Cố gia.
Cố Triết nhận được tin Hàn Dĩnh lái xe trở về nhà họ Cố liền rời công ty quay về nhà.
Căn nhà rộng lớn, hai chủ nhân đã lâu không ai quay về.
Lúc Cố Triết quay về đến nhà thì Hàn.
Dĩnh đang nấu cơm trưa.
Hàn Dĩnh cũng là tiểu thư danh giá, chưa từng động ngón tay, cha mẹ và anh trai cưng chiều.
Từ khi yêu hắn, kết hôn với hắn cũng chưa từng nấu cho hắn món nào, nên hôm nay muốn tự mình nấu cho hắn một bữa.
Nghe tiếng xe lái vào Cố gia, Hàn Dĩnh biết Cố Triết quay về, nhanh như vậy quay về là muốn tính sổ với cô chuyện ở bệnh viện?
Cô mang món cuối cùng bày trên bàn ăn, cũng là lúc Cố Triết bước vào nhà.
Cô đưa mắt về phía hắn, quả nhiên nét mặt rất khó coi.
Hàn Dĩnh dời mắt đi, vào bên trong bếp lấy thêm bát đũa mang ra.
Cố Triết nhìn phản ứng hờ hững của Hàn Dĩnh, cô biết tin Bạch Giai Giai mang thai, không gào thét chấp vấn gã như gã nghĩ, mà lại bày ra một dạng bình thản:"Hàn Dĩnh, chúng ta nói chuyện."
Hàn Dĩnh xếp chén lên bàn, ngay vị trí thường ngày bọn họ từng ngồi ăn cơm trong hạnh phúc.
Cô ngẩng đầu lên nói:"Anh có việc gì gấp không? Không gấp chúng ta ăn cơm trước."
Nhìn mớ đồ ăn không đẹp mât cũng không hấp dẫn trên bàn, Cố Triết cảm thấy chán nản, hắn dời tầm mắt đi châm một điếu thuốc ngồi xuống vị trí thường ngày.
Hàn Dĩnh cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn, cô trước sau không nói một lời nào, chỉ tập trung ăn những món ăn trên bàn.
Ngon hay dở cô cũng không rõ, chỉ muốn ăn thật ngon một bữa.
Gần đây, cả hai gặp nhau đều xảy ra xích mích, cô luôn chất vấn moi móc gả, hôm nay không khí quá tỉnh lặng khiến hắn không quen, nhất thời bản thân không biết phải nói cái gì.
Hàn Dĩnh ăn xong, nhìn Cố Triết không động đũa liền mỉm cười:"Anh không ăn?"
Cố Triết lắc đầu:" Trước khi về đã ăn rồi."
Hàn Dĩnh cũng không chất vấn cái gì, tự mình dọn dẹp, đồ ăn thừa vứt hết vào sọc rác.
Cố Triết nhìn cảnh này lại càng ngứa ngáy trong lòng, không thể đợi được liền mở miệng:"Tôi đã nhận được thỏa thuận ly hôn từ luật sư của cô."
Hàn Dĩnh nghe thấy liền khựng lại mấy giây, ba của cô đúng là làm việc có hiệu quả.
"Chúng ta nên nói về lý do ly hôn trước hay phân chia tài sản trước?"
Cố Triết bật cười, cuối cùng cô ta cũng không thể giữ được nét bình tĩnh giả tạo kia.
"Bất động sản có thể chia cho cô, đừng đụng tới Cố thị, cô đụng không nổi đâu?"
Hàn Dĩnh nhớ đến những lời đe dọa trong lúc tức giận mà cô nói với mẹ Cố Triết, thì ra họ thật sự lo sợ cô sẽ chiếm cổ phần nhà họ Cố.
Cô làm dâu Cố gia hai năm, bao nhiêu mối làm ăn vì nể mặt cha cô thu về cho Cố thị, điều đó Cố Triết biết rõ, nhưng hiện tại đều bày ra cái vẻ cô không xứng có được cái gì của Cố thị.
"Còn về lý do, không hợp." - Cố Triết nói tiếp.
Hàn Dĩnh cười lạnh:"Sao anh không nói rằng do tôi không biết đẻ, hay do tôi không làm hài lòng mẹ anh hoặc ghi tôi nhẫn tâm ác độc, muốn nhân tình của chồng để bảo vệ gia đình."
"Hàn Dĩnh, cô câm miệng.
Cô còn không biết xấu hổ cho những gì đã làm, cô có thể đe dọa cả mẹ chồng của cô?"
Hàn Dĩnh ném cái bát đang rửa xuống đất vỡ nát, mảnh sành lại văng vào chân, máu từ từ chảy ra, nhưng cô chẳng cảm giác đau đớn gì.
"Lý do gì mà mẹ anh lại đưa Bạch Giai Giai đi khám thai, chúng ta chưa ly hôn, bà ấy làm vậy là có ý gì? Cố Triết, anh làm đàn ông không qua được cám dỗ tầm thường thì thôi đi, mẹ anh tại sao lại hùa theo anh làm bậy, người không biết xấu hổ chính là Cố gia các người."
Cố Triết đen mặt:"Hàn Dĩnh, tự bản thân cô biết từ đầu không được lòng mẹ tôi, cô còn không biết tìm cách lấy lòng, luôn tự mình kéo dài khoảng cách khiến bà ấy càng chán ghét, cô không tự hỏi bản thân vì sao bị ghét hay sao?"
Hai người phụ nữ một là mẹ một là vợ không hòa hợp khiến hắn mấy năm qua bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan khiến hắn vô cùng đau đầu.
