Nếu thân thể không khoẻ, lúc Tuyên phu nhân phái người đi gọi thì nên bẩm báo một tiếng. Không có bẩm báo, bây giờ lại tránh không gặp. Yên Vũ không thể không suy đoán, vị Viên thị này bất mãn mình tiếp nhận phòng dệt, muốn ra oai phủ đầu mình ngay từ đầu đây!
Có lẽ là trước kia bà ta trực tiếp nghe lệnh của Tuyên phu nhân, độc quyền ở phòng dệt. Hôm nay lại lòi ra thêm một thiếu phu nhân tới quản lý bà ta, hơn nữa là một thiếu phu nhân không được lão gia và phu nhân trông chờ, bà ta không để vào mắt cũng không lạ.
Vẻ mặt Yên Vũ cũng không hiện ra hờn giận, hỏi thăm tên của các tú nương, rồi khuyến khích động viên bọn họ vài câu, liền bảo bọn họ đi về. Về chuyện tương lai Viên thị thì một câu cũng không nói.
Yên Vũ ra khỏi chính viện, nghe thấy Lưu ma ma nói khẽ với Tuyên phu nhân: “Thiếu phu nhân trẻ tuổi như vậy, trước kia… có lẽ cũng không từng học qua quản lý nhà như thế nào, phu nhân lại mạnh tay giao phòng dệt cho nàng ấy…” Tuyên phu nhân xua tay ngắt lời của bà ta. “Nói thế nào thì bây giờ nàng ta cũng là chính thê của Thiệu nhi, trước kia không học qua, bây giờ phải học. Hiện giờ ở trong viện của Thiệu nhi ít người ít việc, ở bên chính viện này có ta thay nàng ta xử lý, sau này ta già thì sao? Còn có thể thay bọn họ cả đời sao?”
Yên Vũ cụp mắt. Tuyên phu nhân thật ra cũng là một người trong nóng ngoài lạnh.
Nhìn bề ngoài đối với nàng nhiều bất mãn, nhưng trên thực tế thì ngoại trừ ngày đám cưới hôm ấy, vì con trai duy nhất mà tính kế nàng ở bên ngoài, thì cũng không dùng qua bất kỳ thủ đoạn nào đối với nàng.
Hôm nay tự mình đưa tới cửa, thật ra đã chuẩn bị xong sẽ bị làm khó dễ một phen, bà ta cũng không hề làm khó mình.
Ngược lại thật sự cũng được coi là một bà mẹ chồng tốt.
“Lục Bình, ngươi có biết Viên thị của phòng dệt không?” Yên Vũ vừa đi vừa hỏi.
Lục Bình gật đầu. “Nô tỳ biết, bà ta là được mua vào phủ sau khi phu nhân gả tới. Vì tay nghề thêu vô cùng giỏi nên được sắp xếp ở phòng dệt, sau đó con gái của bà ta gả cho con trai của Lưu ma ma, rồi sau đó được đề cử làm quản sự phòng dệt.”
“Là Lưu ma ma bên cạnh mẫu thân?” Yên Vũ hỏi một câu.
“Dạ đúng.”
“Thảo nào ngày đầu tiên liền dám ra oai phủ đầu ta.” Yên Vũ cười nhạt nói.
Tô Vân Châu theo ở phía sau vừa nghe được liền xông tới. “Ai ra oai phủ đầu chủ tử vậy? Xem ta có đánh người đó thành ngoan ngoãn không!”
Yên Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng ta một cái. “Ngươi lại ngứa tay à?”
Tô Vân Châu liên tục gật đầu không ngừng. Trước đây, lúc ở núi Thanh Thành, cả ngày đều có thể cùng các sư huynh đệ so tài. Bây giờ tới Lâm An, nàng ta đã lâu rồi chưa có động thủ một lần. Nếu không luyện một chút, sợ rằng tay chân của nàng ta đều không quen.
“Nếu như ngươi thật sự muốn tìm một người để luyện, không bằng đi tìm công tử đi? Mỗi ngày trời chưa sáng, công tử đều luyện võ ở bên ngoài thư phòng của viện đó.” Lục Bình che miệng cười, nói với Tô Vân Châu.
Tô Vân Châu vừa nghe, ngay tức khắc mở to hai mắt nhìn. “Ta thật sự có thể?”
“Không thể!” Yên Vũ trầm giọng nói. “Lục Bình, ngươi đừng đùa nàng ta, ngươi nói cái gì nàng ta cũng sẽ tưởng là thật.”
Vẻ mặt Tô Vân Châu lập tức sụp đổ. Từ khi bị Tuyên Thiệu châm chọc võ công không tốt, cùng Tuyên Thiệu so tài một phen là chuyện nàng ta luôn tâm tâm niệm niệm.
Yên Vũ không để ý tới nàng ta, tiếp tục hỏi Lục Bình: “Con trai của Lưu ma ma cũng hầu hạ trong Tuyên phủ sao?”
“Vâng, miễn là không thoát nô tịch thì con cái sinh ra đều là nô bộc của Tuyên gia.” Lục Bình tưởng Yên Vũ không biết quy củ này, liền giải thích.
“Con trai của bà ta đang hầu hạ ở đâu?” Trong bụng Yên Vũ có chút suy nghĩ tính toán.
“Nghe nói con trai của bà ta biết vài chữ, làm trong phòng thu chi ở tiền viện của lão gia.” Lục Bình suy nghĩ một chút, lại nói. “Con gái của Viên thị hầu hạ trong phòng trà nước ở ngoại viện, là một việc làm dễ dàng lại thường có tiền thưởng. Nhưng nghe nói Viên thị cũng không hài lòng lắm, đang hoạt động khắp nơi, muốn cho con gái bà ta có thể hầu hạ bên người phu nhân.”
Yên Vũ gật đầu, không nhiều lời nữa, trong lòng đã có dự định.
Viên thị là vú già được mua vào Tuyên phủ sau này, nền móng cũng không sâu, sở dĩ dám làm khó nàng là dựa vào Lưu ma ma ở bên cạnh phu nhân, theo phu nhân gả tới.
Hồi sáng nàng cũng chính tai nghe được Lưu ma ma ở trước mặt phu nhân rất được yêu thích. Chỉ sợ vị trí thiếu phu nhân này của nàng ở trong lòng Tuyên phu nhân còn không bằng phân nửa Lưu ma ma.
Vì để lưu lại cho Tuyên phu nhân ấn tượng tốt, ắt phải lôi kéo Lưu ma ma.
Nếu có thể kéo Lưu ma ma về phía nàng, Viên thị không có chỗ dựa, tự nhiên cũng sẽ không dám đối nghịch với nàng nữa.
“Lục Bình, ngươi đi dò la tính cách của con trai Lưu ma ma thế nào, càng cặn kẽ càng tốt, trễ một chút quay lại báo cho ta.” Yên Vũ phân phó xong liền trở về phòng chính, định bụng tỉ mỉ lật xem sổ sách phòng dệt.
Tuy rằng Tuyên phu nhân nói không vội, kêu nàng từ từ sẽ đến, nhưng khó khăn lắm mới đạt được cơ hội tiêp cận Tuyên phu nhân, nàng không nỗ lực lưu lại cho Tuyên phu nhân một ấn tượng tốt thì sao được chứ?
Lúc Lục Bình trở lại từ bên ngoài thì Yên Vũ đã lật sổ sách được một nửa.
Nàng dụi dụi mắt hơi mỏi, dựa sát vào ghế bành. “Nói đi.”
“Nghe nói con trai của bà ta rất thành thật, cũng có vài phần năng lực. Hắn tới phòng thu chi không bao lâu liền cải tiến phương pháp nhớ sổ sách, con người cũng vô cùng cần cù. Nhưng mà tính tình hơi gàn cho nên nhân duyên không quá tốt, tới bây giờ ngây người ở phòng thu chi rất nhiều năm cũng không được đề bạt.” Lục Bình nói đầu đuôi gốc ngọn những gì nghe được.
“Ừm, ta biết rồi.” Yên Vũ phất tay xua Lục Bình đi xuống, dụi dụi mắt, lại tiếp tục lật xem sổ sách.
