Doãn Mộ Tư nhìn điện thoại không chút tín hiệu liền rơi vào tuyệt vọng:"Vậy tôi phải bị nhốt bao lâu?"
Lục Hân Nghi lắc đầu:"Cháu không biết."
Lục Hân Nghi không chịu nổi liền nói:"Chú nhỏ từ bé chịu ảnh hưởng từ lão phu nhân, đối với nữ nhân rất căm ghét, không hiểu vì sao lại kết hôn với cô, nhưng theo cháu thây đoạn thời gian ở chung rất tốt đẹp, chú nhỏ cũng thừa nhận cô là người nhà họ Lục."
Doãn Mộ Tư lùi một bước, bi ai nhếch miệng:"Thừa nhận tôi thì đã không đối xử với tôi như vậy."
"Cô nhỏ, ngay từ đầu chú nhỏ đối với cô không tệ, chỉ vì hiểu nhầm mà xảy ra cớ sự hôm nay.
Trước khi cô nhỏ đến, chú ấy chưa từng qua lại với bất cứ nữ nhân nào, nhưng chú ấy là cưới cô, lại còn xảy ra chuyện thân mật… đó chính là điều đặc biệt.
Còn hai đêm cô nhỏ bị sốt, chú ấy thức trắng hai đêm chăm sóc cẩn thận, đó là điều chưa từng xảy ra."
"Đặc biệt sao, vì cái gì mà tôi bị sốt.
Chính là do hắn làm ra, cuối cùng còn ném tôi một mình ở bệnh viện khi tôi đang hôn mê, đó là sự đặc biệt?"
Lục Vũ Thấn chính là ma quỷ, là đại ác ma, không có trái tim.
Lục Hân Nghi lại nói:"Theo như cháu nghĩ, vì chú ấy giận cô không biết trân trong cơ thể, lãng phí công sức chăm sóc của chú ấy, nên mới hành xử như vậy."
"Lục Hân Nghi, cô cũng là nữ nhân… cô nghe những lời phân giải này có cảm thấy buồn cười không?"
Trái tim Doãn Mộ Tư như dao bén đâm vào, ngập tràn lửa giận:"Được, cứ coi như tôi một mình ở bệnh viện là tôi đáng đời đi.
Vậy còn phơi nắng thì sao, rõ ràng biết tôi vừa bị sốt thì vô cớ ép tôi đi phơi nắng, một chút nữa là bỏ mạng, đây cũng là đặc biệt mà cô nói?"
Lục Hân Nghi im bặt… lần này cũng không biết giải thích thế nào?
"Cô nhỏ, lần này cô đã chạm đến giới hạn của chú ấy rồi, xem ra chú ấy rất tức giận và cháu sợ không dễ dàng bỏ qua."
"Vì vây, hắn ta sẽ nhốt tôi ở đây cho đến khi hết giận?" - Doãn Mộ Tư hỏi,
Lục Hân Nghi chỉ biết gật đầu.
Doãn Mộ Tư sợ đến xanh mặt… cứ nhắm mắt liền sợ gương mặt ma quỷ xuất hiện, còn không ngủ thì không thể được… vả lại nơi này lạnh buốt, cô sẽ chết ở nơi này sao?
"Hân Nghi, cầu xin cô… thả tôi ra đi… tôi không hề lừa dối hắn…"
Lục Hân Nghi bật khóc:"Cô nhỏ, đừng trách cháu… cháu không dám trái lệnh chú ấy."
Doãn Mộ Tư lùi một bước, cô không dám ở lại nơi này đâu, cô sợ còn lưu lại cô sẽ phát điên mất.
"Hân nghi, tôi rất sợ… tôi từ bé đã sợ ma, sợ bóng tối… hãy nói với hắn ta làm ơn..
thả tôi ra."
Lục Hân Nghi cúi đầu:"Cô nhỏ, cháu sẽ thử."
"Cảm ơn Hân Nghi, ân tình này tôi sẽ ghi trong lòng."
Lục Hân Nghi rời đi, để lại cho cô một cây đuốc sáng… không gian đã bớt mấy phần lạnh giá.
Cô ngồi xuống đất, cơn đau từ khủy gối mới phát tán, cô nhìn vết bầm tím đen ở đầu gối liền xót xa.
Thời gian trôi qua cũng rất lâu, cuối hành lang vẫn yên ắng.
Vậy là Lục Hân Nghi không thể làm lay động hắn.
Không biết cô ngồi đó bao lâu, trong đầu chứa hàng tá suy nghĩ ngổn ngang, áp lực tâm lý ngày càng lớn, cuối cùng cũng không thể ngồi một chỗ chịu đựng, chạy đến cầm cột sắt ra sức kéo.
"Ầm… ầm..
ầm.."
Từng tiếng đồng vang vọng trong căn hầm kính, Doãn Mộ Tư nghe âm thanh vô tận truyền đến bên tai, trong mơ hồ rất nhỏ nghe ai đó hình như gọi tên cô, sắc mặt cô bỗng trắng bệt, khóc lóc dãy gọi:"Lục Vũ Thần, thả tôi ra… thả tôi ra…"
Hiện tại đã là buổi tối hôm sau.
Lục Hân Nghi đi đi lại lại trong phòng khách, không nhìn thấy Lục Vũ Thần quay về thì lòng như lửa đốt.
Buổi sáng cô đã nói với chú là Doãn Mộ Tư dường như rất kinh hãi không còn chịu đựng nổi nhưng chú ấy vẫn thờ ơ đến Lục thị.
Cô không đợi được nữa, cùng lắm thì cút khỏi Lục gia, cô không thể thấy chết không cứu như vậy.
Lúc bước vào ngục thất, không còn nghe tiếng ầm ầm nữa, chỉ nhìn thấy Doãn Mộ Tư ngồi trong góc, hai tay bịt chăt tai lại, mắt chôn chặt dưới gối, thân thể run rẩy núp ở một góc, dưới thân còn có một chút ẩm ướt.
"Cô nhỏ." - Lục Hân Nghi nhanh chóng mở cửa chạy vào.
Doãn Mộ Tư cảm thấy bị đụng chạm, cô liền thét lên thảm thiết, ánh mắt vô hồn trợn lên nhìn Lục Hân Nghi, sau đó lăn ra bất tỉnh.
Lục Hân Nghi nhanh chóng cổng Doãn Mộ Tư rời địa lao, cho người hầu tắm rửa thay đồ cho cô, cô gọi điện báo cáo tình hình cho Lục Vũ Thần.
Sau một tiếng, Lục Vũ Thần quay về, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ nhắm chặt mắt nằm trên giường ngủ, nhìn Lục Hân Nghi hỏi:"Bị sao?"
Lục Hân Nghi cúi đầu:"Hình như có chút sốt nhẹ."
Lục Vũ Thần hừ lạnh:"Sốt nhẹ liền bất tỉnh."
Lục Hân Nghi siết chặt hai tay:"Lúc cháu đến cô nhỏ rất kinh hãi, giống như gặp phải… gặp phải ma quỷ… cháu đã báo với chú là cô ấy nói cô ấy rất sợ ma."
Trước giờ hắn đều không tin có ta ma, nhưng hắn nào biết được ma quỷ chính là trong tâm thức, cảm thấy có sẽ có, cảm thấy sợ liền tưởng tượng.
Khi con người vô thức trong hoàn cảnh bốn bề là bóng tối, tâm thức sẽ nghĩ đến ma quỷ.
Chỉ là ma quỷ như hắn, chỉ e ma quỷ thật còn sợ ngược hắn.
Đêm hôm đó, Doãn Mộ Tư gặp đủ loại ác mộng, lặp đi lặp lại đều là gương mặt ma quỷ đáng sợ kia muốn tìm cô, mặc cho cô giãy dụa cách mấy cũng không có cách nào tỉnh lại.
Cho đến khi trời sáng, ánh nắng chiếu vào gương mặt trắng bệch của cô, Doãn Mộ Tư mở to hai mắt, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Lúc này mới phát hiện, cô đã bị quăng ở phòng ngủ bên cạnh.
Sắc mặt cô cũng không có chút chuyển biến tốt hơn, địa lao như tái hiện ngay trước mắt cô, mùa hè nóng bức nhưng toàn thân cô cảm thấy lạnh đến tê tái, kéo chăn mền trùm lại cơ thể không chừa một khe hở.
Cánh cửa mở ra, Tiểu Vũ bước vào.
Cậu nhóc nhìn thấy Doãn Mộ Tư tỉnh ngủ thì rất vui, không phát hiện sự khác biệt liền chạy đến kéo tay cô.
Doãn Mộ Tư bị chạm vào, toàn thân kinh hãi, dùng sức rụt lại, lại đẩy Tiểu Vũ ra xa, cô xoay người lại như muốn trốn đi, toàn thân co lại run rẩy.
Tiểu Vũ bị đẩy ngã, cậu nhóc sửng sốt nhìn cô, lúc này mới để ý sắc mặt của mẹ có chút tái nhợt toàn thân run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại, ánh mắt tràn ngập lo lắng, muốn hỏi nhưng không nói được.
Tiểu Vũ vội chạy ra ngoài,
Khi Tiểu Vũ kéo được Lục Vũ Thần vào bên trong phòng ngủ, đã không nhìn thấy Doãn Mộ Tư còn ở đó.
Doãn Mộ Tư đã bỏ trốn, cô chạy ra khỏi Nam Sơn Diamond mà không mang theo bất cứ thứ gì, trên người là một lớp áo ngủ, đôi chân gầy thon dài chạm đất, lớp đất đá dính vào da thịt cũng không chút cảm giác đau đớn.
Trong phòng khách, sắc mặt Lục Vũ Thần lạnh lẽo đến cực điểm.
Lục Hân Nghi lo lắng:"Chú nhỏ, tinh thần cô nhỏ thật sự không ổn, lúc chạy ra còn không mang theo dép, để cháu dẫn người đuổi theo cô ấy."
"Không được cản lại, đi theo xem cô ta muốn đi đâu." - Lục Vũ Thần lạnh lùng nói.
Một lúc sau, cận vệ liền báo lại, Doãn Mộ Tư một mạch chạy đến bệnh viện, đi đến phòng bệnh của Doãn Sâm.
Lục Hân Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bộ dạng của Doãn Mộ Tư lúc ở địa lao cô đã rất lo sợ cô ấy không vượt qua được cú sốc này.
Còn biết tìm đến phòng bệnh của cha cô, xem ra thần trí vẫn còn tỉnh táo.
Doãn Mộ Tư ngồi xuống ghế, nắm lấy bàn tay của Doãn Sâm, không nói ra được câu gì, chỉ một mực khóc rống lên.
Không biết khóc đến bao lâu, Doãn Mộ Tư mới dừng lại, tiếp đó cô ngồi ngây ngốc ở trên ghế, nhìn Doãn Sâm vẫn đang hôn mê, toàn thân cô không nhúc nhích, ánh mắt như người vô hồn..