Người dịch: Bạch Nhật Mộng
” Cách mùng tám tháng sau còn chưa đầy nửa tháng, hai ngươi chuẩn bị kịp chứ? ” Lãnh hỏi thay Túy Nguyệt ( Vì trong mắt chúng cung nhân của Liễm Nguyệt cung, cung chủ của bọn họ chính là Lãnh, người hiện đang dùng thân thể của Túy Nguyệt — vả lại Túy Diệu cũng không nói cho bọn họ biết —)
” Chỉ có mời người nhà của Hải Dung và mọi người trong Liễm Nguyệt cung thôi, sẽ không phiền phức gì nhiều đâu. ” Chỉ Duyệt nói.
” — Cái đó — Chỉ Duyệt — tuy là nói ra ngươi có thể sẽ có chút không vui — thế nhưng — ngươi không mời người nhà của ngươi sao —? ”
Người thân của Chỉ Duyệt, cũng chính là hoàng tộc của Bạch Nhật quốc.
” — Ta không có người thân. ” Chỉ Duyệt nhãn thần ảm đạm, lạnh lùng nói.
” — ” Cũng đúng thôi — dù sao Chỉ Duyệt là bị đám hoàng tộc đó đuổi khỏi Bạch Nhật quốc, đưa đến Lam quốc là tiểu quan —
” Đúng rồi, cung chủ người vẫn chưa giới thiệi hai vị bằng hữu của người đấy! Hi hi ~ Tên tiểu bình đó trông cũng được đấy! ”
Không cần nghi ngờ gì nữa, dùng loại ngữ khí này để nói chuyện, chính là Duẫn Hải Dung. ( Vũ: Hải Dung a ~ ngươi không sợ Chỉ Duyệt ghen sao? Dung: Hết cách rồi a! Nhìn quen rồi cũng thành tự nhiên thôi —)
Và “tiểu bình” mà Hải Dung nói đến chính là Túy Nguyệt. ( Lãnh có ngoại hình điển trai, không có nhiều thịt và cơ bắp, thân cao m, lẫn trong đám người cao trên m tự nhiên sẽ thành tiểu bình.)
” Ác ~ Cái này — cái đó — ” Nên giải thích thế nào đây ~ ~
” A ha~ Ta biết rồi! Là con riêng của cung chủ phải không?! Tên này có vẻ cao lớn — Wa! Hắn cùng Hoàng Phủ Túy Thần giống nhau như khuôn đúc này! Chỉ là có vẻ trưởng thành hơn, còn tiểu bình này lại rất xinh đẹp, nhất định cũng là di truyền từ cung chủ rồi! ”
———
” Duẫn Hải Dung —— ” Lãnh nắm chặt quyền, nếu không phải y biết tính của Hải Dung vốn là vậy thì thật sự rất muốn đánh hắn một quyền!
” Cung chủ bớt giận, Hải Dung hắn — chính là quá thẳng tính mà thôi. ” Chỉ Duyệt có chút bất đắc dĩ mà khuyên ngăn.
” — vị này — à — có chút giống với Túy thần, tên là Chỉ Kỳ, họ Duẫn, còn vị kia là bạn của Chỉ Kỳ, tên là — ”
” Ta tên là Túy Việt, Lam Túy Việt, túy trong mê túy, việt trong việt quá. ” Túy Nguyệt thấy Lãnh khó xử liền mở miệng nói.
” Wa — đồng âm với tên của cung chủ đó! ” Hải dung kinh ngạc.
” Ha ha — đó là vinh hạnh của Lam mỗ. ” Trừ điều này ra thì không có ý gì khác đâu —
” Thời gian cũng không còn sớm nữa, có lẽ cung chủ và ba vị khách vẫn chưa dùng bữa tối? Để thuộc hạ đi lấy. ” Chỉ Duyệt nói.
” Cũng được, vậy thì nhờ vào Chỉ Duyệt hết đấy, ta cũng đói rồi! ” Hải Dung không khách khí nói.
” Ngươi đó — ” Chỉ Duyệt bất đắc dĩ.
” Làm phiền Bạch công tử rồi. ” Túy Thần nói.
” Thuộc hạ đi lát sẽ về. ” Sau khi Chỉ Duyệt rời khỏi, Hải Dung cũng mượn cớ chạy đi trù phòng giúp đỡ.
” Lạ thật! Rõ ràng là hắn thích băng mỹ nhân, sao lại còn làm hoa hồ điệp? ” Lãnh nhịn không được bèn hỏi Túy Nguyệt.
” Hắn kì thật — là đang tìm kiếm — là muốn quên đi — ” Túy Nguyệt lẫm bẫm nói.
”? ” ” Kì thật cũng không có gì, đàn ông mà! Rất ít kẻ không thích tìm hoa vấn liễu a — ” Túy Thần nói.
” Vậy sao — ” Cứ luôn cảm thấy Túy Nguyệt nhất định đang giấu ta điều gì đó —
” Đúng rồi, cài tên lúc nãy của cha — ” Túy Thần cảm thấy rất quen tai, hình như mình có ấn tượng — cái tên đó —
” Ngươi nói Lam Túy Việt? Ha ha — kì thật úc đầu quốc quân của nước ta họ Lam — ”
…
…
…
…
…
Chú giải:
Tiểu bình: ý chê người ta lùn
Tên Nguyệt và Việt trong tiếng trung đều đọc là yué