Mây đen nặng nề bao phủ cả bầu trời, không khí ngột ngạt làm mọi người gần như không thở nổi, cộng thêm mưa xối xả như trút nước từ sáng sớm đã không ngừng, khắp nơi đều ướt sũng, càng khiến mọi người cảm thấy phiền não.
Giữa thời tiết như thế trên con đường này người đi đường không có vẻ gì lo lắng, bên cạnh ban công nho nhỏ cũ nát, những nước mưa rơi xuống bắn tung toé văng vào một thùng giấy nhỏ, bên trong thùng giấy phát ra âm thanh rất nhỏ, thế nhưng không ai quan tâm tới sinh linh bé nhỏ bên trong thùng giấy ấy cả.
Không biết bao lâu sau, âm thanh ở đó càng lúc càng yếu ớt đi, bỗng nhiên một đôi giầy da dính nước mưa dừng lại trước thùng giấy. . . . . .
"Mày cũng bị vứt bỏ à?" Giọng nói khàn khàn vang lên hòa cùng tiếng mưa, giọng nói rõ ràng lạnh lùng khiến người bên ngoài khó có thể phát hiện hay hình dung ra nỗi đau và bi thương trong đó.
Giống như nghe được lời nói thì thầm giữa không khí lạnh lẽo ẩm ướt, bỗng dưng sinh linh bé nhỏ bên trong thùng giấy khẽ động đậy, ngẩng mặt lên rồi chậm rãi mở mắt, một đôi mắt xanh biếc long lanh nhìn chằm chằm đón nhận ánh mắt của chủ nhân giọng nói vừa thì thầm, sạch sẽ trong sáng giống như thiên thần trên thiên đường.
"Nếu không chê, chúng ta cùng nhau làm bạn nha. . . . . ." Giọng nói trong trẻo lại vang lên, bàn tay trắng nõn thon dài ôm lấy sinh linh sinh linh bé nhỏ bên trong thùng giấy, cẩn thận đem thân thể nhỏ bé kia nhẹ nhàng bỏ vào bên trong áo khoác, tránh mưa gió.
Cuộn mình lại trong ngực ấm áp, sinh linh sinh linh bé nhỏ thoải mái phát ra tiếng kêu rất nhỏ, chậm rãi nhắm đôi mắt xanh biếc lại, an tâm rơi vào mộng đẹp. . . . . .
Hỏi tôi là ai? Có ai không! Đem những người không có mắt lôi ra ngoài chém chết đi!
Keng keng keng, đứng cho vững cẩn thận mà lắng nghe cho tôi, đại gia tôi từ nhỏ đã ăn trên ngồi trước, nhìn mọi thứ bằng một con mắt!
Cái gì? Còn không biết tôi vĩ đại như thế nào?
Hừ! Mọi người đáng chết đúng là mọi người đáng chết, quả nhiên kiến thức nông cạn, không có trình độ, để đại gia tôi nói chút sự nghiệp to lớn phong phú cho các người nghe một chút, mở mang đầu óc!
Theo lịch sử xưa ghi lại, khi có một nhân vật vĩ đại ra đời, nhất định thời tiết sẽ bất thường, không phải gió lớn, mưa to, chính là sấm chớp vang trời, ngày đại gia tôi ra đời đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc đó ông trời bị cảm động đến nước mắt ròng ròng, khóc đến mức tràn ra khắp nơi, ngập đường phố, chết bảy con chuột, lịch sử tai ương đó bảy con chuột lận nha.
Chỉ là cái này cũng chưa là gì cả, đại gia tôi đắc ý nhất là vừa sinh ra thì đã một người chuyên phục vụ tôi ăn uống vệ sinh, đi ngủ, không cần làm gì cả, chuẩn bị cho tôi đồ ăn ngon, chăm sóc tôi . . . . . .
Mẹ nó! Chưa từng thấy qua người làm nào tốt như vậy, muốn cùng đại gia ta tranh giành?
Người sang tự biết, hiểu hay không? Những người ngốc nghếch nhanh chóng đi chết đi, đi về trước xem mình đáng giá bao nhiêu, trốn được móng vuốt của tôi thì trở lại!
Lười phải nói nhiều, người làm đang gọi tôi rồi. . . . . .
"Độc Nhãn, ăn cơm."
Bên trong phòng cũ kỹ mang phong cách pha trộn, một giọng nói đàn ông lạnh lùng trong trẻo dễ nghe từ trong không khí truyền tới, một làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế mà xinh đẹp, nhìn thoáng giống một cô gái có dáng vẻ đàn ông gầy gò hiếm có, nâng khoé môi lên tuyệt đẹp, đôi mắt đen chăm chú nhìn cách đó không xa một đôi mắt xanh lục.
"Meo meo"
Phát ra tiếng kêu, Độc Nhãn ── toàn thân trắng tuyết, duy chỉ có xung quanh con mắt trái có một vùng lông đen, giống như mang bịt mắt. Đầu tiên con mèo lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó thu lại vẻ hung dữ nhẹ nhàng nhảy xuống ghế sa lon, chuyển động thân thể to gấp hai lần mèo bình thường tới trước mặt người đàn ông, vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến hưởng thụ những thức ăn cao cấp trong bát, liên quan tới vấn đề giảm cân cùng giữ dáng, không tồn tại trong đầu con mèo béo ú tròn trịa kia.
"Độc Nhãn nhìn mày không ra hình dạng mèo nữa rồi!" Bỗng dưng, một người đàn ông thân hình cao lớn, tướng mạo cân đối, vừa nhìn khối khổng lồ kia không giống như con mèo Độc Nhãn vẫn đang cố gắng chui đầu vào bát thức ăn, thì không khỏi lắc đầu cười nói, đồng thời bị một người một mèo liếc mắt.
"Meo meo!" Không lễ độ! Đại gia tôi vóc dáng uyển chuyển, lại dám nói tôi không phải hình dáng mèo? Bất mãn ngẩng đầu lên kháng nghị, Độc Nhãn mài móng vuốt đầy vẻ uy hiếp, không ngại bất cứ lúc nào xông lên cào, trên mặt mèo đầy vẻ hung ác dữ tợn giống như khắc bốn chữ to đùng "Gọi tôi lưu manh".
Bên cạnh, chủ nhân con mèo lưu manh ── Tề Thiệu Khải gương mặt xinh đẹp tinh tế không có phản ứng gì, giọng nói trong trẻo lạnh lùng."Sao lại tới đây?"
"Mang đồ ăn tới." Nhắc tới liền quơ quơ hai túi thức ăn lớn trong tay, người đàn ông cao lớn phong cách điềm tĩnh ── Ôn Thiệu Hằng mỉm cười nói: "Tôi dám lấy toàn bộ gia sản đánh cuộc, trừ thức ăn cho mèo Độc Nhãn cùng sữa tươi bên ngoài, trong phòng này khẳng định không tìm được bất kỳ đồ ăn gì."
A. . . . . Anh biết rất rõ cái này bởi vì ở nước ngoài du học nên biết, ở Đài Loan du học sinh tiếng tăm lừng lẫy, lén lút bị đùa là "Băng sơn quái nhân".
Băng sơn dĩ nhiên là chỉ vẻ bề ngoài của Tề Thiệu Khải, phong cách cùng thái độ ứng xử với người; mà quái nhân. . . . . . một người có thể bởi vì sợ vật nuôi đói bụng, đã đi hai tiếng đồng hồ trong tuyết để mua về một túi thức ăn lớn cho mèo, hơn nữa lại đem một chú mèo hoang nuôi giống như heo, nhưng lại không chút nào coi trọng tới cái bụng của mình, có thể liên tục trong mấy ngày dựa vào sữa tươi mà sống, giống như không ăn cơm mà chỉ ngửi hương, sắp mọc cánh thành tiên, người như thế còn có thể không tặng cho anh ta một chữ “Quái” sao?
Hình như bị anh ta nói đúng, mặt Tề Thiệu Khải không thay đổi chỉ khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới “Người tạp vụ” không mời mà đến, mình ngồi ở trên ghế sa lon lật xem quyển sách trên tay.
Sớm quen với thái độ lạnh nhạt này của anh, Ôn Thiệu Hằng cười cười, xách theo hai túi thức ăn lớn đi xuống bếp, đồng thời lời nói quan tâm truyền tới."Thiệu Khải, không hy vọng xa vời bạn biết bật bếp nấu cơm, cho nên mua đồ ăn dùng được lò vi sóng, trước bỏ vào trong tủ lạnh, đói bụng lúc nào thì phiền bạn làm một việc, đem đồ ăn cho vào lò vi sóng hâm lại, yêu cầu này không quá đáng chứ?" Nếu ngay cả việc như vậy cũng lười, vậy anh thật sự không có cách gì nữa.
". . . . . ." Không buồn lên tiếng, không muốn trả lời.
"Thiệu Khải, có nghe thấy mình nói gì không? Đừng có ba bữa cơm chỉ uống sữa tươi thôi. . . . . ." Phía phòng bếp liên tục truyền đến giọng càu nhàu.
"Meo meo. . . . . ." Chẳng biết lúc nào, Độc Nhãn ăn xong đồ ăn của mình, thân thể mập mạp nhanh nhẹn nhảy lên đùi Tề Thiệu Khải, lấy cái mặt béo ú tròn vo dụi dụi vào tay anh.
"Anh ta vẫn thích càu nhàu như trước, đúng không?" Ánh mắt tà ác nhìn thẳng mắt Độc Nhãn đang ngước lên, Tề Thiệu Khải khẽ lầu bầu, nhưng bờ môi tuyệt đẹp hình như hơi nhếch lên một chút, khuôn mặt tuy lạnh lẽo nhưng có chút tia ấm áp.
"Meo meo!" Chó không thể bỏ thói quen ăn cứt, người cũng không thể thay đổi được thói quen.
"A. . . . . . như vậy dễ chịu chứ?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể béo ú trắng tuyết của Độc Nhãn.
"Ngao . . . . . ." Đúng vậy! Người hầu, làm rất khá, tiếp tục! Tiếp tục! Thoải mái nheo đôi mắt xanh biếc lại, Độc Nhãn thích đến miệng lệch mắt nghiêng, chỉ kém không có lăn lộn.
Chợt nghe dưới phòng bếp còn không ngừng truyền đến tiếng càu nhàu đứt quãng, tuy nhiên bên trong phòng khách một người một con mèo cũng không có đi xuống, đang đắm chìm vui đùa cùng mèo. . . . . . Ách ~~ đối với mèo mập mà nói, đang hưởng thụ người làm xoa bóp trong sự vui sướng, cho đến một lúc lâu sau, cuối cùng Độc Nhãn cảm thấy đã rất thoải mái, lúc này mới lười biếng phe phẩy cái đuôi nhảy xuống đất, bước đi kiêu ngạo, chạy tới cửa đi ra ngoài, trong chớp mắt không thấy đâu nữa.
Thấy thế, trong lòng biết nó nhất định là chuẩn bị đi lêu lổng, Tề Thiệu Khải thu hồi ánh mắt, chỉ thấy "Người tạp vụ" đã xử lý xong đống thức ăn, từ phòng bếp đi ra.
"A? Độc Nhãn đâu?" Trở lại phòng khách, không thấy con mèo mập kia, Ôn Thiệu Hằng không khỏi tò mò cười hỏi.
"Đại khái là ra bên ngoài quyến rũ mèo hoang rồi!" Khẽ dò xét liếc mắt nhìn anh ta một cái, Tề Thiệu Khải vẫn như cũ ngồi ở ghế sa lon bất động.
Nghe vậy, Ôn Thiệu Hằng bật cười nhạo báng."Nó ở Mĩ đã có mèo con mèo cháu chạy đầy đường, bây giờ chuẩn bị trở về Đài Loan phát triển huyết mạch hay sao?"
"Mùa xuân đến." Tề Thiệu Khải trả lời vừa đơn giản lại ngắn gọn.
Mùa xuân đến? Hiện tại vừa vào thu mà!
Thầm nghĩ trong bụng, Ôn Thiệu Hằng cười khẽ một tiếng, nhìn vòng quanh mặc dù đã sửa sang lại sạch sẽ, nhưng vẫn không giấu được dấu vết của năm tháng trong căn phòng cũ, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Tề Thiệu Khải trước mắt kém anh hai tuổi."Không nghĩ sau khi về Đài Loan, lại chọn khu nhà cũ kĩ này ở."
Với khả năng của anh ta, mua nhà cao cấp để ở cho thoải mái tuyệt đối không phải là vấn đề, nhưng anh ta lại không làm như vậy, ngược lại ở nơi phòng ốc cũ kỹ, đây cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Không phải là mình chọn." Anh phủ nhận.
Không phải anh ta? Cũng thú vị.
"Nếu không phải bạn, vậy là người nào?" Lòng tràn đầy nghi ngờ, Ôn Thiệu Hằng cũng không biết là ai lại có thể làm cho “băng sơn” người không để ý thứ gì làm theo.
Thản nhiên liếc mắt dò xét một cái, Tề Thiệu Khải chậm rãi nói ra một người khiến Ôn Thiệu Hằng thế nào cũng không ngờ đến cái tên này."Độc Nhãn."
". . . . . ." Im lặng hồi lâu, Ôn Thiệu Hằng không dám đi hỏi anh ta, cuối cùng Độc Nhãn là như thế nào lại chọn trúng gian phòng cũ kĩ này, mà lập tức quyết định nói sang chuyện khác."Có rãnh nhớ đến công ty một chút, tốt xấu gì cũng nên quan tâm một chút."
Khó hiểu nhìn anh ta, Tề Thiệu Khải trên khuôn mặt xinh đẹp mặt có chút nghi ngờ."Công ty nào?"
"Thiệu Khải, chẳng lẽ bạn quên công ty của chúng ta rồi?" Chán nản xoa trán, Ôn Thiệu Hằng nhắc nhờ.
". . . . . ." Đúng là anh đã quên! Hờ hững dời ánh mắt đi, Tề Thiệu Khải chú ý tới quyển sách trong tay, không hề hứng thú trả lời một câu."Là công ty của bạn, liên quan gì tới mình?"
"Cái gì công ty của mình? Đừng quên bạn cũng có hơn một nửa cổ phần, là cổ đông lớn nhất của công ty, nếu bạn muốn, còn có thể bỏ chức tổng giám đốc của mình nữa!" Đối với thái độ không liên quan tới mình, Ôn Thiệu Hằng không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhớ ngày đó, sau khi học xong, tính gây dựng sự nghiệp, nhưng không đủ kinh phí, không ngờ Tề Thiệu Khải biết được, lập tức gom một khoản cho anh, cũng vì thế, mới có tiếng tăm lừng lẫy trong giới làm ăn như hôm nay, hàng năm thu đều được nhiều lợi nhuận, thị trường chứng khoán tồn tại "Tiệp đức điện tử".
Ai biết người có cổ phần lớn nhất "Tiệp đức", nhưng căn bản không đem chuyện này để trong lòng, hàng năm chỉ cần ngồi hưởng hoa hồng là tốt rồi. . . . . .
Khoan đã! Với thái độ không thèm để ý gì, nói không chừng cũng quên mất hàng năm còn có một khoản hoa hồng khá lớn này. . . . . .
Nghĩ như vậy, Ôn Thiệu Hằng không có chút hy vọng hỏi thăm: "Bạn cũng không đi xem tài khoản ngân hàng ở Đài Loan sao?"
"Những năm này đều ở Mĩ, tất cả tiền bạc đều rút từ tài khoản ngân hàng nước ngoài, kiểm tra tài khoản ở Đài Loan làm gì?" Tề Thiệu Khải còn cảm thấy anh ta có chút khó hiểu!
Quả nhiên!
Lần nữa rơi vào trạng thái im lặng, Ôn Thiệu Hằng thở dài nhắc nhở."Thiệu Khải, công ty chúng ta kinh doanh rất tốt, hàng năm thu được rất nhiều, hàng năm mình tính lãi của bạn rồi gửi vào tài khoản ngân hàng ở Đài Loan, bạn cũng nên thỉnh thoảng đi xem một chút, mình nghĩ trong tài khoản đã tích lũy được một khoản con số rất lớn đó."
"Biết." Lạnh lùng thản nhiên nói, không chút hứng thú nào với số tiền lãi trong ngân hàng.
Sớm biết được anh ta sẽ phản ứng như vậy, Ôn Thiệu Hằng bất đắc dĩ lắc đầu. "Thôi! Mình không nói nữa, đi trước. Nhớ ăn đủ ba bữa cơm, có rãnh mình sẽ trở lại thăm." Dứt lời, vẫy tay với nụ cười ôn hoà yếu ớt rời đi.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn theo bóng của anh ta đi qua khoảng sân nhỏ đã lâu không có người chăm sóc cây cối, rồi biến mất ngoài cánh cửa sơn đỏ đã hoen rỉ, giọng nói dửng dưng khẽ lầu bầu truyền từ phòng khách tới. . . . . .
"Đều nói nhiều như vậy, còn nói là không nói nhiều, thật sự nói rất nhiều. . . . . ." Giọng nói lạnh lùng oán trách có chút ấm áp, khóe môi của chủ nhân giọng nói đó khẽ nhếch lên mà người ngoài không thể thấy được.
"Hàng xóm mới?" Trong bữa ăn tối trên bàn ăn của nhà họ Đường, tiếng nói dễ nghe đầy hồ nghi bỗng dưng vang lên, tóc dài buộc giống đuôi ngựa, gương mặt chưa thể nói là xinh đẹp, nhưng thanh tú làm người ta nhìn cực kỳ thoải mái, giờ hiện đầy vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy! Hàng xóm mới cách vách đến ở mấy ngày rồi!" Gật đầu liên tục chứng minh không nói dối, dáng người dần dần phát triển theo chiều ngang Đường mẹ giống như thường ngày ở trên bàn cơm cùng người nhà nói chuyện tán gẫu."Từ một năm trước lão Trương cách vách sau khi qua đời, phòng ở kia bỏ không cho tới giờ, cuối cùng hôm nay cũng bán đi, có hàng xóm mới vào ở rồi."
Trời! Nhà cửa chỉ cần lâu không có người ở, thiếu hơi người, sẽ hỏng cực nhanh.
Ở nơi này các gia đình cũng đã là hàng xóm , mươi năm rồi, tình cảm hai bên rất tốt, cũng biết từng cọng cây ngọn cỏ, cho dù lão hàng xóm đi rồi, cũng không chịu được khi thấy bởi vì không người nào sửa sang mà căn nhà dần dần bị hỏng, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có người chuyển vào sống, lần này sẽ không sợ không ai bảo vệ dọn dẹp.
"Mẹ nói thật hay là giả? Thực sự bên cạnh có hàng xóm mới đến?" Trố mắt nhìn chằm chằm thằng em đang cúi đầu ăn cơm, Đường Dĩ Kỳ không dám tin hỏi, hi vọng nó xác nhận.
"Là thật!" Dáng người không cao không lùn, không mập không gầy sinh viên đại học── Đường Tuấn Trung, nghe nói nụ cười rạng rỡ của cậu làm say mê không ít con gái trong trường, gật đầu thật mạnh để khẳng định câu trả lời, đồng thời không quên quét ngang thức ăn trên bàn.
"Vậy sao chị không thấy người?" Gặp quỷ! Nếu hàng xóm mới đã đến rồi, sao nhiều ngày như vậy, cũng không trông thấy bên cạnh có dấu hiệu là có người sống?
"Thật ra thì em cũng chỉ thấy qua một lần, hơn nữa còn là lúc ba giờ sáng khi em đi chơi về" Trong miệng còn ngốn đầy thức ăn, mặt Đường Tuấn Trung còn giả bộ thần thần bí bí chụm đầu nói nhỏ.
Hôm trước nửa đêm trở về, thật kinh ngạc khi thấy xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông ở ngôi nhà bên cạnh nhưng sắc mặt lại trắng bệch gần như trong suốt thiếu chút nữa làm anh sợ tới mức suýt hét lớn, nếu lúc đó không phải nhìn thấy đèn đường chiếu xuống người đàn ông đó có bóng người, suýt nữa cho rằng mình gặp phải quỷ.bg-ssp-{height:px}
"Thực sự mà nói, năm giờ sáng hôm qua mẹ dậy chuẩn bị đi tập thể dục ở công viên thì mới nhìn thấy mặt người hàng xóm bên cạnh." Bắt chước bộ dạng thần bí của con trai, bà Đường cũng nói khẽ, nhưng khoé miệng trên mặt kích động vui mừng nói không nên lời.
Liếc nhìn mẹ mình một cái, trong bụng Đường Dĩ Kỳ hiểu rõ."Nói vậy hàng xóm mới bên cạnh là một người trẻ tuổi đẹp trai sao?"
"Làm sao biết?" Hiếm khi, hai mẹ con trăm miệng một lời kêu lên.
Quái! Cô rõ ràng chưa từng thấy qua, không phải sao?
"Dùng đầu gối nghĩ cũng biết!" Liếc xéo mẹ mình trong mắt lóe lên tia mơ mộng, Đường Dĩ Kỳ cười nhạo nói: "Mẹ, con làm con gái mẹ đã năm, còn không hiểu mẹ sao? Mẹ đang nói tới người hàng xóm mới bên cạnh thì thái độ giống như xem phim thấy nam chính đẹp trai vậy."
Nói đến thật là bất đắc dĩ, trong cuộc đời mẹ cô không có ham mê gì, nhưng "Trước khi già lại hồi xuân", tâm hồn trở về hồi trưởng thành, xem mấy phim bộ thần tượng đang lưu hành của thanh niên, thì rất yêu thích.
Lần trước nếu không phải cô ra sức ngăn cản, sợ rằng mẹ sẽ chạy tới phi trường đón Bùi cái gì tuấn cơ, vậy thì thật mất thể diện!
Vừa nói ra, mẹ “Trước khi già lại hồi xuân” cũng cảm thấy xấu hổ, Đường Tuấn Trung không nhịn được cười ha ha, gật đầu liên tục bày tỏ đồng ý.
"Không giống nhau! Không giống nhau!" Ngay cả sau một hồi lúng túng cười mỉa, bà Đường vẫn nhịn không được hưng phấn kêu lên: “Hàng xóm mới của chúng ta so với những minh tinh thần tượng trên ti vi còn đẹp trai hơn!"
Ai chà! Khó trách từ trước đã có người nói người xinh đẹp thật sự sẽ không đi thi hoa hậu, xem ra người đẹp trai cũng sẽ không đi làm ngôi sao thần tượng đóng phim hay ca hát, mà sẽ giấu mình vào cuộc sống bình thường ── thí dụ như người hàng xóm mới ở nhà bên.
Khác hẳn với bà mẹ đang hưng phấn, hai đứa con nhà họ Đường đối với hàng xóm có đẹp trai hay không cũng không quá để ý, ngược lại đối với thời gian hoạt động lại cảm thấy khá hiếu kỳ, hơn nữa còn hăng hái thảo luận ──
"Mọi người không cảm thấy thời gian hàng xóm mới xuất hiện rất kì lạ sao?"Gẩy cơm trong bát, Đường Dị Kỳ chỉ ra điểm đáng ngờ.
Một lần là nửa đêm lúc ba giờ, một lần là năm giờ sáng, hai người gặp hàng xóm mới đều là vào thời gian mà người bình thường còn đang nằm trên giường ngủ, thật sự rất kỳ lại, cũng không phải là người chỉ dám xuất hiện vào đêm khuya, chuyên làm chuyện xấu, hoặc là bọn trộm cướp.
"Có lẽ người ta hoạt động về đêm." Nhún vai một cái, Đường Tuấn Trung không cảm thấy có vấn đề.
Dạo này, khắp nơi đều là cú, chính anh cũng thường xuyên như vậy, chỗ xấu duy nhất chính là hôm sau phải vác hai con mắt gấu mèo.
"Cho dù là họ hàng với cú mèo, chẳng lẽ ban ngày không phải đi làm sao? Nhưng mẹ cũng chưa từng gặp hàng xóm mới vào ban ngày, rất khả nghi”.
"Có thể người ta trực ca đêm a!" Buồn cười nhìn chị gái mình một cái, Đường Tuấn Trung cảm thấy chị mình bị bệnh đa nghi khá nặng.
"Nếu nói trực đêm, nửa đêm ba giờ nên đi làm rồi, làm sao có thể ở ngoài cửa để cho em bắt gặp?" Kiên nhẫn, Đường Dĩ Kỳ cố ý cùng em trai tranh luận, luôn luôn tìm ra lý do cãi vả.
"Nói không chừng người ta là tộc SO¬HO." Đường Tuấn Trung cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, tìm cho ra đáp án đối đáp lại.
Ha ha, hiện tộc SO¬HO càng ngày càng nhiều rồi, hơn nữa còn không ít người chuyên chọn ngủ ban ngày, buổi tối bắt đầu làm việc, cho nên nửa đêm mới ra ngoài kiếm ăn, hành động cũng không có gì kỳ quái.
Không thể nói thêm điều gì, Đường Dĩ Kỳ nhìn chằm chằm em trai mình đang dương dương đắc ý, cuối cùng càu nhàu, "Tóm lại, chị vẫn cảm thấy hàng xóm mới này thần bí rất kỳ lạ."
"Yên tâm đi! Dù có kỳ lạ thế nào cũng chẳng sao, dù sao chúng ta cũng đã gặp qua tên pháp y biến thái kia." Cúi đầu ăn cơm, Đường Tuấn Trung đau buồn phẫn nộ kêu lên.
Nếu chị em bọn họ từ nhỏ đến lớn đều bị kiểu “Lạm dụng uy quyền” biến thái nuôi dưỡng, hàng xóm mới có gì phải sợ?
". . . . . ." Một hồi im lặng, Đường Dĩ Kỳ vô lực vỗ vỗ vai em trai, tán thành lời nói của em trai “Em nói đúng! "
Bên cạnh, bà Đường nghe hai đứa con chửi người khác lần nữa, lập tức trợn mắt."Người ta ưu tú như vậy, mấy đứa tại sao có thành kiến với anh ta?" Thiệt là! Bà thực sự thích người ưu tú không như hai chị em này!
Ưu tú?
Hai chị em nhà họ Đường nghe xong nhìn trộm nhau, không hẹn mà cùng rùng mình, hơn nữa Đường Tuấn Trung còn tức giận kêu to ──
"Mẹ, cái tên pháp y biến thái đó ưu tú chỗ nào? Mẹ quên khi còn bé anh ta còn trộm véo con, hại con đau đến mức khóc oa oa, trên đùi có hai vết ‘thâm tím’ phải mấy ngày mới tan sao? Tên kia căn bản là biến thái! Là biến thái!" Làm người ta nổi giận, lúc ấy anh khóc rồi về tố cáo với mẹ mình, nhưng không có ai tin anh, làm cho anh hận tới tận bây giờ.
"Không sai! Không sai!" Gật đầu như giã tỏi phụ họa, Đường Dĩ Kỳ là người duy nhất tin lời em trai, bởi vì cô chính mắt thấy lúc ấy đúng là cao trung sinh pháp y biến thái đối với em trai "Xuống tay độc ác", chỉ tiếc cái tên biến thái kia thường ngày che giấu quá tốt, không có ai tin tưởng vào lời tố cáo của chị em cô, đáng hận không!
"Mấy đứa lúc nào chẳng vậy?" Liếc xéo hai chị em một cái, bà Đường cười mắng, "Chị em con từ nhỏ bướng bỉnh, ở con hẻm này đã làm chuyện xấu nhiều đến mức đếm không hết, còn luôn vu oan, thật may là đứa bé kia từ trước đến giờ ưu tú hiểu chuyện, không cùng hai chị em các con so đo, nếu không mẹ chắc phải trốn không dám gặp ai rồi."
Hắn mà không so đo? Cái tên biến thái kia so đo nhiều rồi đấy! Chẳng qua là cũng âm thầm đến báo thù mà thôi.
Thầm nghĩ, Đường Dĩ Kỳ nhìn về phía em trai, lại thấy nó cũng oán hận nhìn cô, trong lòng hai chị em đầy phẫn hận không chỗ phát tiết, chỉ có thể ôm đầu khóc với nhau, vừa lúc đó. . . . .
"Meo meo ──"
Bỗng dưng, một tiếng mèo kêu vang lên, làm ba mẹ con nhà họ Đường không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra, lập tức chỉ thấy bên ngoài rèm cửa sổ làm bằng lụa mỏng có một đôi mắt, xem ra đó là mặt của con vật khổng lồ. . . . . .
"Ha ha ha ha. . . . . ." Người đầu tiên ôm bụng cười như điên, Đường Dĩ Kỳ dường như không thể tin được vào mắt của chính mình."Mẹ! Con mèo này. . . . . . Con mèo này không phải là quá mập nha! Ha ha ha. . . . . ."
"Thật. . . . . . quá mập nha!" Đường Tuấn Trung trố mắt khen ngợi, bội phục vô cùng.
Ôi! Nhà ai nuôi mèo, có thể nuôi thành hình dạng này, thật sự không đơn giản nha!
"Tại sao có thể có mèo hoang chạy vào đây?" Bà Đường kinh sợ kêu.
"Thật là quá mập, không cho nó ăn để mập hơn một chút, thật có lỗi với lương tâm nha!" Chưa từng thấy con mèo nào mập như heo, Đường Dĩ Kỳ hưng phấn vừa nói vừa cười, không nói hai lời liền lấy một con cá mang ra ngoài, chuẩn bị cho con mèo khổng lồ kia ăn.
Cô vừa đến sân, chỉ thấy con mèo nhảy xuống khỏi rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, tiến lại gần cô mà kêu một tiếng "Meo meo", trong đôi mắt xanh lục đầy cảnh giác, nhưng tầm mắt nó thì không rời khỏi con cá được rán vàng óng.
Không ngờ khi đi ra ngoài, thái độ đối lập nhau, thấy rõ ràng nhìn bộ dạng có chút tà ác thì Đường Dĩ Kỳ buồn cười, thân thể rung rung bật cười thật to ra ngoài, thật lâu không cách nào dừng lại."Ha ha ha ha. . . . . . Lại còn đeo ‘bịt mắt đen’, con mèo này dáng dấp thật hay. . . . . ."
"Meo meo!" Không có lễ phép, lại dám trước mặt mình cười như thế!
"Đừng nóng! Đừng nóng!" Nhìn con mèo trước mắt ưỡn người kêu meo meo, Đường Dĩ Kỳ có thể cảm nhận được từ cặp mắt kia phát ra sự tức giận, lập tức vội vàng cố nín cười, giơ lên con cá trong tay."Có muốn ăn không? Ăn thật ngon đó! Tới đây nào. . . . . . Ngoan. . . . . ."
"Meo meo ──" hừ! Cho là chỉ một con cá là có thể mua chuộc được mình sao? Hất mặt đi, Độc Nhãn giữ vựng lòng tự tôn của loài mèo, nhưng con ngươi xanh lục lại thỉnh thoảng liếc trộm.
Nó vừa muốn kiêu ngạo, lại không chịu nổi cám dỗ, khiến Đường Dĩ Kỳ nhìn thấy cảm thấy vui vẻ, hận không thể ôm con mèo béo mập này vào trong lòng mà vuốt ve, "Lòng dạ xấu xa" trỗi dậy cô ngồi xuống, từng bước từng bước lặng lẽ đến gần.
"Có muốn ăn hay không? Cá rán thơm ngào ngạt, ăn thật ngon đó. . . . . ." Đi đến gần phía trước một bước.
"Meo meo!" Cầu xin mình à!
"Tới ăn đi. . . . . . Làm ơn. . . . . . Tới ăn nào! Ăn thật ngon . . . . . ." Lại đến gần một bước.
"Meo meo ──" nhìn người đang cầu xin mình, cho cô một chút thể diện vậy! Kiêu ngạo quay đầu liếc một cái, lúc này Độc Nhãn tự hạ thấp bản thân, chậm rãi tới gần cô.
A! Mắc câu!
Nếu không phải sợ con mèo mập này bỏ chạy, Đường Dĩ Kỳ đã sớm nhảy lên hoan hô, bây giờ thì phải nín thở chờ nó dần dần tiến lại gần, đúng lúc chỉ cách một cánh tay là có thể đem nó ôm vào lòng cấu véo thì──
"Meo meo!" Khẽ kêu lên, Độc Nhãn nhanh như chớp nhảy lên, nhanh chóng cướp con cá rán vàng óng trong tay cô, hơn nữa trong chớp mắt nhảy lên tường rào, ngồi xổm ở trên, hài lòng giải quyết xong con cá rán, lúc này miệng nó mới cong lên một vòng cười nhạo, liếc nhìn cô đầy vẻ đắc ý lắc lắc cái đuôi, nhẹ nhàng nhảy xuống, biến mất sau tường rào bên kia.
Oaoa ── đó là cười sao?
Mèo biết cười sao?
Thật ra chính cô cũng không thể tin được vào mắt của mình, khóe miệng Đường Dĩ Kỳ run run."Mình bị con mèo một mắt cười nhạo sao?"
Dạo này, ngay cả súc sinh cũng có thể to gan như vậy sao?
Bị một con súc sinh xem thường, nếu truyền ra ngoài, cô còn có thể làm người sao? Không được! Phải thay mọi người đòi lại công bằng mới được, nếu không về sau không ngóc đầu lên được!
Trong lòng đã quyết, Đường Dĩ Kỳ không nói hai lời liền leo lên tường chỗ mèo mập biến mất, thật vất vả mới leo được lên tường, lấy khuỷu tay đỡ cơ thể lộ đầu ra hướng tường rào bên kia để nhìn vào sân, không ngờ đập vào mắt là một người cao gầy, ngũ quan tinh xảo mà xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại không đáng sợ mà là đẹp, hơn nữa người đàn ông kia trắng trẻo lạnh lùng ánh mắt hờ hững còn nhìn thẳng cô.
Má ơi!
Nếu không phải lúc trước nghe mẹ cùng em trai nói qua bên cạnh có hàng xóm mới, hơn nữa con mèo một mắt vừa rồi cười nhạo cô còn đang nằm trong lòng người đó, còn giơ chân lên doạ cô, thì nhất định cô cho là mình gặp quỷ!
Trong nháy mắt cô bị dọa, nhịp tim Đường Dĩ Kỳ còn chưa trở lại bình thường liền lập tức đỏ mặt, ăn trộm bị bắt tại tường rào lúng túng cười khan."Ách. . . . . . Anh, Xin chào, tôi tên là Đường Dĩ Kỳ, là hàng xóm của anh, . . . . . . Đến chào hỏi."
Ô. . . . . . Muốn chết! Không ngờ con mèo mập kia là do hàng xóm mới bên cạnh nuôi, càng không nghĩ tới lần đầu tiên gặp hàng xóm mới là tình huống lúng túng này, người ta có thể cho là cô cố ý trèo tường rình mò hay không?
Đứng yên ở bên trong sân, ánh mắt Tề Thiệu Khải lạnh nhạt liếc mắt nhìn phía sau tường rào đột nhiên thấy một khuôn mặt thanh tú, còn xấu hổ thì anh im lặng, sau đó mới hơi vuốt cằm.
"Tề Thiệu Khải." Đưa ra ba chữ, sau đó xoay người vào nhà, giống như là đã chào hỏi.
"Meo meo ──" hắc hắc he he. . . . . . Chết đi, cô đòi đấu với tôi sao! Trèo ở trên vai "Người làm", Độc Nhãn không quên ngoái đầu nhìn lại còn tặng một cái nụ cười đắc ý.
A a ── đây là tình huống gì? Người ta chào hỏi, thế nhưng ném ra cái tên liền quay đầu đi, không phải là lấy lệ sao, quá nhạt nhẽo?
Còn con mèo mập kia nữa. . . . . . Tại sao con mèo mập kia có thể hèn như vậy à?
Nhìn người đàn ông kia cùng con mèo một mắt "Ngoái đầu nhìn lại cười ác " biến mất, vẫn còn đang ở trên tường Đường Dĩ Kỳ không thể ngờ chính mình bị bỏ rơi.
Ngay cả đạo lý cùng láng giềng hoà thuận cũng không hiểu, thật không có lễ phép!
Trong bụng thầm nghĩ, cô nhảy xuống đất, nhớ tới mẹ cùng em trai hai lần gặp hàng xóm mới vào thời gian kỳ lạ, theo bản năng cô nhìn đồng hồ đeo tay. . . . . . Kim giờ chỉ hướng bảy giờ.
Ừ. . . . . . Có lẽ cô nên cảm thấy an ủi, ít nhất cô nhìn thấy hàng xóm mới vào thời gian bình thường hơn mẹ và em trai cô. . . . . .
Sân nhà bên kia cỏ hoang dây leo, hoa và cây cảnh cũng lụi, khác xa cảnh vật tràn đầy sức sống trong trí nhớ, thật là một trời một vực, thật là khiến người sầu não a!