“Nàng không cần gấp gáp lấy lòng bọn họ như vậy.” Trở lại trong viện, Tuyên Thiệu thản nhiên mở miệng nói.
Yên Vũ kinh ngạc nhìn hắn.
Nhưng hắn ngậm miệng, không chịu nhiều lời. Kéo nàng đến thư phòng, ném cho nàng một quyển truyện đang được bán chạy nhất ở ngoài chợ. Mình thì ngồi ở bàn bên cạnh, lật mở Luật lệ thiên triều.
Yên Vũ tiếp lấy quyển truyện, thấy quyển truyện mới tinh chưa hề được lật qua. Hơn nữa, trước đây lúc nàng quét dọn ở trong thư phòng chưa từng thấy qua, biết hắn cũng không đọc loại sách này.
Trong bụng hiểu, nhất định là hắn đặc biệt mua cho nàng đọc.
Tuyên Thiệu là một người cao ngạo lạnh lùng như vậy, nhưng lại ra dáng hạ thấp, chiều ý nàng, quan tâm tình cảm của nàng, nói không cảm động chút nào là gạt người.
Lòng nàng không phải bằng đá, sao có thể không cảm động.
Nhưng mà, dù sao hắn cũng là con trai của Tuyên Văn Bỉnh. Mặc dù cha con bất hoà, nếu sau này nàng báo được thù, hắn biết được chính tay nàng thuốc chết cha của hắn, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng chăng?
Tay Yên Vũ cầm quyển truyện, nhưng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Tuyên Thiệu. Trong nhất thời lòng đầy bối rối.
Nếu như hắn không phải là con trai của Tuyên Văn Bỉnh. Nếu như nàng không phải là con gái của phủ thừa tướng. Nếu như bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, chưa bao giờ quen biết, thì tốt rồi…
“Công tử. Trong cung lại ban thưởng quà mừng mười ba chuỗi ngọc trai đông châu, mười ba chuỗi bích tỳ, mười ba thớt gấm Vân Nam.” Tuyên Hoà ở ngoài thư phòng bẩm.
(có tên tiếng Anh là ‘tourmaline’, link tham khảo hình: 碧玺/碧玺.jpg)
Tuyên Thiệu trầm ngâm trong chốc lát. “Không phải quà mừng trong cung đã đưa tới hôm qua sao?”
“Nghe nói những quà tặng này là Mục chiêu nghi đưa tới. Còn có một ma ma đang chờ gặp thiếu phu nhân một lần ở trong phòng khách.” Tuyên Hoà hơi do dự trả lời ở ngoài cửa.
Quả nhiên nghe thấy Tuyên Thiệu không vui nói: “Kêu bà ta cút đi, thiếu phu nhân là ai mà muốn gặp thì gặp sao?”
Yên Vũ ngẩng đầu, đúng lúc thấy Tuyên Thiệu quay mặt nhìn lại nàng.
Nàng cười với hắn, Tuyên Thiệu hài lòng quay mặt đi.
Cứ như vậy lẳng lặng ngồi chung với nhau, nhìn lại một cái là có thể thấy nàng cười với hắn. Cuộc sống vẫn thật không tồi.
Cũng không nghe thấy tiếng Tuyên Hoà rời đi, qua một lát, Tuyên Hoà mới lại mở miệng. “Là mang theo khẩu dụ của Mục chiêu nghi tới, thiếu phu nhân gặp một lần cũng không có gì…”
“Đừng để cho ta nói lần thứ hai.” Tuyên Thiệu lại không có chút thoả hiệp nào.
Yên Vũ ngưng mày. Thảo nào Cao Khôn lại nhằm vào hắn, có lẽ hắn ở đâu cũng đều kiêu căng như vậy. Nếu là trong nhà một đại thần khác cũng sẽ không đối xử vô lễ với phi tử đang được cưng chiều nhỉ?
“Dạ…”
Lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi xa của Tuyên Hoà.
Yên Vũ cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên quyển truyện.
Trong lòng lại nhịn không được bắt đầu nhớ đến thương thế của Tần Xuyên.
Hôm qua thấy huynh ấy bị Tuyên Thiệu đánh một chưởng ói ra máu, bây giờ không rõ tình hình như thế nào?