Lúc nghe được tôi tớ bẩm báo Tuyên Thiệu hồi phủ thì chừng mười quyển sổ sách chỉ còn lại một quyển.
Nàng vứt sổ sách xuống, đứng dậy đi đến thư phòng của Tuyên Thiệu.
Người còn đang ở bên ngoài viện, nàng liền nghe được tiếng nói chuyện giảm thấp xuống ở bên trong thư phòng.
“Tần Xuyên ở bên người lão gia cũng là xuất sư núi Thanh Thành, là sư huynh muội đồng môn với nha đầu kia. Hắn và thiếu phu nhân đã quen biết từ nhiều năm trước…”
“Được rồi. Chỉ lưu ý Tần Xuyên và nha hoàn bên người thiếu phu nhân, nhất thiết đừng để bọn họ làm ra hành động nguy hại đến thiếu phu nhân, tin tức có liên quan đến thiếu phu nhân cũng không cần tiếp tục điều tra sâu.” Giọng nói của Tuyên Thiệu mang theo chút mệt mỏi lại lười biếng, rất là êm tai.
“Dạ.” Lộ Nam Phi lên tiếng.
Có lẽ là nhìn ra Lộ Nam Phi không hiểu, Tuyên Thiệu ngược lại rất có kiên nhẫn giải thích một câu. “Ta không muốn từ chỗ khác nghe được tin tức nàng ấy muốn giấu giếm. Tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày nàng ấy sẽ đích miệng nói cho ta biết.”
Yên Vũ không tự chủ được ôm ngực lùi một bước. “Thiếu phu nhân, người làm sao vậy?” Lục Bình lập tức tiến lên đỡ lấy nàng.
Yên Vũ nhếch khoé miệng cười, lắc đầu. Tuyên Thiệu, ta không hề đáng giá cho chàng đối với ta như vậy? Ta không hề đáng giá để chàng tín nhiệm ta như vậy… Chàng đối với ta tốt như vậy, đến khi ta giết phụ thân của chàng, ngày mà chàng biết được chân tướng, chàng nên xử như thế nào?
“Thiếu phu nhân, sắc mặt của người không tốt lắm.” Lục Bình hơi lo lắng nhìn nàng, rõ ràng mới vừa rồi còn rất tốt mà.
“Ta không sao, có thể là đi hơi gấp.” Yên Vũ buông tay đỡ nàng ra, hít sâu một hơi.
Chẳng phải nàng muốn lợi dụng là tín nhiệm của Tuyên Thiệu sao? Từ lúc đầu gặp mặt hắn, làm tất cả hành động cần thiết, không phải cũng là vì giành lấy tính nhiệm của hắn sao? Giờ đây, rốt cuộc mưu đồ trước tới nay của nàng đã đạt được, mình lại đang già mồm cãi láo cái gì chứ?
Nàng cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Lúc Yên Vũ đi tới thư phòng trong viện thì Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đã nói đến công vụ khác.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, tiếng hai người nói chuyện ngừng lại.
Xuyên qua cửa sổ để mở, Yên Vũ nhìn thấy Tuyên Thiệu đang dựa vào ghế bành bằng gỗ lê vàng, một tay chống trán, nhướn nhướn mày, cười nhạt nhìn nàng qua cửa sổ.
Tuyên Thiệu phất phất tay với Lộ Nam Phi.
“Thuộc hạ xin cáo lui.” Lộ Nam Phi rời khỏi thư phòng.
Nhất thời, Lục Bình dường như tay chân không biết nên để đâu.
“Lộ, Lộ đại nhân…” Lục Bình lí nhí giọng chào hỏi.
Yên Vũ ngoái đầu nhìn lại nàng ta một cái, nhớ tới Tuyên Thiệu có nói qua, Lục Bình là do Lộ Nam Phi cứu về.
“Ngươi cũng đi xuống đi.”
Yên Vũ bỏ lại Lục Bình, một mình vào thư phòng.
“Hôm nay nghĩ sao lại đến thư phòng thế?” Tuyên Thiệu kéo Yên Vũ ngồi xuống trên đùi hắn.
Yên Vũ đan tay ở cổ hắn, dịu dàng cười. “Chàng còn có công vụ phải xử lý không?”
“Không quan trọng, để xuống trước, tất nhiên bồi phu nhân quan trọng hơn.” Tuyên Thiệu giơ tay quẹt mũi nàng.
“Như thế sau này sao thiếp còn dám đến? Chàng làm việc của chàng, thiếp có chuyện khác muốn làm!”
“Thì ra phu nhân không phải là tới tìm ta?” Tuyên Thiệu giả vờ thất vọng nói.
Yên Vũ không để ý tới hắn, lấy mấy tờ giấy Tuyên Thành từ trên bàn, rồi cầm bút, nghiên mực, đi đến chiếc bàn con ở bên cạnh.
Nâng mắt thấy Tuyên Thiệu ngồi không nhúc nhích, đang tò mò nhìn nàng, liền cười nói: “Không cho chàng nhìn lén, bằng không thiếp liền đi về.”
“Được, không nhìn lén.” Lúc này Tuyên Thiệu mới quay mặt đi, dựa vào trên án thư, vừa lật trang sách vừa nâng bút viết gì đó.
Yên Vũ ở chiếc bàn con, nâng bút thấm mực, đặt bút trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Tuyên Thiệu.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Sắc trời càng lúc càng tối.
Lục Bình lặng lẽ đi vào thắp đèn. Hai người cúi đầu tựa như đều đắm chìm trong thế giới của mình, không bị quấy rầy chút nào.
Yên Vũ đặt bút xuống trước, xoa xoa cổ hơi nhức mỏi. Chiếc bàn con này hơi thấp một chút, nếu đứng ở cạnh thư án thì ngược lại cũng không đến mức mệt mỏi như thế.
Nghe thấy tiếng nàng xoa cổ hừ nhẹ, Tuyên Thiệu cũng để bút xuống, xoay người lại. “Bây giờ ta có thể nhìn không?”
Yên Vũ gật đầu.
Tuyên Thiệu đứng dậy đi về phía nàng, cúi đầu nhìn trên chiếc bàn con.
Trên chiếc bàn con cùng với trên ghế dựa gỗ lê vàng bên cạnh có vài bức tranh.
Đều là bộ dáng của hắn. Có một số là hắn một tay cầm sách, một tay nâng bút, nhíu mày suy nghĩ sâu xa; có một số là hắn dựa bàn, múa bút thành văn; còn có một số là hắn tựa như đang suy nghĩ thông suốt gì đó, rũ mắt cười…
Đều rất thật, giống như đúc.
Tuyên Thiệu nâng mắt, con ngươi như hắc diệu thạch bình tĩnh nhìn Yên Vũ.
Lúc bắt Thượng Quan Hải Lan, thấy nàng mang thương tích vẽ tranh, biết nàng am hiểu đan thanh. Nhưng sau đó cũng không thấy qua tác phẩm hội hoạ của nàng.
(trường phái vẽ tranh cổ của Trung Quốc, gồm màu đỏ và xanh, link tham khảo hình: )
Hôm nay nàng miêu tả mình tỉ mỉ như vậy, lúc dùng bút vẽ phải chăng dưới đáy lòng cũng phác hoạ hình tượng của hắn?
Tuyên Thiệu giơ tay ôm Yên Vũ vào trong ngực, cằm hơi lún phún râu vuốt ve đỉnh đầu của nàng. “Thật là đẹp mắt, có thể cho ta không?”
Yên Vũ cười, nâng mắt. “Vốn là đưa cho chàng đó!”
Nàng bị hắn ôm thật chặt, nghe được nhịp tim của hắn tăng nhanh, nghe được hít thở của hắn khẽ mà dài. Trước mặt là lồng ngực kiên cố mà ấm áp của hắn, trong mũi vấn vít mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn.
Nếu hắn không phải là con trai kẻ thù của nàng, nếu nàng có thể bỏ xuống đề phòng, thật tâm đối đãi, cứ như vậy lưu lại bên cạnh hắn, có phải cũng không tồi…
Yên Vũ bị ý niệm đột nhiên toát ra từ trong lòng làm giật mình một cái.
