Album của Hành Kiện vừa được phát hành, ngay lập tức đã đứng đầu tất cả các bản xếp hạng, hơn nữa ca khúc chủ đạo ‘Air Lovers’ lại đánh trúng bao nhiêu tâm sự của thanh niên nam nữ hồng trần.
Rất nhiều người cho rằng, mình như nhân vật chính được miêu tả trong bài hát này, vào thời điểm tình yêu biến thành thói quen, người yêu sẽ như không khí, rất dễ bỏ qua sự tồn tại của đối phương.
Chỉ có Hành Kiện biết bài hát này viết vì ai, Thiên Ân lại không hề có chút tin tức, cứ như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này, ngay cả thám tử nổi tiếng nhất cũng không thể tìm ra.
Ngày ngày đều phải bận rộn chuẩn bị công tác tuyên truyền và luyện tập biểu diễn, khiến anh không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể đem sự nhớ nhung hóa thành động lực.
Thiên Ái không hề đến làm phiền anh, cũng ít khi công khai xuất hiện, càng không có nói chuyện chia tay của hai người với giới truyền thông, có lẽ vì muốn giữ thể diện!
Bên này Hành Kiện lại càng kín tiếng hơn, cho nên bên ngoài không ai biết chuyện hai người đã chia tay, còn tưởng rằng Hành Kiện là vì lịch biểu diễn mà không rảnh hẹn hò.
Vé của buổi biểu diễn chỉ bán trong ba ngày đã tiêu thụ hết sạch.
Hành Kiện liều mạng tập luyện, tận lực làm cho bản thân luôn mệt mỏi, nhưng dù có như vậy vẫn không thể làm anh ngừng nhớ đến Thiên Ân.
Buổi biểu diễn hôm nay, năm mươi vạn người hâm mộ vây chật kín cả sân vận động.
Đối diện với sân khấu được thiết kế là hiệu ứng ánh sáng tràn ngập lần này, ai nấy cũng chờ mong. Đương nhiên mục đích chủ yếu vẫn là muốn nhìn rõ thần tượng. Hành Kiện chưa bao giờ biểu diễn trực tiếp trên truyền hình. Nhưng lần này anh lại ngoại lệ cho phép đài truyền hình Tam Đại tường thuật trực tiếp buổi diễn này.
Ngải Mễ hỏi anh vì sao lại làm như vậy, vì như vậy đối với công ty cũng không được thêm lợi ích gì.
“Buổi biểu diễn này tổ chức vì Thiên Ân, em hy vọng cô ấy có thể nghe được những lời chân tình của em, nghe được sự hối hận của em, cho dù cô ấy ở nơi nào……” Vẻ mặt Hành Kiện cực kì cô đơn, Ngải Mễ cũng tùy ý anh quyết định.
Lúc này, Hành Kiện ngồi một mình trong phòng nghỉ, chuẩn bị sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa.
Tim anh đập rất nhanh! Thường thì trước những buổi biểu diễn, tinh thần anh đều khủng hoảng vô cùng, giống như chỉ cần anh vừa xuất hiện, mấy vạn thú dữ bên ngoài kia sẽ vồ tới cắn anh đến tan xương nát thịt. Cho nên, anh mới tìm kiếm sự an ủi trên người Thiên Ân, mượn sự kịch liệt của ái tình để quên mất sợ hãi, tiếp thêm năng lượng từ cô.
Thiên Ân của anh…… Vì sao phải đợi đến khi mất đi rồi mới biết hối hận, mới biết được nhớ nhung là vô cùng đau khổ?
Hai tay Hành Kiện nắm chặt lại để trên trán, hồi tưởng lần cùng cô triền miên ở biểu diễn trước, nơi đó của cô không hề giữ lại một chút nào mà bao chặt lấy anh……
Sự ấm áp trong trí nhớ làm cho Hành Kiện trấn tĩnh lại một lần nữa. Buổi biểu diễn này tổ chức là vì Thiên Ân, cô đang ở một nơi nào đó nhìn anh, có lẽ giờ phút này đang ngồi ở một góc tối bên ngoài kia, anh nhất định không thể làm cho cô thất vọng.
“Hành Kiện! Hành Kiện……”
Bên ngoài truyền đến những tiếng hò hét vang trời, người hâm mộ đã bắt đầu đánh trống reo hò.
Thời điểm đến rồi! Hành Kiện đứng dậy, ánh mắt tràn đầy cương quyết và tự tin, lấy tác phong của Thiên vương bước ra phòng nghỉ, hòa vào sự nhiệt tình của năm mươi vạn fan.
Mọi người gần như đều điên cuồng, hơn nữa Hành Kiện mặc một bộ trường bào màu đen, ở giữa vũ đài từ từ được dâng lên cao, bất kể là nam hay nữ đều bắt đầu thét chói tai.
Tay cầm áp phích có hình Hành Kiện, các em gái si mê mà gào thét. Có một người lại chỉ trầm tĩnh, toàn thân một thân màu đen, phong cách của cô có vẻ không phù hợp với không khí ở đây, dường như nơi cô nên đến là rạp hát nhạc thích phòng quốc gia chứ không phải là liveshow của thần tượng ca nhạc.
Cuối cùng thì vẫn tới! Thiên Ân cảm thấy bất đắc dĩ.
Tuy biết rằng trên TV có tường thuật trực tiếp, nhưng cô vẫn không nén được mà đến đây, bởi vì mỗi khi Hành Kiện bắt đầu biểu diễn, cô chưa từng vắng mặt.
Hiểu rõ thói quen của anh, mấy ngày qua cô đều lo lắng, nhưng hôm nay nhìn thấy anh rạng ngời thế này, hẳn là Lộ Thiên Ái đã hứa hẹn điều gì mới khiến anh phấn chấn như thế! Nhớ lại cách anh đã dùng trong quá khứ……
Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh này, lòng Thiên Ân lại thấy chua sót không nguôi, cô miễn cưỡng mình chăm chú nhìn anh đang đứng trên sân khấu.
Hành Kiện là nghệ sĩ trời sinh, có giọng hát trời sinh, chỉ cần lên sân khấu, cầm lấy microphone, giọng hát sức quyến rũ tự nhiên của anh sẽ làm cho mọi người mê muội không thôi. Anh vừa cất tiếng, năm mươi vạn fan trên sân lập tức im lặng, nghe tiếng nói trầm thấp của anh hát lên yêu hận tình thù của nhân thế.
Thiên Ân quyến luyến nhìn anh, ánh mắt luyến tiếc, cho đến khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, lòng cô mới bắt đầu cảm thấy vô cùng bối rối, bởi … cô chưa nhìn anh cho đủ.
Thiên Ân gấp đến độ rơi nước mắt, bởi vì đây đã là bài hát cuối cùng.
Lúc này sân khấu từ từ được nâng lên cao, Hành Kiện ôm đàn ghi-ta ngồi trên ghế, mặc trang phục Hy Lạp màu trắng như một thi nhân, người hâm mộ vì hình ảnh này của anh mà điên cuồng, tiếng thét chói tai kéo dài một phút đồng hồ.
Hành Kiện cầm microphone, chỉ nói một câu, “Cám ơn mọi người……” Khung cảnh lập tức lặng im như tờ.
Hành Kiện chưa từng nói chuyện trong các liveshow trước, nên mọi người đều muốn lắng nghe xem anh định nói gì.
“Cám ơn mọi người đã đến nghe tôi hát, cuối cùng, tôi muốn biểu diễn ca khúc chủ đạo ‘Air Lovers’. Bài hát này tôi muốn tặng cho người con gái mà tôi yêu nhất, cô ấy đã cùng tôi vượt qua biết bao sóng gió, thời điểm quá khứ còn nhiều tối tăm, sự tồn tại của cô ấy tựa như không khí xung quanh, khi tôi có đã quen với hô hấp, sẽ quên mất sự tồn tại của cô ấy……”
Thiên Ân ngồi ở một góc tối, hai mắt đã từ lâu đã đẫm lệ mù sương, nhưng cô cũng như mọi người, nghĩ rằng người con gái anh đang nhắc đến là Thiên Ái, vì thế nước mắt cô càng chua sót hơn so với bất cứ ai.
Hành Kiện tiếp tục nói tiếp, “Bởi vì tôi không biết quý trọng, tôi luôn cố chấp, cô ấy đã rời xa tôi, vô luận như thế nào đều không thể tìm được cô ấy……”
Giọng Hành Kiện nghẹn ngào, chân tình thổ lộ, làm cho nhiều người hâm mộ cũng rơi nước mắt theo.
Anh ngẩng đầu lên mấp máy mắt, có ép bản thân không được rơi lệ, tiếng nói khàn khàn thâm tình, “Thiên Ân, anh biết em đang nhìn anh, mặc kệ em ở nơi nào, anh đều phải nói với em…… Anh yêu em, Thiên Ân, anh yêu em! Xin em hãy trở về bên anh, đã không còn có không khí, anh biết phải thở thế nào đây……”
Vừa nghe thấy Hành Kiện gọi tên mình, Thiên Ân bỗng chốc ngây ngẩn cả người, trong lòng điên cuồng gào thét: Không thể nào là mình……
Nghe xong lời thổ lộ của anh, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà khóc thất thanh.
Đây không phải là sự thật, anh đã đính hôn với Lộ Thiên Ái rồi, bọn họ hợp lại đùa giỡn cô…… Xin đừng cho cô hy vọng, rồi lại một lần nữa hủy diệt cô……
Thiên Ân vội vàng đứng dậy, che mặt lướt qua vài hàng ghế, muốn đi ra ngoài. Cô không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không cô thật sự sẽ liều mình mà chạy vào lòng Hành Kiện, sau đó tự rước lấy nhục nhã……
Mọi người đều đang bị lời thổ lộ của Hành Kiện làm cho cảm động, Thiên Ân nghĩ sẽ không có ai chú ý đến sự có mặt của cô, nhưng Hành Kiện lại phát hiện ra.
Mặc dù có vô số ánh đèn đang chiếu vào anh, dưới khán đài còn có hơn năm mươi vạn khán giả, nhưng dường như là do linh tính mách bảo, anh chú ý tới một bóng dáng duy nhất đang đứng lên, trực giác đó là Thiên Ân.
“Thiên Ân!”
Anh thâm tình gọi to tên cô, nhưng bóng đen này không quay đầu lại, do quá nóng vội, anh đứng lên muốn đuổi theo người ấy, mà đã quên chính mình còn đang đứng trên sân khấu, cao hơn mặt đất chừng năm mét……
“Thiên Ân!”
“A –”
Năm mươi vạn fan đồng thời thét chói tai, mọi người đều đứng dậy, ánh mắt sợ hãi cùng lo lắng nhìn lên sân khấu, nhưng không nhìn được gì, vì Hành Kiện đã ngã xuống sân khấu.
Thiên Ân sắp bước ra tới cửa thì nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người, quay đầu lại không thấy Hành Kiện trên sân kháu nữa, cô lo lắng đến tưởng chừng như không thể thở nổi.
“Không! Không…… Không…… Kiện……” Cô gào thét thê lương, chạy đến khu vực đó, nhưng lại bị cản trở ở cửa vào, chỗ đó đang chật ních phóng viên và giới truyền thông.
Tiếng còi xe cứu thương như tiếng chuông địa ngục, thanh thanh làm cho Thiên Ân hồn bay phách tán, cô vội vàng gọi điện thoại cho Ngải Mễ, nhưng không liên lạc được.
Tận mắt thấy xe cứu thương chở người cô yêu đi càng lúc càng xa, xe của giới truyền thông lũ lượt như ruồi bọ bám theo phía sau, Thiên Ân không biết nên làm thế nào, ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc, đau lòng giống như bao người hâm mộ khác xung quanh.
Các tạp chí lớn của Đài Loan đều chầu chực /h ở bên ngoài bệnh viện, để có thể liên tục cập nhập tình trạng của Hành Kiện.
Bệnh viện tư nhân sang trọng này cấm toàn bộ phóng viên vào phỏng vấn, chỉ có nhân viên trong bệnh viện là cứ cách vài giờ lại ra thông báo ngắn gọn tình trạng sức khỏe của Hành Kiện.
Tình huống bây giờ có vẻ không khả quan lắm, sân khấu cách mặt đất đến năm, sáu mét, khi Hành Kiện được đưa đến bệnh viện đã bị xuất huyết bên trong mà lâm vào hôn mê, cơ thể cũng có nhiều chỗ gãy xương, trải qua sáu tiếng giải phẫu cấp cứu vẫn hôn mê bất tỉnh.
Mỗi ngày, ngoại trừ giới truyền thông chờ đợi bên ngoài bệnh viện, còn có càng ngày càng nhiều fan hâm mộ đến cầu nguyện cho thần tượng của mình, mỗi buổi tối mọi người đều tự động thắp một ngọn nến cầu phúc cho Hành Kiện, không khí đau thương gần như tràn ngập cả nước.
Sáu ngày sau, vào lúc nửa đêm, cửa lớn của bệnh viện lại được mở ra một lần nữa, đích thân viện trưởng đi ra, vẻ mặt bi thương.
“Bệnh viện chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin, bởi vì xuất huyết não và vết thương quá nặng, Hành Kiện đã nhắm mắt vào hồi mười hai giờ ba mươi lăm phút rạng sáng ngày hôm nay, ra đi hết sức thanh thản.”
Không gian im lặng bao trùm xung quanh, tiếp theo truyền đến những tiếng khóc nức nở, ngay cả phóng viên cũng rơi lệ vì tin tức vừa được thông báo.
Siêu sao đã không còn, thông tin này giống như một quả bom nguyên tử, làm tan nát trái tim của hàng vạn người hâm mộ.
~Hoàn~
Yu: đùa thôi, chưa hoàn :lol:
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------bg-ssp-{height:px}
Edit: Thaomilk
Album của Hành Kiện vừa được phát hành, ngay lập tức đã đứng đầu tất cả các bản xếp hạng, hơn nữa ca khúc chủ đạo ‘Air Lovers’ lại đánh trúng bao nhiêu tâm sự của thanh niên nam nữ hồng trần.
Rất nhiều người cho rằng, mình như nhân vật chính được miêu tả trong bài hát này, vào thời điểm tình yêu biến thành thói quen, người yêu sẽ như không khí, rất dễ bỏ qua sự tồn tại của đối phương.
Chỉ có Hành Kiện biết bài hát này viết vì ai, Thiên Ân lại không hề có chút tin tức, cứ như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này, ngay cả thám tử nổi tiếng nhất cũng không thể tìm ra.
Ngày ngày đều phải bận rộn chuẩn bị công tác tuyên truyền và luyện tập biểu diễn, khiến anh không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể đem sự nhớ nhung hóa thành động lực.
Thiên Ái không hề đến làm phiền anh, cũng ít khi công khai xuất hiện, càng không có nói chuyện chia tay của hai người với giới truyền thông, có lẽ vì muốn giữ thể diện!
Bên này Hành Kiện lại càng kín tiếng hơn, cho nên bên ngoài không ai biết chuyện hai người đã chia tay, còn tưởng rằng Hành Kiện là vì lịch biểu diễn mà không rảnh hẹn hò.
Vé của buổi biểu diễn chỉ bán trong ba ngày đã tiêu thụ hết sạch.
Hành Kiện liều mạng tập luyện, tận lực làm cho bản thân luôn mệt mỏi, nhưng dù có như vậy vẫn không thể làm anh ngừng nhớ đến Thiên Ân.
Buổi biểu diễn hôm nay, năm mươi vạn người hâm mộ vây chật kín cả sân vận động.
Đối diện với sân khấu được thiết kế là hiệu ứng ánh sáng tràn ngập lần này, ai nấy cũng chờ mong. Đương nhiên mục đích chủ yếu vẫn là muốn nhìn rõ thần tượng. Hành Kiện chưa bao giờ biểu diễn trực tiếp trên truyền hình. Nhưng lần này anh lại ngoại lệ cho phép đài truyền hình Tam Đại tường thuật trực tiếp buổi diễn này.
Ngải Mễ hỏi anh vì sao lại làm như vậy, vì như vậy đối với công ty cũng không được thêm lợi ích gì.
“Buổi biểu diễn này tổ chức vì Thiên Ân, em hy vọng cô ấy có thể nghe được những lời chân tình của em, nghe được sự hối hận của em, cho dù cô ấy ở nơi nào……” Vẻ mặt Hành Kiện cực kì cô đơn, Ngải Mễ cũng tùy ý anh quyết định.
Lúc này, Hành Kiện ngồi một mình trong phòng nghỉ, chuẩn bị sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa.
Tim anh đập rất nhanh! Thường thì trước những buổi biểu diễn, tinh thần anh đều khủng hoảng vô cùng, giống như chỉ cần anh vừa xuất hiện, mấy vạn thú dữ bên ngoài kia sẽ vồ tới cắn anh đến tan xương nát thịt. Cho nên, anh mới tìm kiếm sự an ủi trên người Thiên Ân, mượn sự kịch liệt của ái tình để quên mất sợ hãi, tiếp thêm năng lượng từ cô.
Thiên Ân của anh…… Vì sao phải đợi đến khi mất đi rồi mới biết hối hận, mới biết được nhớ nhung là vô cùng đau khổ?
Hai tay Hành Kiện nắm chặt lại để trên trán, hồi tưởng lần cùng cô triền miên ở biểu diễn trước, nơi đó của cô không hề giữ lại một chút nào mà bao chặt lấy anh……
Sự ấm áp trong trí nhớ làm cho Hành Kiện trấn tĩnh lại một lần nữa. Buổi biểu diễn này tổ chức là vì Thiên Ân, cô đang ở một nơi nào đó nhìn anh, có lẽ giờ phút này đang ngồi ở một góc tối bên ngoài kia, anh nhất định không thể làm cho cô thất vọng.
“Hành Kiện! Hành Kiện……”
Bên ngoài truyền đến những tiếng hò hét vang trời, người hâm mộ đã bắt đầu đánh trống reo hò.
Thời điểm đến rồi! Hành Kiện đứng dậy, ánh mắt tràn đầy cương quyết và tự tin, lấy tác phong của Thiên vương bước ra phòng nghỉ, hòa vào sự nhiệt tình của năm mươi vạn fan.
Mọi người gần như đều điên cuồng, hơn nữa Hành Kiện mặc một bộ trường bào màu đen, ở giữa vũ đài từ từ được dâng lên cao, bất kể là nam hay nữ đều bắt đầu thét chói tai.
Tay cầm áp phích có hình Hành Kiện, các em gái si mê mà gào thét. Có một người lại chỉ trầm tĩnh, toàn thân một thân màu đen, phong cách của cô có vẻ không phù hợp với không khí ở đây, dường như nơi cô nên đến là rạp hát nhạc thích phòng quốc gia chứ không phải là liveshow của thần tượng ca nhạc.
Cuối cùng thì vẫn tới! Thiên Ân cảm thấy bất đắc dĩ.
Tuy biết rằng trên TV có tường thuật trực tiếp, nhưng cô vẫn không nén được mà đến đây, bởi vì mỗi khi Hành Kiện bắt đầu biểu diễn, cô chưa từng vắng mặt.
Hiểu rõ thói quen của anh, mấy ngày qua cô đều lo lắng, nhưng hôm nay nhìn thấy anh rạng ngời thế này, hẳn là Lộ Thiên Ái đã hứa hẹn điều gì mới khiến anh phấn chấn như thế! Nhớ lại cách anh đã dùng trong quá khứ……
Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh này, lòng Thiên Ân lại thấy chua sót không nguôi, cô miễn cưỡng mình chăm chú nhìn anh đang đứng trên sân khấu.
Hành Kiện là nghệ sĩ trời sinh, có giọng hát trời sinh, chỉ cần lên sân khấu, cầm lấy microphone, giọng hát sức quyến rũ tự nhiên của anh sẽ làm cho mọi người mê muội không thôi. Anh vừa cất tiếng, năm mươi vạn fan trên sân lập tức im lặng, nghe tiếng nói trầm thấp của anh hát lên yêu hận tình thù của nhân thế.
Thiên Ân quyến luyến nhìn anh, ánh mắt luyến tiếc, cho đến khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, lòng cô mới bắt đầu cảm thấy vô cùng bối rối, bởi … cô chưa nhìn anh cho đủ.
Thiên Ân gấp đến độ rơi nước mắt, bởi vì đây đã là bài hát cuối cùng.
Lúc này sân khấu từ từ được nâng lên cao, Hành Kiện ôm đàn ghi-ta ngồi trên ghế, mặc trang phục Hy Lạp màu trắng như một thi nhân, người hâm mộ vì hình ảnh này của anh mà điên cuồng, tiếng thét chói tai kéo dài một phút đồng hồ.
Hành Kiện cầm microphone, chỉ nói một câu, “Cám ơn mọi người……” Khung cảnh lập tức lặng im như tờ.
Hành Kiện chưa từng nói chuyện trong các liveshow trước, nên mọi người đều muốn lắng nghe xem anh định nói gì.
“Cám ơn mọi người đã đến nghe tôi hát, cuối cùng, tôi muốn biểu diễn ca khúc chủ đạo ‘Air Lovers’. Bài hát này tôi muốn tặng cho người con gái mà tôi yêu nhất, cô ấy đã cùng tôi vượt qua biết bao sóng gió, thời điểm quá khứ còn nhiều tối tăm, sự tồn tại của cô ấy tựa như không khí xung quanh, khi tôi có đã quen với hô hấp, sẽ quên mất sự tồn tại của cô ấy……”
Thiên Ân ngồi ở một góc tối, hai mắt đã từ lâu đã đẫm lệ mù sương, nhưng cô cũng như mọi người, nghĩ rằng người con gái anh đang nhắc đến là Thiên Ái, vì thế nước mắt cô càng chua sót hơn so với bất cứ ai.
Hành Kiện tiếp tục nói tiếp, “Bởi vì tôi không biết quý trọng, tôi luôn cố chấp, cô ấy đã rời xa tôi, vô luận như thế nào đều không thể tìm được cô ấy……”
Giọng Hành Kiện nghẹn ngào, chân tình thổ lộ, làm cho nhiều người hâm mộ cũng rơi nước mắt theo.
Anh ngẩng đầu lên mấp máy mắt, có ép bản thân không được rơi lệ, tiếng nói khàn khàn thâm tình, “Thiên Ân, anh biết em đang nhìn anh, mặc kệ em ở nơi nào, anh đều phải nói với em…… Anh yêu em, Thiên Ân, anh yêu em! Xin em hãy trở về bên anh, đã không còn có không khí, anh biết phải thở thế nào đây……”
Vừa nghe thấy Hành Kiện gọi tên mình, Thiên Ân bỗng chốc ngây ngẩn cả người, trong lòng điên cuồng gào thét: Không thể nào là mình……
Nghe xong lời thổ lộ của anh, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà khóc thất thanh.
Đây không phải là sự thật, anh đã đính hôn với Lộ Thiên Ái rồi, bọn họ hợp lại đùa giỡn cô…… Xin đừng cho cô hy vọng, rồi lại một lần nữa hủy diệt cô……
Thiên Ân vội vàng đứng dậy, che mặt lướt qua vài hàng ghế, muốn đi ra ngoài. Cô không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không cô thật sự sẽ liều mình mà chạy vào lòng Hành Kiện, sau đó tự rước lấy nhục nhã……
Mọi người đều đang bị lời thổ lộ của Hành Kiện làm cho cảm động, Thiên Ân nghĩ sẽ không có ai chú ý đến sự có mặt của cô, nhưng Hành Kiện lại phát hiện ra.
Mặc dù có vô số ánh đèn đang chiếu vào anh, dưới khán đài còn có hơn năm mươi vạn khán giả, nhưng dường như là do linh tính mách bảo, anh chú ý tới một bóng dáng duy nhất đang đứng lên, trực giác đó là Thiên Ân.
“Thiên Ân!”
Anh thâm tình gọi to tên cô, nhưng bóng đen này không quay đầu lại, do quá nóng vội, anh đứng lên muốn đuổi theo người ấy, mà đã quên chính mình còn đang đứng trên sân khấu, cao hơn mặt đất chừng năm mét……
“Thiên Ân!”
“A –”
Năm mươi vạn fan đồng thời thét chói tai, mọi người đều đứng dậy, ánh mắt sợ hãi cùng lo lắng nhìn lên sân khấu, nhưng không nhìn được gì, vì Hành Kiện đã ngã xuống sân khấu.
Thiên Ân sắp bước ra tới cửa thì nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người, quay đầu lại không thấy Hành Kiện trên sân kháu nữa, cô lo lắng đến tưởng chừng như không thể thở nổi.
“Không! Không…… Không…… Kiện……” Cô gào thét thê lương, chạy đến khu vực đó, nhưng lại bị cản trở ở cửa vào, chỗ đó đang chật ních phóng viên và giới truyền thông.
Tiếng còi xe cứu thương như tiếng chuông địa ngục, thanh thanh làm cho Thiên Ân hồn bay phách tán, cô vội vàng gọi điện thoại cho Ngải Mễ, nhưng không liên lạc được.
Tận mắt thấy xe cứu thương chở người cô yêu đi càng lúc càng xa, xe của giới truyền thông lũ lượt như ruồi bọ bám theo phía sau, Thiên Ân không biết nên làm thế nào, ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc, đau lòng giống như bao người hâm mộ khác xung quanh.
Các tạp chí lớn của Đài Loan đều chầu chực /h ở bên ngoài bệnh viện, để có thể liên tục cập nhập tình trạng của Hành Kiện.
Bệnh viện tư nhân sang trọng này cấm toàn bộ phóng viên vào phỏng vấn, chỉ có nhân viên trong bệnh viện là cứ cách vài giờ lại ra thông báo ngắn gọn tình trạng sức khỏe của Hành Kiện.
Tình huống bây giờ có vẻ không khả quan lắm, sân khấu cách mặt đất đến năm, sáu mét, khi Hành Kiện được đưa đến bệnh viện đã bị xuất huyết bên trong mà lâm vào hôn mê, cơ thể cũng có nhiều chỗ gãy xương, trải qua sáu tiếng giải phẫu cấp cứu vẫn hôn mê bất tỉnh.
Mỗi ngày, ngoại trừ giới truyền thông chờ đợi bên ngoài bệnh viện, còn có càng ngày càng nhiều fan hâm mộ đến cầu nguyện cho thần tượng của mình, mỗi buổi tối mọi người đều tự động thắp một ngọn nến cầu phúc cho Hành Kiện, không khí đau thương gần như tràn ngập cả nước.
Sáu ngày sau, vào lúc nửa đêm, cửa lớn của bệnh viện lại được mở ra một lần nữa, đích thân viện trưởng đi ra, vẻ mặt bi thương.
“Bệnh viện chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin, bởi vì xuất huyết não và vết thương quá nặng, Hành Kiện đã nhắm mắt vào hồi mười hai giờ ba mươi lăm phút rạng sáng ngày hôm nay, ra đi hết sức thanh thản.”
Không gian im lặng bao trùm xung quanh, tiếp theo truyền đến những tiếng khóc nức nở, ngay cả phóng viên cũng rơi lệ vì tin tức vừa được thông báo.
Siêu sao đã không còn, thông tin này giống như một quả bom nguyên tử, làm tan nát trái tim của hàng vạn người hâm mộ.