Từ hôm qua đến nay Tuyên Thiệu vẫn không hỏi nàng chuyện Tần Xuyên. Rốt cuộc là hắn biết bao nhiêu đây?
Nhìn Tuyên Thiệu đang lật sách, xem rất chăm chú.
Yên Vũ đứng lên, rón rén đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Hắn không ngoảnh đầu lại, hỏi.
Yên Vũ hướng về phía lưng của hắn cười một tiếng, cũng không màng hắn có thể nhìn thấy hay không. “Hơi mệt, ra ngoài đi một chút, chàng đi không?”
“Đi đi, muộn một chút nữa sẽ đi tìm nàng.” Tuyên Thiệu dựa vào bàn, không đứng lên.
Yên Vũ cất bước ra khỏi thư phòng, đi vào nội viện, một mình tìm tới Vân Châu.
“Ngươi nghĩ cách ra ngoài phủ một chuyến, đến ngõ Hoa đào ở thành bắc tìm Tần Xuyên. Hôm qua huynh ấy bị thương, không biết hôm nay ra sao rồi.” Yên Vũ nghe thấy xung quanh không người, thấp giọng nói với Tô Vân Châu.
Tô Vân Châu kinh ngạc nhìn Yên Vũ. “Không phải là hôm qua ngươi đám cưới sao? Sao lại gặp được sư huynh?”
“Chuyện này phức tạp, ta tạm thời không thể nói rõ với ngươi.” Yên Vũ tránh né trọng tâm câu chuyện. “Ngươi nhớ rõ không?”
Tô Vân Châu lắc đầu không hiểu, nửa dựa vào trên trụ đá đỏ thẫm. “Ta vừa gặp qua sư huynh mà. Tuy rằng sắc mặt huynh ấy không tốt lắm, nhưng cũng không giống như là bộ dáng bị thương nặng. Có phải hôm qua ngươi nhận lầm người không?”
“Ngươi vừa mới gặp qua huynh ấy? Ở đâu?” Yên Vũ hết sức ngạc nhiên.
Tô Vân Châu cười khẽ, đưa tay chỉ về phía chính viện của Tuyên phủ. “Ta biết võ công, ra vào dĩ nhiên thuận tiện hơn các ngươi.”
Yên Vũ đỡ trán. “Ngươi lại lén chạy đến chính viện?”
Lẽ nào hai tôn đại thần Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu ngồi trong Tuyên phủ đều để trang trí sao?
Nhất cử nhất động của Tô Vân Châu e là bọn họ đã biết từ sớm! Thảo nào Tuyên Thiệu không hỏi nàng cái gì cả, sợ rằng hắn đã sớm biết rõ quan hệ của nàng và Tần Xuyên cùng Tô Vân Châu!
May mà lúc trước nàng cũng chưa nói thật với Tô Vân Châu, bằng không nàng thù lớn chưa trả thì e là đã bị người ta biết được thân phận!
“Nếu ta không lén đi thì sao gặp được huynh ấy…” Tô Vân Châu nghe ra trách cứ trong lời nói của Yên Vũ, bĩu môi nói.
“Ngươi đã muốn thấy huynh ấy như vậy, cần gì phải ở lại chỗ này của ta? Ngươi trực tiếp ra khỏi phủ, kêu huynh ấy cưới ngươi là được rồi!” Yên Vũ thật có chút tức giận.
Tô Vân Châu ấp úng nhìn nàng, hồi lâu mới xuất ra một câu. “Ta cũng muốn á, nhưng chẳng phải huynh ấy không bằng lòng sao?”
Yên Vũ thở dài một tiếng. Tô Vân Châu thật sự là ngây ngốc ở núi Thanh Thành quá lâu, ngay cả mỉa mai trong lời nói cũng nghe không hiểu sao?
Nhìn Tô Vân Châu mù mù mờ mờ, nàng thật sự chẳng biết nói cái gì cho phải. “Ngươi gặp Tần Xuyên, huynh ấy nói gì với ngươi?”
Tô Vân Châu lắc đầu. “Chỉ xa xa nhìn thoáng qua.”
“Vậy ngươi có thể khẳng định huynh ấy không có gì đáng ngại?”
“Chắc vậy.”
Thấy cũng không hỏi ra được gì từ chỗ nàng ta, Yên Vũ xua tay để Tô Vân Châu đi.
Rõ ràng trong lòng bất an, nhưng trên mặt lại làm bộ như không chuyện gì, Yên Vũ trải qua cuộc sống chính thê của Tuyên Thiệu bị người ngoài ghen tỵ cũng không dễ dàng gì.
Ngày hôm sau người trong cung lại tới.
Không chỉ đưa tới một đống lớn quà tặng, mà còn mang đến ý chỉ của hoàng hậu nương nương. Nói, hoàng hậu nghe thấy thiếu phu nhân của Tuyên gia phong thái đặc biệt, sắc nghệ song toàn nên vô cùng có hứng thú, truyền thiếu phu nhân ngày mai tiến cung gặp mặt hoàng hậu nương nương.
Ý chỉ này đặc biệt hạ cho Yên Vũ.
Tuyên Thiệu có lá gan đuổi đi ma ma trong cung, nhưng nàng không can đảm cự tuyệt ý chỉ của hoàng hậu.
“Mục Thanh Thanh thế nhưng cũng dựa vào hoàng hậu.” Tuyên Thiệu ôm lấy Yên Vũ, nói.
“Không sao đâu, lỗ tai thiếp đã khôi phục, vả lại xưa không bằng nay, thiếp là Tuyên thiếu phu nhân, nàng ta cũng không dám làm gì thiếp.” Yên Vũ biết rõ Tuyên Thiệu là một người bá đạo, nịnh nọt đúng lúc là tuyệt đối cần thiết.
Quả nhiên thấy Tuyên Thiệu cong khoé mắt. “Hừm, ngày mai ta cùng nàng tiến cung.”
Yên Vũ cũng không sợ Mục Thanh Thanh, mặc kệ nàng ta từng là hoa khôi Lâm An hay là Mục chiêu nghi hôm nay.
Ngày xưa nàng đối với nàng ta nhường nhịn, chẳng qua là vì một phần tình nghĩa tỷ muội. Ngày nay nàng ta lại cạn tàu ráo máng, dùng Thái Hoà lâu đối phó với Xuân Hoa lâu, ép má Từ rời khỏi Lâm An.
Xuân Hoa lâu chính là tâm huyết nửa đời của má Từ, nàng ta biết rõ như vậy nhưng vẫn nhẫn tâm hạ thủ.
Phần tình nghĩa tỷ muội này đã sớm không còn sót lại chút gì rồi!
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa thoải mái xa hoa của Tuyên Thiệu lái ra khỏi Tuyên phủ, đi vào hoàng cung.
Bên trong Phượng Nghi cung của hoàng hậu, mặc dù Tuyên Thiệu có rất nhiều đặc quyền nhưng thân là đàn ông bên ngoài, không thể tuỳ ý xuất nhập nội cung.
“Ta ở ngay đây chờ nàng.” Xe ngựa của Tuyên Thiệu dừng ở cửa cung. Nhìn Yên Vũ ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ màu xanh biếc theo quy định, dần dần ra khỏi tầm mắt thì xoay người lên xe, ngồi trong xe lật sách, nhưng có chút không yên lòng.
Đây là lần thứ hai Yên Vũ tiến cung. Lần trước nhìn thấy hoàng đế, một bộ dạng phù thủng, vẻ miệt mài quá độ, cũng không cảm thấy khẩn trương, có lẽ vì có Tuyên Thiệu ở bên cạnh.
Lần này gặp mặt hoàng hậu, nhưng trong lòng có mấy phần thấp thỏm.
Nàng lặng yên nghe ngóng ở bên ngoài.
Kiệu nhỏ đi lên lối vào cung, bước chân của thái giám nhẹ như mèo, chỉ có cỗ kiệu thỉnh thoảng phát ra tiếng kẽo kẹt. Yên tĩnh đến khiến người ta hoảng hốt.
Cỗ kiệu dừng lại bên ngoài một cổng vòm hình bán nguyệt.
Có người xốc màn kiệu lên cho Yên Vũ.
Một cung nữ y phục màu xanh lục nhạt đang cười toe toét đứng ở cạnh cổng vòm.
“Là Tuyên thiếu phu nhân ạ?”
Yên Vũ xuống kiệu. “Đúng vậy.”
“Mời phu nhân theo nô tỳ.” Cung nữ khom người hành lễ.
Yên Vũ chậm rãi đi theo, ngẩng đầu nhìn chỗ cổng vòm hình bán nguyệt, không có treo tấm biển.
Đi vào bên trong cổng vòm, một con đường đá nhỏ chỉ cho phép hai người đi song song, bên đường là cây sơn trà um tùm, đủ loại cây sơn trà, hoa nở khắp cây, thật là xinh đẹp.
Nhưng xem dáng vẻ nơi này tuỳ ý như vậy, chắc không phải là Phượng Nghi cung đâu nhỉ?
Yên Vũ lập tức dừng bước.
Cung nữ kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng. “Phu nhân làm sao vậy?”
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Lúc Yên Vũ hỏi thì đã tập trung tinh thần lắng nghe bốn phía.
“Dĩ nhiên là đi bái kiến hoàng hậu nương nương, trước khi phu nhân tiến cung không biết sao?” Cung nữ nói với vẻ đương nhiên.
Phượng Nghi cung của hoàng hậu có bộ dáng như vậy sao? Con đường đá chỉ vừa đủ hai người song song? Vả lại, nàng tập trung tinh thần lắng nghe, nơi này vắng vẻ không tiếng động, ngay cả tiếng một cung nữ, nô tài đều không nghe thấy, chỉ có bốn tên thái giám khiêng kiệu vừa rồi còn đang ở bên ngoài.
Bên cạnh hoàng hậu, sao ngay cả một người hầu hạ cũng không có?
“Á, ta bỗng nhiên nhớ đến quà tạ lễ phu quân chuẩn bị vẫn còn ở trên xe, đợi ta lấy tới.”
Yên Vũ mỉm cười, xoay người liền đi ra ngoài.
“Phu nhân không cần phiền phức. Nô tỳ phân phó người đi lấy là được rồi, không cần phu nhân đi một chuyến nữa?” Cung nữ lập tức tiến lên cản đường nàng.
Phản ứng của cung nữ này càng khiến cho Yên Vũ cảm thấy có chuyện, lập tức đi vòng qua nàng ta.
Chợt nghe phía sau truyền đến chưởng phong.
Yên Vũ cúi người né qua, một chưởng kia khó khăn lắm mới dừng lại trước mặt cung nữ đang dẫn đường cho nàng.
Người đánh lén này đúng là tên thái giám khiêng kiệu vừa rồi. Chẳng biết lúc nào đã đi vòng qua phía sau nàng.
Xem ra bất kể là cung nữ này hay là thái giám, đều đã sớm được sắp xếp để đối phó nàng. Thân nàng không võ công, muốn thoát thân sợ là rất khó.
Lúc thái giám đó lại xoay người muốn ra tay nữa thì.
Yên Vũ lớn tiếng mắng: “Làm càn! Ta là chính thê của Tuyên Thiệu, tiến cung yết kiến hoàng hậu nương nương, đám nô tài các ngươi lại dám ám toán ta! Không sợ Tuyên Thiệu muốn mạng chó của các ngươi sao!”
Thái giám kia hơi chần chờ.
Cung nữ sau lưng hắn lại thúc giục: “Không lo được nhiều như vậy, mẹ ta vẫn đang ở trong tay bà ta…”
Thái giám lập tức vận khí đánh về phía Yên Vũ.
Mặc dù Yên Vũ nghe ra động thế của hắn, nhưng cuối cùng không biết võ công nên rơi vào thế hạ phong.
Bị tên thái giám đó đánh một chưởng vào trên vai, liền lùi lại mấy bước, ngã nhào trên đất.
Tên thái giám đó lập tức tiến lên, điểm huyệt nàng.
Nàng lập tức toàn thân cứng đơ, không động đậy được.
“Nhanh lên một chút!” Cung nữ ở bên cạnh giục.
Tên thái giám nâng Yên Vũ lên, đi sâu về phía con đường nhỏ có cây sơn trà vây quanh.
Yên Vũ bị nâng vào bên trong một nhà ấm. Tên thái giám đặt nàng lên trên trường kỷ bên trong nhà ấm, liền nhanh chóng lui ra.
Mặc dù Yên Vũ không thể động đậy, nhưng lỗ tai nghe được.
Nàng khẩn trương, nghe thấy có người đàn ông thoáng thở hổn hển xa xa từ chỗ sâu trong nhà ấm truyền đến.
Trong nhà ấm quanh quẩn mùi hoa kỳ quái. Yên Vũ lo lắng mùi hoa này có tác dụng khác, đang muốn kêu cứu với người đàn ông kia.
Chợt phát giác ra, hít thở của người đàn ông kia có chút không bình thường.
Vả lại bước chân của người đàn ông đó loạng choạng đi hướng ra phía ngoài.
Tim Yên Vũ đập nhanh lên, khẩn trương đến nỗi máu toàn thân xông lên não.
Khi tầm mắt của nàng bị một trường bào màu vàng thêu ngũ trảo kim long che lại thì lòng nàng thoáng chốc liền lạnh đi.
(link tham khảo hình: )
“Hoàng, hoàng thượng…”
Mắt của hoàng đế vẫn hơi sưng như trước, trên mặt phù thủng, hốc mắt hiện lên màu xanh nhàn nhạt. Lúc này gương mặt đỏ lên, miệng thở dốc hết sức dồn dập.
“Tiểu mỹ nhân, trẫm tới, trẫm tới sủng hạnh nàng…”
Đang nói, tay của hoàng đế đã đến cởi ra dây lưng của yên Vũ.
Trong lòng Yên Vũ nổi lên khủng hoảng cùng ghê tởm không cầm được, muốn phản kháng nhưng không động đậy được chút nào cả.
“Hoàng thượng, ta là chính thê của Tuyên Thiệu, ta là người của Tuyên Thiệu!”
Hoàng đế nghe vậy quả nhiên dừng lại động tác, do dự nhìn nàng đang nằm trên trường kỷ, trên mặt hiện lên vài phần mờ mịt. “Mỹ nhân không nên nói bậy, phu nhân của Tuyên Thiệu sao lại ở trong nhà ấm trồng hoa của trẫm? Ha ha, trẫm biết rồi, nàng đang đùa giỡn với trẫm đây!”
Dứt lời, lại tới cởi y phục của nàng ra.
“Ai đùa giỡn với ngươi! Ngươi mau dừng tay! Tuyên Thiệu ở ngay bên ngoài cửa cung chờ ta! Buông tay!” Yên Vũ nghiêm giọng quát lớn.
Hoàng đến nghe vậy thì nổi giận. Một cái tát vỗ vào trên mặt Yên Vũ, hung tợn trừng nàng, nói: “Cho ngươi nói bậy nè! Tiểu tử kia có cái gì tốt? Mỗi một người các ngươi đều nhớ nhung hắn? Trẫm sẽ cho ngươi nếm thử lợi hại của trẫm!”
Hoàng đế nói xong liền vén long bào lên, tụt quần lót xuống…
Dạ dày Yên Vũ sôi trào một trận. Trong bụng thầm lập đi lập lại. “Tuyên Thiệu mau đến cứu thiếp, mau tới cứu thiếp…”
Yên Vũ ghê tởm đến cực điểm khóc không ra nước mắt, chợt nghe thấy có người xông vào nhà ấm với tốc độ cực nhanh.
Phịch một tiếng, sống bàn tay bổ vào trên gáy của hoàng đế.
Hai mắt hoàng đế khẽ trợn lên, thân thể phù thủng liền hướng về phía Yên Vũ đè xuống.
Người nọ lật hai vai của hoàng đế, lật hắn từ trên trường kỷ xuống trên đất.
Lúc này Yên Vũ mới thở dài một hơi, thấy người tới toàn thân hắc y bó sát, bịt mặt, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.
“Đi!” Người nọ nói.
“Ta không cử động được.”
Người nọ liếc nhìn Yên Vũ, không chậm trễ chút nào khiêng nàng lên trên vai, một đường bay nhanh ra khỏi nhà ấm. Rồi khiêng nàng vượt nóc băng tường, cứ thế tránh né thị vệ trong cung không ngừng qua lại tuần tra chung quanh.
Khi đến gần một nơi yên tĩnh ở cửa cung thì để nàng xuống.
“Biết được đường xuất cung không?” Người nọ hỏi.
Yên Vũ ừ một tiếng.
Hắn giơ tay lên giải huyệt cho Yên Vũ.
“Khoan đã, cảm ơn đã cứu giúp. Có thể nói cho ta biết đường chính đi như thế nào không? Chỉ cần đến đường chính thì ta biết được đường xuất cung!” Yên Vũ vẫn còn hơi sợ, hỏi.
Người nọ bất đắc dĩ thở dài, tay chỉ về phía đông xa xa. “Theo góc quanh ấy đi ra ngoài.”
Nói xong, nhún người nhảy một cái, không thấy bóng dáng.
Lúc này Yên Vũ mới mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một ngọc bội màu xanh trong suốt.
Nàng dĩ nhiên biết làm sao đi tới đường chính, dựa vào thính lực là có thể nghe ra ở đâu có người đi qua.
Nhưng nếu nàng không trì hoãn hắn một chút thì làm sao biết là ai cứu mình đây?
Yên Vũ một mạch chạy chậm trở lại nơi cùng Tuyên Thiệu tách ra.
Tuyên Thiệu tự mình dìu nàng lên xe ngựa, thấy tóc tai nàng mất trật tự, quần áo cũng có dấu vết sửa sang lại. Hơn nữa, thấy nàng một mình hốt hoảng chạy về thì sắc mặt trầm xuống.
“Phu quân đừng nổi giận, thiếp…” Yên Vũ nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi khẩn trương nên không cảm thấy, giờ đây thấy được Tuyên Thiệu nên bình tĩnh lại, mới phát hiện miệng thật khô. “Thiếp uống miếng nước trước.”
Tuyên Thiệu tự mình rót trà cho nàng.
Nhưng nàng nâng ấm trà lên ực mạnh vài ngụm, rồi tỉ mỉ kể lại cảnh ngộ hôm nay cho Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu nghe xong, hướng ra bên ngoài xe ngựa phân phó Lộ Nam Phi: “Mang tất cả bốn tên thái giám khiêng kiệu cùng người cung nữ kia đến hình ngục hoàng thành ty.”
Nói xong, cúi đầu ngửi mùi vị trên người nàng. “Nhà ấm trồng hoa xông hương an thần, nhưng trong hương an thần này có thêm thứ thôi tình. Trong nhà ấm trồng hoa kín không kẽ hở, ở bên trong hồi lâu sẽ bị thôi thúc tình dục, khiến cho người ta thần trí mơ hồ.”
Yên Vũ gật đầu liên tục, vẫn có chút dáng vẻ chưa tỉnh hồn.
“Đi, xuất cung.” Tuyên Thiệu phân phó với bên ngoài.
Tiếp đó đưa tay ôm Yên Vũ vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. “Xin lỗi…”
Vành mắt Yên Vũ chợt cay, coi như hôm nay bị uất ức cũng tìm được điểm bùng nổ, vùi đầu ở trước ngực Tuyên Thiệu, oa oa khóc rống lên.
Tuyên Thiệu nhẹ vỗ về lưng nàng, trấn an một lúc lâu.
Nàng mới dừng khóc, ngẩng đầu mắt đỏ nhìn Tuyên Thiệu, nắm tay hắn đặt trên vai nàng, hung hăng cắn một miếng. “Để cho thiếp gặp phải bất trắc như vậy nữa thì thiếp, thiếp sẽ không bao giờ… tha thứ cho chàng nữa!”
Thấy Yên Vũ đỏ mắt, miệng phồng lên, ánh mắt Tuyên Thiệu ngày thường lạnh lùng lúc này đã mềm nhũn như nước, trịnh trọng gật đầu. “Sẽ không.”
Lúc này Yên Vũ mới nở nụ cười, nhìn một hàng dấu răng sâu đậm trên tay hắn. “Đau không?”
Tuyên Thiệu mỉm cười, chỉ vào vai phải của mình, nói: “Không đau bằng nơi này.”
Yên Vũ sững sờ, bỗng nhiên nhớ tới đêm tân hôn kia, nàng lưu lại một hàng dấu răng ở trên vai hắn, lập tức mặt đầy rặng mây đỏ.
Hắn hạ xuống một nụ hôn ở trên trán nàng. “Đêm đó nàng thật đẹp…”