Lập tức ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, đưa tay đẩy hắn ra. “Nhưng mà thiếp có chuyện muốn nhờ.”
Trong lòng Tuyên Thiệu bỗng lạnh lẽo, lắc đầu nói: “Nhiều tranh vẽ như vậy, phu nhân đã cực khổ rồi, chỉ nhắc tới một yêu cầu chẳng phải quá lỗ vốn sao.”
Nói xong, hắn lại thận trọng nhặt lên từng bức vẽ. “Chỗ này có tám tấm, ta đây liền đáp ứng phu nhân tám việc, thế nào?”
Nàng còn chưa nói là chuyện gì, hắn cũng đã sảng khoái đáp ứng. Cần gì đối với nàng tốt như vậy chứ?
“Thiếp, không có nhiều việc như vậy…” Yên Vũ cảm động trong lòng, giọng nói cũng hơi chát.
“Vậy thì gửi lại ở chỗ ta, đợi khi phu nhân nghĩ ra thì nói cũng không muộn.” Tuyên Thiệu phân phó tuỳ tùng đang chờ ở bên ngoài thư phòng đi khố phòng đem hộp gỗ trầm hương đến, đặt tám bức hoạ được cẩn thận cuộn lại vào trong hộp gỗ. Hộp gỗ lại được đặt ở vị trí bắt mắt nhất trên kệ bác cổ.
(link tham khảo hình: )
“Đâu đáng được cất giữ tốt như vậy, bất quá chỉ là tác phẩm tuỳ tiện.” Yên Vũ có chút lúng túng nói.
Nhưng Tuyên Thiệu lại cười khẽ. “Đến khi phu nhân có tác phẩm công phu, ta sẽ thay thế chúng. Chẳng phải phu nhân nói có việc yêu cầu sao?”
“À, cũng không phải chuyện lớn gì. Chính viện có một người tên là Vương Sung của phòng thu chi, thiếp nghe nói nhân phẩm cũng không tệ lắm, chẳng biết tướng công có thể phái hắn ta đến trong viện của chúng ta hay không?” Yên Vũ nhẹ nhàng kéo cánh tay của Tuyên Thiệu, nói.
Nhắc tới chính viện, Tuyên Thiệu vẫn còn hơi do dự, nhưng thấy Yên Vũ đang mong đợi nhìn hắn ở trước mặt, liền bất chấp đáp ứng. “Được, ta sẽ an bài.”
“Cảm ơn tướng công!” Trên mặt Yên Vũ cười như mèo vớ được cá, nhưng trong ngực lại trống rỗng giống như bị người xoắn lại một cục.
Nàng tính toán như vậy, thế nhưng hắn lại không so đo chút nào. Có phải là đã định cha hắn nợ Diệp gia của nàng, mà nàng lại nợ hắn…
Tuyên Thiệu làm việc, có lẽ là từ trước tới nay sấm rền gió cuốn, và có lẽ cũng bởi vì Yên Vũ nhờ vả.
Chỉ qua hai ngày, con trai của Lưu ma ma, Vương Sung, liền được dẫn tới trong viện của Tuyên Thiệu. Tuyên Hoà an bài hắn trong khố phòng trong viện, ghi chép tất cả tiền bạc tới lui, thu chi hằng ngày trong viện của Tuyên Thiệu.
Buổi trưa hôm đó, sau khi Vương Sung đến trong viện của Tuyên Thiệu, Lưu ma ma liền vội vã tới.
Yên Vũ đang tay trái chơi cờ với tay phải, nghe thấy Lưu ma ma tới thì để cờ xuống, bảo mời bà ta vào.
“Lão nô bái kiến thiếu phu nhân, cầu thiếu phu nhân mạnh khoẻ!” Lưu ma ma rất cung kính khom người nói.
Yên Vũ đợi bà ta hành lễ rồi mới vội vàng tiến lên đỡ bà ta. “Ma ma, bà là lão nhân bên cạnh mẫu thân, với lại cũng coi như bề trên của ta, sao đa lễ như vậy! Mời bà mau ngồi!”
Lưu ma ma xoa xoa tay, trên mặt có chút thấp thỏm.
“Không nói dối với người, ta thừa dịp phu nhân ngủ mới tới được. Một là thỉnh an với thiếu phu nhân người. Hai là muốn nhìn đứa con trai không nên thân của ta một chút.” Lưu ma ma cười lấy lòng, nói.
Giờ đây, lúc bà ta có chuyện cầu Yên Vũ, bà ta mới cảm thấy hối hận ban đầu đã nói những lời kia ở trước mặt phu nhân. Mặc dù không biết những lời đó có để cho thiếu phu nhân nghe được hay không, nhưng hôm nay biết mình bị người khác nắm ở trong tay, thật đúng là không thoải mái.
Mình trước kia đã quá sai lầm. Cho dù thiếu phu nhân không được phu nhân và lão gia trông chờ như thế nào đi nữa, nhưng trong Tuyên phủ này cũng thật sự là một chủ tử. Mình bất quá chỉ là một nô tài.
“Con trai của bà?” Mặt Yên Vũ mang vẻ ngờ vực.
“À, người không biết cũng không thấy lạ. Nó cả ngày im hơi lặng tiếng, một đứa không có thành tựu. Sáng hôm nay, người tên Vương Sung được điều đến từ trong phòng thu chi của chính viện chính là con trai của nô tỳ.” Lưu ma ma ngượng ngập vừa cười vừa nói.
“À!” Yên Vũ làm ra bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Ta mới vào cửa, trong phủ có rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ lắm. Hắn làm việc ở ngoại viện, có lẽ là tướng công an bài, không có qua chỗ này của ta. Nhưng tối hôm qua tướng công thật ra có nói một câu, nói có một người trong phòng thu chi của chính viện rất là thông minh, tự mình đã nghĩ ra một phương pháp nhớ sổ sách rất là tiện, liền muốn lấy từ chỗ cha qua để chỉnh sửa sổ sách trong viện này của chúng ta.”
“À, à, thì ra là như vậy…” Lưu ma ma là của hồi môn Tuyên phu nhân mang tới từ nhà mẹ đẻ, coi như là nhìn Tuyên Thiệu lớn lên, sao lại không biết tính tình của Tuyên Thiệu?
Con trai mình thân vô trường vật, đừng nói công tử nhớ tới hắn, e là ngay cả con người của hắn cũng không được biết đến. Trong lời này có mang ngụ ý, lại có thể lộ ra sự sủng ái của công tử đối với vị thiếu phu nhân ở trước mặt này.
(trắng tay, không có gì cả)
Thiếu phu nhân dựa vào cưng chiều của công tử, muốn gây khó dễ con trai bà cũng là chuyện dễ dàng đi?
“Vậy, chẳng biết nó chỉnh lý xong trương mục thì có trở về không?” Lưu ma ma lại hỏi.
Yên Vũ cười. “Ma ma muốn bảo hắn trở về tiếp tục làm một người âm thầm của phòng thu chi?”
Lưu ma ma kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu phu nhân một cái rồi lại lập tức cúi đầu xuống.
Yên Vũ nghe được tiếng tim đập đột nhiên tăng nhanh của bà ta, tuần tự khuyên bảo, nói: “Nếu hắn thật sự có tài, chẳng phải Tuyên gia có thật nhiều cửa hàng bên ngoài sao? Trong tay tướng công cũng có mấy cửa hàng không lớn không nhỏ, có lẽ hắn cũng có thể đảm nhiệm được chưởng quỹ của một cửa hàng.”
Tiếng tim đập của Lưu ma ma đã loạn nhịp, môi hơi run run, không biết là khẩn trương hay là kích động. “Thật, thật sự? Không phải thiếu phu nhân đang đùa lão nô chứ?”
Yên Vũ cười khẽ. “Cũng phải hắn bằng lòng mới được.”
“Bằng lòng, bằng lòng. Chuyện như thế, không lý gì không bằng lòng!” Lưu ma ma liên tục gật đầu, chợt nghĩ đến cái gì, lập tức đứng dậy hành đại lễ với Yên Vũ.