp trước mặt, không dám đưa tay đón.

Nghiêm Yến Sinh tối hôm qua không ngại bỏ thuốc Tuyên Thiệu, ngay cả bản thân hắn cũng đánh ngã. Hôm nay nói thay đổi sắc mặt liền thay đổi, vừa xin lỗi vừa tặng quà. Trong hồ lô của hắn muốn làm cái gì?

Yên Vũ ngửi được mùi vị khác thường, trong tai nghe được tiếng vang xì xì kỳ quái.

Giống như là được truyền tới từ cái hộp đang cầm trong tay Nghiêm Yến Sinh.

Nàng càng không dám đưa tay đón nhận, lại lui về phía sau một bước, nói: “Nghiêm công tử quá khách khí, nô tỳ thân phận hèn mọn, sao dám nhận quà của ngài?”

“Nếu Yên Vũ cô nương không nhận, há chẳng phải là không chịu tha thứ cho ta sao?” Nghiêm Yến Sinh hơi nhếch miệng, chợt tiến lên hai bước, không nói lời nào đưa cái hộp cho Yên Vũ.

“Yên Vũ cẩn thận…”

Yên Vũ quay đầu lại nhìn thấy Tuyên Thiệu vẻ mặt gấp gáp bay vút về phía nàng.

Còn chưa kịp phản ứng.

Chỉ nghe “Ầm…” một tiếng vang thật lớn.

Cái hộp trong ngực nàng nổ tung.

Cùng lúc khi cái hộp nổ tung, Tuyên Thiệu một cước đá văng cái hộp ra.

Ôm lấy vai của nàng, trong nháy mắt xoay người đem nàng bảo vệ ở trong lòng.

Cái hộp bị nổ tung, mảnh vụng đánh vào trên lưng Tuyên Thiệu. Một mùi vật liệu may mặc bị đốt lan toả trong không khí.

Tuyên Thiệu giơ tay lên bỏ đi cái áo dài ở bên ngoài, bên trên đã bị đốt vài lổ to, lộ ra màu bị cháy đen.

Yên Vũ chỉ cảm thấy trong tai ông ông lên, thấy miệng của Tuyên Thiệu mở ra đóng lại, như là đang nói gì đó với nàng, nhưng nàng không nghe được cái gì cả.

Tuy hai người gần nhau, hơi thở lạnh của Tuyên Thiệu đều phả vào trên mặt nàng, nhưng nàng không nghe được tiếng của hắn một chút nào.

Nàng nhìn thấy Nghiêm đại nhân chạy ra khỏi phòng khách, hung hăng cho Nghiêm công tử một bạt tai.

Nghiêm công tử bị đánh lệch sang một bên, khoé miệng thấm ra máu.

Nàng nhìn thấy Tuyên đại nhân vẻ mặt lo lắng tiến lên, hướng về phía Tuyên Thiệu hỏi chút gì đó. Nhưng Tuyên Thiệu không thèm cho một vẻ mặt nào khác, chỉ lo lắng nhìn nàng.

Nàng mở miệng, muốn hỏi Tuyên Thiệu trong hộp là cái gì?

Nhưng không nghe được giọng nói của mình…

Yên Vũ bỗng nhiên sợ hãi. Nàng giơ tay lên nắm chặt ống tay áo Tuyên Thiệu. “Có phải là ta không nghe được không? Có phải là ta không nghe được không? Tuyên công tử, sao ta không nghe được cái gì cả?”

Nàng muốn hỏi như vậy, thế nhưng nàng không biết mình đã hỏi hay chưa. Nàng không nghe được, ngay cả tiếng của mình nàng cũng không nghe được.

Hai tay Tuyên Thiệu đỡ lấy hai vai nàng, miệng khép mở khép mở, ánh mắt lo lắng, khẩn trương.

Thế nhưng nàng nghe không được hắn đang nói cái gì. Nàng không nghe được cái gì cả…

Trong lỗ tai tiếng ông ông càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, vang lên trong lỗ tai nàng, đầu của nàng cũng đau theo, như là có vật bén nhọn gì đó xuyên qua lỗ tai, đâm thẳng vào đầu của nàng.

“Á…” Yên Vũ khổ sở rống lên một tiếng, bưng lấy lỗ tai của mình, vô lực quỳ rạp xuống đất.

Nàng khổ sở lắc đầu, ánh mắt hốt hoảng bất lực.

Tuyên Thiệu cúi người ôm lấy nàng, lạnh lùng nhìn cha con Nghiêm gia. “Món nợ này ta sẽ từ từ tính với cái ngươi! Các ngươi an tâm chờ xem!”

Dứt lời, hắn ôm Yên Vũ, xoay người rời khỏi chủ viện.

Nghiêm đại nhân thất hồn lạc phách đứng đó. Lời của Tuyên Thiệu dường như đã cho ông ta đả kích lớn lao. Qua một hồi, ông ta nắm lên quả đấm, đập mạnh Nghiêm Yến Sinh vài cái.

Nghiêm Yến Sinh không nói được một lời.

“Tiễn khách!” Tuyên Văn Bỉnh lạnh lùng mở miệng, sầm mặt phẩy tay áo bỏ đi.

Lúc này cha con Nghiêm gia mới mang theo tâm tư của mình rời khỏi Tuyên phủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio