“Mộ Mộ” - Từ Oánh nhìn về phía Doãn Mộ Tư đầy phức tạp.
Doãn Mộ Tư nhìn Lục Hân Nghi đang ngồi ở ghế lái, bộ dạng đang rất tức giận nhìn Tống Tư Hàn.
Cô đã hứa với Lục Vũ Thần, sẽ không làm anh ta thất vọng.
Không thấy Doãn Mộ Tư phản ứng, cũng không nhìn hắn, Tống Tư Hàn mang điện thoại đưa về phía trước:”Mộ Mộ, anh mang điện thoại đến cho em, em xuống đi.”
“Hân Nghi, vào Cố gia đi, đừng quan tâm anh ta.” - Doãn Mộ Tư nhìn thấy Cố gia có người mở cửa đón khách, cô kiềm nén không muốn nhìn Tống Tư Hàn.
“Mộ Mộ”
Nghe giọng nói đầy ôn nhu của anh ta như ngày xưa, Doãn Mộ Tư không khống chế được căng thẳng, sau đó liền nhắm mắt che giấu rối loạn trong lòng.
Tống Tư Hàn cũng lập tức lên xe, chạy vào biệt thự Cố gia.
Vì sao anh ta lại muốn gặp lại, người buông tay chính là anh ta?
Gặp lại chỉ càng thêm khó xữ.
Hai chiếc xe dừng lại bên trong biệt thự Cố gia, Tống Tư Hàn xuống xe, nhịn Doãn Mộ Tư từ phía bên ngoài.
“Mộ Mộ, để tớ giải quyết hắn ta.” - Lục Hân Nghi nói.
“Mộ Mộ, hay cứ xuống nói chuyện một lần giải quyết tất cả, trốn tránh mãi cậu càng phiền hơn.”
Doãn Mộ Tư nhắm mắt hồi lâu mới mở ra, nhẹ nhàng nói:”Hân Nghi, mở cửa xe đi.”
Lục Hân Nghi liền bấm nút mở khóa.
Doãn Mộ Tư bước xuống xe, bước đi qua một góc.
Tống Tư Hàn đi theo phía sau cô, nhìn bóng dáng quen thuộc từng là của anh, thon thả ưa nhìn, xinh đẹp thuần khiết, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khác lạ, muốn ôm cô thật chặt vào lòng, không muốn đánh mất.
Doãn Mộ Tư xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói nhàn nhạt như cái cách xa cách cấm dục của Lục Vũ Thần:”Nói đi, không phải anh có chuyện muốn nói?”
“Nhà em bị Doãn Danh hãm hại, truy sát đến đường cùng, sao em không tìm anh?
“Chuyện của Doãn gia chúng tôi, liên quan gì đến anh?”
Nói cho anh ta? Cô mang cả Doãn thị đến nhờ anh ta giúp, anh ta tuyệt tình như vậy còn muốn cô phải hạ mình hơn nữa hay sao? Cô còn chưa kịp mở miệng, anh ta liền đuổi cô đi, cô kể lẽ chuyện Doãn gia để làm trò cười của anh ta?
Sau khi ba cô ngất đi nhập viện, anh ta chưa từng đến thăm ông ấy lấy một lần, lúc nào cũng oán hận vì ông ấy ép hôn mà Hứa Doanh của hắn phải lưu lạc.
Nếu anh ta có chút tình cảm với cô, thì đã tìm hiểu chuyện của Doãn thị khi cô đến nhờ hắn giúp, sẽ biết cô đã đi vào đường cùng ra sao, chứng minh sau khi từ hôn, ba cô bất tỉnh, hắn ta chưa bao giờ quan tâm đến ông ấy sống hay đã chết.
Uổng công hai năm qua, ba cô nâng đỡ, dạy bảo, bồi dưỡng… còn hàm ý muốn Tống gia cho hắn chỗ đứng, nâng đỡ Tống thị, chia bao nhiêu mối làm ăn tốt để Tống thị thịnh vượng.
Chỉ những điều này, trái tim cô đã lạnh đi.
"Nhà em xảy ra chuyện, em nói rõ ràng với anh, em lại đi tìm một người đàn ông xa lạ cầu khẩn, hắn ta không phải người, hắn ta là ác ma máu lạnh tàn độc." - Tống Tư Hàn dường như rất tức giận.
Không liên quan đến hắn, lại liên quan đến tên ác ma kia.
"Anh không có tư cách mắng chồng của tôi." - Doãn Mộ Tư lạnh mặt:"Anh ấy có thể là ác ma tàn độc máu lạnh, nhưng anh ấy không sống hai mặt, không ôm mộng nhân tình, anh ấy lương thiện hơn anh rất nhiều."
Sống hai mặt, ôm mộng nhân tình…
Lời nói của Doãn Mộ Tư như ngàn nhát dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim không còn lành lặn, đau… rất đau.
Nhưng anh ta không thể phản bác lại, hai năm qua anh ta luôn dối trá, lừa dối tình cảm của cô, lợi dụng gia đình cô… vậy mà hiện tại lại vô sỉ rung động với cô.
Trần Chí Kiên nói không sai, không phải con người chính là anh.
Những lời nói từ miệng Doãn Mộ Tư đều dành những thứ tốt nhất cho Lục Vũ Thần, bảo vệ hắn giống như trước kia cô bảo vệ mình, toàn thân hắn bỗng khó chịu, vô cùng ghen tỵ.
"Mộ Mộ, là anh có lỗi với em, hai năm qua đã không trao cho em tình cảm thật lòng, phụ bạc em.
Mộ Mộ, nếu em chấp nhận trở lại quá khứ, anh sẽ bù đắp cho em tất cả những tổn thương em đã phải chịu."
Doãn Mộ Tư như đang nghe một câu chuyện cười, giọng đầy chế giễu:"Trở lại quá khứ? Tình cảm đã bị tổn thương và lợi dụng, anh nói xem trở về quá khứ bằng cách nào?"
Giọng anh ta khàn khàn, nhưng như cầu khẩn:"Mộ Mộ, chỉ cần em rời xa Lục Vũ Thần, anh sẽ trao cho em tất cả những gì em muốn, sẽ không lừa dối và lợi dụng, chỉ còn tình cảm chân thành."
Không còn lừa dối và lợi dụng.
Tiếc là Doãn Mộ Tư đã không cần cái chân thành đó của hắn.
"Tôi đã kết hôn rồi, anh cũng có Hứa Doanh, sau này đừng nói ra những lời như vậy nữa." - Doãn Mộ Tư không muốn nói nữa, muốn rời đi.
"Mộ Mộ, em có biết Lục Vũ Thần là ai không? Em không thể ở bên cạnh hắn ta…"
"Đó là việc của tôi."
Nhìn Doãn Mộ Tư dứt tình xa cách, hắn đau như cắt, cảm giác hối hận tra tấn dữ dội:"Mộ Mộ, anh xin em đừng đi."
Doãn Mộ Tư nhìn sự hoảng loạn trên gương mặt Tống Tư Hàn không khỏi chua xót.
Ngày trước, anh luôn bình thản ôn hòa, trầm ổn không hấp tấp, trước bất cứ sai phạm lỗi lầm nào của cô cũng bao dung cưng chiều vô điều kiện.
Sau này mới biết, anh ta dung túng cô không phải vì yêu cô, mà không yêu nên không quan tâm đến, mặc kệ cô có sai lầm ra sao.
"Ngày xưa rõ ràng anh có thể nói với tôi rằng anh không yêu tôi, để tôi cương quyết từ chối hôn sự.
Anh vì cô ta mà đến với tôi cũng vì cô ta mà vứt bỏ tôi, vì sao lại thay đổi.
Bao năm qua anh vẫn chung tình với cô ta, gia đình tôi tới đường cùng cũng không quay đầu thì nên giữ vững như thế."
Doãn Mộ Tư đưa tay giành lấy điện thoại trên tay Tống Tư Hàn, nói một lời cuối:"Anh đi đi, làm bạn cũng không cần thiết."
Nói xong, Doãn Mộ Tư đi về phía Từ Oánh và Lục Hân Nghi đang đợi, cả ba cùng vào bên trong biệt thự Cố gia.
Cô tuyệt tình cắt đứt, cả làm bạn cũng không muốn, rốt cuộc Tống Tư Hàn cũng sụp đổ:"Mộ Mộ, rõ ràng em biết phải không, em biết anh nhất định sẽ hối hận, nhất định sẽ quay đầu, nên em chọn cách này để trả thù anh, vì sao lại tàn nhẫn với anh như vậy."