Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Bạch Nhật Mộng
Thủy Liêm giáo, giáo chủ Thủy Vô Ngân hiện giờ đang theo đuổi một nam nhân, cho nên trước mắt thì mọi việc trong giáo đều do phó giáo chủ Thủy Vô Tình quản lý.
“Người nam nhân mà vị giáo chủ kia theo đuổi là ai vậy?” Có thể đánh bại giáo chủ của một giáo chắc hẳn phải là kẻ lợi hại —
“— Người đó ngươi cũng quen.” Hóa ra là vậy —
“Người đó — đã có một mối nợ tình —” Có một mối nợ tình? Ai vậy a —
“Và người đó lúc nào cũng như khối băng —” Khối băng — khối băng — nợ tình —
“Vĩnh Dục Hàn?” Lãnh nhớ lại đã từng nghe Túy Diệu nhắc đến, cái vị thị vệ đã có những tháng ngày ám muội với Diệp Bất Hối.
“Không sai, chính là Dục Hàn, hắn là thị vệ đồng thời cũng là sư đệ của ta, ha ha, có lẽ là nhĩ nhu mục nhiễm chăng []? Hắn từ nhỏ đã lạnh lùng giống như ta vậy.” Còn nhớ lần đầu tiên gặp hắn — hắn vẫn là một đứa trẻ có nụ cười dịu dàng — nhưng lại vì ở bên cạnh ta mà —
“Tên Vĩnh Dục Hàn đó chọn Diệp Bất Hối hay là Thủy Vô Ngân?” Đây là điều Lãnh hiếu kì nhất.
“Không biết nữa, Dục Hàn chưa từng nhắc đến.”
Hi hi hi — Dựa vào tài trí của ta mà phán đoán thì cuối cùng có lẽ sẽ là ba người cùng nhau sóng bước!
” Liệu có khi nào cuối cùng sẽ là P không?” Lãnh nhịn không được hỏi.
“~ Lãnh, ngươi không hổ là hậu thế của ta! Ngay cả suy nghĩ cũng giống như ta —” Túy nguyệt khen ngợi.
“Bây giờ không phải là lúc tính coi tiền thế hậu thế có giống nhau hay không, điêu quan trọng bây giờ hình như là —”
Túy Thần dừng lại, mỉm cười.
“Chúng ta bị bao vây rồi.”
Ha ha ha — cư nhiên lại có sơn tặc a — xem ra Lam quốc vẫn chưa đến mức hoàn toàn hòa bình —
“!” Tiêu rồi! Túy Nguyệt và Chỉ Kỳ không có võ công —Lãnh lo lắng suy nghĩ.”Đám này giao cho ta, ngươi bảo vệ bọn họ.
” Túy Thần nói bên tai Lãnh.”— Ân.” Lãnh rút bội kiếm [] ra.
Dù sao thì Túy Thần cũng biết võ nghệ, cũng không tệ lắm, chắc có lẽ đủ để chống cự.
Nhưng bị giam chân ở đây cũng không phải là biện phát tốt — dù sao thì đối phương cũng đông —
Tiêu rồi —
Ngay lúc Lãnh còn đang đắn lo suy nghĩ, một bóng người xuất hiện.
“Sơn tặc to gan, dám mạo phạm cung chủ!”
Một thân ảnh anh tuấn đĩnh đạc xuất hiện trước mặt bốn người.
Lãnh nhìn người trước mặt, gắng nhớ ra, nghi hoặc hỏi:
“— Thành Như Thủy?”
…
…
…
Chú giải:
[] Nhĩ nhu mục nhiễm: Tai thường hay nghe thấy, mắt thường xuyên nhìn thấy nên bị ảnh hưởng.
[] Bội kiếm: