36
Tôi gặp Khúc Phi Yên vào một ngày tháng chín, là tháng mà tôi ghét nhất, vừa nóng bức lại dính nhớt.
Lần đầu tiên em gặp tôi với tư cách là một nghi phạm.
Trường hợp… rất bất ngờ.
Em hùng hổ như một con mèo xù lông.
Bạn trai cũ của em… tệ hết chỗ nói.
Đối mặt với cáo buộc, em không chịu thua kém, ngược lại còn rất hung hăng.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, rõ ràng thấy đáy mắt của em mang theo sự châm chọc nhưng lại đầy ánh nước.
Thật là một… cô bé quật cường mà yếu đuối.
Em giả vờ như không có chuyện gì lau nước mắt, nhưng không lau được chút đỏ ửng trên gò má trắng nõn và mũi em.
Trái tim tôi, dường như bị đôi mắt ấy đâm vào chỗ nào đó trong lòng, đau nhức.
Tôi không muốn… nhìn thấy em khóc.
37
Cô bé này to gan hơn tôi nghĩ, em còn dám trêu chọc tôi trước cửa đồn cảnh sát.
Đôi mắt em giống một chú mèo lấp lánh ánh sáng mờ ảo, quyến rũ người khác mà không hề biết.
38
Lúc em lấy điện thoại ra, thật ra tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ là theo bản năng tránh xa đôi mắt quyến rũ kia.
Nhưng câu nói tiếp theo của em lại… làm tôi bất ngờ.
Tôi bỗng nhiên muốn trêu ghẹo em.
Có một khoảnh khắc tôi muốn nói ra câu trêu chọc không phải là người.
Nhưng giây tiếp theo, chiếc áo cảnh sát trên người tôi đã kéo lý trí của tôi về.
Nhưng cô bé này chậm hiểu quá, chắc em còn không hề nhận ra sự khác thường của tôi.
39
Lần nữa gặp em, cảnh tượng càng khiến tôi bất ngờ hơn.
Tôi đi lấy hồ sơ, quay lại thì thấy em đang bị hai người đàn ông kẹp giữa.
Sự bất mãn trong lòng tôi gần như lan khắp cơ thể trong tích tắc.
Tôi vừa muốn lên trước thì thấy em lại bị một người đàn ông kẹp dưới người.
Phải nói là lúc tôi thấy vừa tức giận lại cũng hơi buồn cười.
Con mèo linh hoạt này trong nháy mắt mất hết sinh khí, nhìn về phía tôi đầy tuyệt vọng.
Thật là… đáng yêu quá đi mất ít.
Đáng yêu đến mức tôi muốn chiếm em làm của riêng.
Tôi đưa tay gạt bàn tay đáng ghét kia ra.
… Đó là của tôi.