Chuyện này hắn vẫn luôn không hài lòng về Hàn Dĩnh đã lâu nhưng vì năm tháng đó vì tình yêu với cô mà không nỡ khiến cô bận lòng.
Dù vậy nhưng trong tận đáy lòng khó tránh trách Hàn Dĩnh quá ích kỉ.
Dù gì đó cũng là mẹ của hắn, sao cô không chịu suy nghĩ một chút rằng hắn khó xử ra sao, lần nào cũng tranh đúng sai với mẹ của hắn, không nhún nhịn bất cứ cái gì khiến hắn bị kẹp chặt ở giữa.
Hàn Dĩnh nhìn bộ mặt của Cố Triết liền cười chua xót:"Bỏ đi, dù sao cũng không quan trọng nữa."
Hắn luôn cho rằng cô không nổ lực không lấy lòng mẹ hắn, nhưng mọi nổ lực của cô bà ta đều không đón nhận.
Cô nhớ sinh thần năm ngoái của bà ta, cô đặc biệt mua một chiếc vòng từ nước ngoài mang về tặng, đá quý phong thủy điềm lành cho sức khỏe gia đình.
Bà ta lại nói đi xem thầy bảo nó là bùa yêu ma, trù bà ta chết sớm, Cố gia suy tàn.
Một lần bà ta đổ bệnh, cô vào thăm lúc bà ta còn chưa tỉnh, sau đó căn bệnh có chiều hướng xấu đi, bà ta liền gào lên do cô lén lút tiêm cái gì vào người bà ta.
Sau mấy lân, Hàn Dĩnh không còn muốn qua lại nữa, thâm tâm đã ngầm coi thường, nên hiện tại cô cũng nên không cần bận tâm.
"Hàn Dĩnh, hôm nay chúng ta coi như gặp nhau lần cuối, sau này việc ly hôn cũng do luật sư đại diện.
Ngoài Cố thị ra, cô muốn cái gì cũng được, chỉ là hy vọng cô để yên cho mẹ con Giai Giai, cô ấy không có lỗi." - Cố Triết dập tàn thuốc, tựa vào ghế nói.
"Cô muốn cái gì có thể suy nghĩ thật kỹ rồi nói ra, chúng ta giải quyết toàn bộ duy nhất một lần."
Hàn Dĩnh nói:"Tài sản phân chia theo luật.
riêng Cố thị tôi không tranh."
Cố Triết gật đầu, hiện tại hắn nóng lòng thoát khỏi cuộc hôn nhân này, để Hàn Dĩnh không có lý do gì để làm hại Bạch Giai Giai và đứa bé của hắn.
Hàn Dĩnh từ đầu đến cuối cũng không chất vấn hắn một câu về đứa bé, về Bạch Giai Giai.
Cô muốn giữ lại một chút uy nghiêm của bản thân, không phải là kẻ thua cuộc.
"Căn nhà này, hiện tại thuộc quyền sở hữu của tôi… mời anh ra khỏi nhà." - Hàn Dĩnh đuổi khách.
Cố Triết nhớ ra, căn nhà này sinh nhật năm đó hắn mua tặng cho cô, sau này giữ làm mái ấm của cả hai.
Hắn đứng lên, quay lưng rời đi.
Hàn Dĩnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn.
Cô nhớ không lâu trước đây, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô đều cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, tim đập mạnh chỉ muôn ôm lấy hắn.
Cô từng cho là, bóng dáng này sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô cho đến già đi.
Nhưng hôm nay, bóng dáng này quá xa lạ, những cảm giác ngày xưa đều là quá khứ.
Cố Triết xoay người nhìn, nhìn thấy Hàm Dĩnh đang nhìn hắn, ánh mắt điên cuồng hằng ngày đã trở nên bình tĩnh, còn mang mấy phần lạnh nhạt
Hắn dường như không nhìn thấy, toàn thân lãnh đạm quay về phía cửa bước chân rời đi.
Hàn Dĩnh cảm thấy tình yêu thật nưck cười, rõ ràng đã từng yêu nhau say đắm, không thể sống thiếu nhau, vậy mà hiện tại như kẻ thù khi nhìn thấy nhau.
Cô lên tiếng:"Cố Triết, trong hôm nay tôi muốn nhìn thấy quyết định ly hôn."
Cố Triết siết tay thành quyền, trên mặt nổi gân xanh, rất nhanh như vậy cô nói ly hôn là phải thực hiện ngay.
"Được, đợi tin."
Cố Triết muốn đi thật nhanh đến công ty phân phó làm thủ tục ly hôn, nhưng lời Hàn Dĩnh muôn lập tức ly hôn khiến hắn khó chịu trong lòng.
"Hàn Dĩnh, cô thật sự muốn ly hôn trong hôm nay sao?
Hàn Dĩnh gật đầu:"Bữa tiệc năm năm gặp gỡ tôi đã nấu cho anh như lời đã hứa, chỉ tiếc anh đã chán cơm thèm phở không động đũa.
Cố Triết, tôi đã không còn gì để nuối tiếc nữa, vậy hôm nay hay ngày mai cũng như nhau, càng sớm càng tốt, anh có thể nhanh chóng rước cô ta và đứa bé kia, tôi cũng tự cho bản thân cơ hội mới."
Cố Triết nhớ những món ăn cô vứt hết vào sọc rác, giống như vứt tình yêu và lời hứa của họ vào đó…
Không còn đường lui, Cố Triết lên xe rời khỏi mái ấm từng là của hắn.
Chưa đến 4g chiều, đã có quyết định ly hôn.
Hàn Dĩnh đã là người độc thân.