Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, chính viện của Tuyên phủ, giữa Ánh Huy đường.
Tuyên Thiệu toàn thân đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn ngồi ở vị trí bên phải.
Tuyên Văn Bỉnh mím chặt môi, hai tay nắm chặt tay vịn của ghế bành gỗ hoa lê, trên mặt mang theo tức giận.
Bầu không khí giữa cha con giương cung bạt kiếm.
“Sáng sớm làm cái gì vậy?” Tuyên phu nhân được nha hoàn dìu, rảo bước tiến vào Ánh Huy đường, thấy bầu không khí không đúng thì mở miệng cười muốn không khí bình thường lại.
“Để hắn tự nói đi.” Tuyên Văn Bỉnh lạnh lùng mở miệng.
Tuyên phu nhân đứng ở bên cạnh ông ta, đầu ngón tay khẽ chọt ông một cái: “Con trai hiếm khi chủ động tới, ông làm cái gì vậy?”
Tuyên Văn Bỉnh hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Tuyên phu nhân biết tướng công đây là thật tức giận, nâng mắt nhìn về phía con trai. “Làm sao vậy? Sáng sớm đặc biệt tới chọc phụ thân con tức giận?”
Tuyên Thiệu lạnh lùng mở miệng. “Ta không có thời gian rãnh như vậy! Ta muốn cưới Yên Vũ, chỉ báo cho các người biết, cũng không cần các người có đồng ý hay không.”
“Càn rỡ!” Tuyên Văn Bỉnh chợt vỗ bàn một cái. Cái bàn gỗ hoa lê đều run lên.
Tuyên phu nhân vội giơ tay lên đè tướng công lại, hít sâu một hơi, tận sức nhẹ nhàng nói: “Con thích Yên Vũ, cha mẹ cũng không phản đối. Con trưởng thành rồi, có chủ kiến của mình, đây là chuyện tốt! Thế nhưng thân phận của nàng ta thấp, khác một trời một vực với con, con giữ ở bên cạnh làm thiếp thất thông phòng thì có thể!”
Tuyên Thiệu cười lạnh. “Nếu ta nhất định muốn cưới nàng làm vợ thì sao?”
“Nghịch tử! Ta càng khoan dung đối với ngươi, ngươi càng không kiêng nể gì cả! Ngươi đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta à?” Tuyên Văn Bỉnh phẫn nộ quát.
Tuyên Thiệu bỗng đứng dậy, làm như vô cùng mất kiên nhẫn cùng ở chung trong một phòng với Tuyên Văn Bỉnh.
Tuyên phu nhân lập tức tiến lên ngăn hắn lại. “Con làm thật sao?”
“Chẳng lẽ mẫu thân cho rằng ta cố ý chạy tới đùa giỡn với các người?” Tuyên Thiệu mỉa mai nói.
Tuyên phu nhân cũng tái mặt. “Điều đó không có khả năng! Con kêu Ngọc Dao làm như thế nào đây? Các con đã hứa hôn từ nhỏ!”
“Đó là chuyện của các người. Việc này ta chưa bao giờ thừa nhận qua!”
Thái độ lạnh lùng của Tuyên Thiệu thực sự chọc giận Tuyên phu nhân.
Bà ta bị tức đến nỗi có chút thở hổn hển. “Lai lịch của Yên Vũ ra sao? Nhà ở nơi nào? Trong nhà có người nào khác? Con đều biết sao?”
“Những điều này không cần mẫu thân hao tâm tổn trí, ta đã muốn cưới nàng thì dĩ nhiên đã hiểu rõ ràng.”
“Vậy con nói ra một chút coi? Con muốn cưới cô gái làm chính thê, cha mẹ cũng không thể hoàn toàn không biết gì cả về nàng ta chứ?”
Tuyên Thiệu hừ lạnh một tiếng. “Bây giờ các người tới quan tâm ta, không cảm thấy là quá dư thừa sao? Bộ dáng vờ vĩnh thật khiến cho người ta chán ghét!”
“Con! Con…” Tuyên phu nhân bỗng nhiên biến sắc, đầy đau đớn nhìn Tuyên Thiệu.
Nhưng Tuyên Thiệu phẩy tay áo bỏ đi, ngay cả đầu cũng không từng quay lại.
Tuyên Văn Bỉnh đứng dậy đỡ lấy Tuyên phu nhân không ngừng thở dốc.
Nhưng Tuyên phu nhân lại đấm vào ngực Tuyên Văn Bỉnh, nước mắt tuôn rơi. “Đều tại ông, đều tại ông… Nếu không phải ông, Thiệu nhi thật tốt của ta sao lại biến thành cái dạng này… Khi còn nhỏ nó thông minh hiểu chuyện nhất…”
Tuyên phu nhân đã khóc không thành tiếng.
Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Yên tâm đi, ta nhất định không cho hắn làm ra chuyện hồ đồ.”
Yên Vũ không biết những chuyện này, lúc nàng thức dậy đã là mặt trời lên cao.
Nàng đau nhức toàn thân ngồi dậy, nhìn thấy vết lạc hồng trên giường, ánh mắt có chút kinh ngạc. Nói không được, nói không rõ cảm thụ trong lòng.
Nàng vén màn màu xanh nhạt lên, quần áo ướt sũng hôm qua đã bị người lấy đi. Trên chiếc bàn con cạnh giường bày một bộ y phục mới tinh màu vàng nhạt, như mầm cỏ mùa xuân.
Nàng nâng tay sờ soạng vật liệu may mặt trơn mềm, là gấm Tế Vân, chính là cống phẩm, cho dù người bình thường có nhiều tiền cũng không mua được.
Khi nàng ở phủ thừa tướng thì thích nhất là gấm Tế Vân. Bao nhiêu năm đã không được mặc qua.
Nâng mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, Yên Vũ biết lúc này đã không còn sớm. Hôm nay không phải lúc quét dọn thư phòng, chẳng biết Tuyên Thiệu có thể nhớ đến nguyên nhân đêm qua mà miễn trừng phạt nàng không đây?
Cầm lấy y phục trên chiếc bàn con, mặc vào từng món một.
Đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy chiếc gương ở trên bàn, đang muốn trang điểm.
Cửa bị người khẽ gõ vang.
“Chủ tử, đã dậy chưa?” Có cô gái ở ngoài cửa thận trọng nhẹ giọng hỏi.
Một câu nói khiến cho Yên Vũ ngây ngẩn tại chỗ, giống như trở về tám năm trước ở phủ thừa tướng, nha hoàn bên cạnh nàng ở ngoài cửa cẩn thận hỏi “Tiểu thư, đã dậy chưa?”
Nhìn dung nhan trong gương đã không còn non nớt, cùng với cảm giác cả người thật đau nhức, nàng chợt giật mình bừng tỉnh từ trong ký ức, đáp: “Dậy rồi, vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, vòng qua bình phong tiến vào chính là Lục Bình, người đã từng cùng phòng với nàng.
Yên Vũ im lặng, lỗ tai của nàng quả thật chưa khỏi hoàn toàn. Vừa rồi, ngay cả tiếng của Lục Bình cũng không nghe ra.
“Chủ tử, nô tỳ chải đầu cho người nhé?” Lục Bình buông thõng tay, mang theo cẩn thận cùng câu nệ đứng ở bên cạnh.
Đầu chân mày Yên Vũ cau lại. “Ngươi kêu ta là gì?”
Lục Bình trợn mắt nhìn, nghĩ thầm chẳng lẽ Yên Vũ bây giờ muốn mình đổi cách xưng hô gọi là thiếu phu nhân hả? Dù sao nàng ta còn chưa qua cửa mà!
“Chủ, chủ tử ạ…” Đợi sau khi người và công tử thành hôn thì nô tỳ sẽ đổi cách xưng hô…”
Lục Bình kèm theo gương mặt tươi cười.
Yên Vũ trố mắt một hồi. Thành hôn? Đổi cách xưng hô?
Nàng bất quá chỉ ngủ thêm một hồi, dậy trễ một chút, sao giống như đã phát triển ngoài dự liệu vậy chứ?
Thấy Yên Vũ không lên tiếng, Lục Bình liền thận trọng tiến lên, đỡ lấy chiếc gương, cầm qua cái lược ngọc, tỉ mỉ búi tóc lên cho Yên Vũ.
Yên Vũ yên lặng đến xuất thần nhìn mình trong gương, trong đầu nhanh chóng chỉnh lý lại mạch suy nghĩ.
Đêm qua Tuyên Thiệu nói với nàng sau này sẽ che chở nàng. Hôm nay Lục Bình liền kêu nàng là chủ tử, thành hôn rồi thì đổi lại cách xưng hô. Không phải là Tuyên Thiệu định cưới nàng chứ?
Yên Vũ bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình.
Nếu nàng vẫn là con gái của phủ thừa tướng khi xưa, Tuyên Thiệu cưới nàng cũng không đến nỗi quá mức không thích hợp, hai nhà cũng là môn đăng hộ đối.
Nhưng ngày nay nàng lưu lạc phong trần làm thị tỳ ở thanh lâu, hắn là người tâm phúc của hoàng đế đương thời cao cao tại thượng, ra vào cung cũng không cần xuống xe ngựa, gặp mặt thánh thượng cũng không phải quỳ, thân phận thật cao quý không tả nổi.
Hắn cưới nàng? Sợ là người đời đều phải cười đến rụng răng đó!
Lúc nàng hạ dược là chỉ muốn cho dù lỗ tai không thể khôi phục hoàn toàn thì nàng cũng phải tìm một lý do lưu lại bên cạnh hắn. Nếu có thể trở thành thiếp thất thông phòng của hắn, ngược lại cũng dễ dàng mượn cơ hội thỉnh an Tuyên phu nhân mà tiếp cận Tuyên đại nhân, vào hạ độc.
Nàng chưa hề nghĩ tới hắn sẽ nảy sinh ý tưởng cưới nàng làm vợ!
Chẳng phải là hắn và Lâm Ngọc Dao đã đính hôn từ nhỏ rồi sao?
Tâm trạng Yên Vũ chưa bình tĩnh thì ngược lại Lục Bình đã nhanh chân lẹ tay búi xong tóc cho nàng.
“Chủ tử, người nhìn xem, những món trang sức này, ngài thích cái nào?”
Lục Bình ôm qua một cái hộp bằng gỗ tử đàn được chạm trổ tinh xảo để trên bàn, mở ra, bên trong tất cả đều là trang sức mới tinh bằng ngọc, phỉ thuý, mã não, vàng bạc đều có, rực rỡ muôn màu, tinh xảo độc đáo.
“Đây là công tử sáng nay đặc biệt kêu khố phòng chọn tới, chủ tử nhìn một chút xem có thích không?”
Hắn vậy mà có lòng…
“Ngươi xem rồi đeo đi.” Lúc này Yên Vũ không có tâm trạng đi xem đồ trang sức.
Lục Bình gật đầu. “Xiêm y của chủ tử màu vàng, phối với trâm lủng lẳng quả tua vàng là nhìn đẹp nhất!”
(tham khảo hình:
)
Lục Bình chọn chọn lựa lựa trong hộp gỗ tử đàn, rốt cuộc cài xong.
Yên Vũ chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua trong gương, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới trong sân thì gặp Tuyên Thiệu đang nhấc chân tiến vào viện.
Tuyên Thiệu liếc nhìn nàng, trong mắt không che đậy vẻ kinh diễm, đi lên phía trước, không coi ai ra gì cầm tay nàng. “Mặc y phục như vậy rất dễ nhìn.”
Yên Vũ muốn rút tay về, nhưng nghĩ đến mục đích mình làm tất cả chuyện này, lại nhịn xuống, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu. “Cảm ơn công tử khen.”
“Ta mới vừa cho người kêu bà mai đến phủ, trong viện này đa số đều là đàn ông, chỉ có mỗi Lục Bình, còn là tay chân thô thiển. Nàng nên chọn vài nha hoàn hầu hạ bên người.” Tuyên Thiệu dắt tay nàng đi về phía ngoài viện.
Tay hắn ấm áp khô ráo, lòng bàn tay có vết chai cứng rắn, chắc là do luyện kiếm mà có.
Không biết sao, Yên Vũ được hắn nắm, nhưng trong lòng chợt hiện lên một loại cảm giác kiên định vững vàng.
Nàng lập tức đè cảm giác ở trong lòng xuống, sắc mặt cũng phai nhạt vài phần.