"Nghe nói đội trưởng có bạn gái?"
"Thật hay giả?"
"Tôi cũng nghe nói như vậy nha......"
"Chúa ơi! Nữ sinh nào chịu được cá tính của cậu ta, không bị cậu ta dọa chạy à?"
"Ai biết, nói không chừng đó là một nữ sinh vô cùng mạnh mẽ, so với A Dương còn to hơn! A Dương dám lớn giọng, cô ấy lập tức ném cậu ta đi."
"Ha ha ha ---" nghĩ đến cảnh đó, ai cũng không nhịn được cười.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng làm việc của đội bóng chày đột nhiên mở ra, vốn mọi người đang vui vẻ tán gẫu chế nhạo Nghiêm Sĩ Dương tất cả đều ngã xuống đất, bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Ai ngờ người tiến vào không phải Nghiêm Sĩ Dương, mà là Thẩm Bội Tuyền, cô nhìn thấy dáng vẻ người người ngã ngựa, còn có vẻ mặt kinh ngạc . "Sao vậy? Vừa mới có động đất à?"
"... ... Không có!"
Thẩm Bội Tuyền cười, đem quần áo chơi bóng vừa mới lấy ở tiệm giặt về đặt ở góc phòng, đi đến trước bàn máy vi tính khởi động máy, chuẩn bị tiếp tục sắp xếp lại bảng thành tích đội viên đội bóng.
Cô rất chuyên tâm, trên thực tế cô làm chuyện gì đều như vậy --- cho dù là trong môi trường ồn ào, mặc dù người trong phòng vừa cười vừa nói chuyện âm thanh đã sớm vượt qua đêxiben được quy định, cô Thẩm Bội Tuyền vẫn có thể chuyên tâm làm việc, bất động như núi.
Thành thật mà nói, cô cũng không biết từ khi nào mình thật sự đảm nhiệm chức vụ quản lý đội bóng, vừa mới bắt đầu chỉ là muốn kiếm tiền, để duy trì sinh hoạt của mình, không cần thường xuyên hướng mẹ xin tiền, nhưng là càng về sau, cô giống như thật sự thích công việc này.
Những đội viên này rất hoạt bát cởi mở, theo chân bọn họ ở chung cũng rất vui vẻ, nhất là anh....... Sĩ Dương, anh là người rất đặc biệt, thô lỗ đến mức nữ sinh vừa nhìn thấy anh sẽ cau mày; nhưng cô cảm thấy anh rất tốt, chân thật đến mức người vừa nhìn thấy mặt anh, liền biết bên trong anh như thế nào!
"Tiểu Tuyền, cô biết không? Nghe nói Sĩ Dương đã có bạn gái?"
Bàn tay đang gõ dừng một chút, nhớ lại đêm hôm đó, loại cảm giác phiền lòng lại trở về, nhưng cô miễn cưỡng đè xuống, không muốn để cho người khác phát hiện ra cô khác thường. "Có thật không? Vậy rất tốt nha......."
"Là rất tốt nha! Nếu không với tính cách đó của đội trưởng, có nữ sinh nào dám đến gần cậu ta?" Trong giọng nói giống như cảm ơn trời đất, "Hơn nữa bây giờ đội trưởng kết giao bạn gái, cũng sẽ không đối xử không tốt với chúng ta nữa."
"Các cậu nói quá đi, Sĩ Dương nào có đối xử không tốt với các cậu." Cô nói nhẹ, tiếp tục làm công việc của mình.
Kiềm chế bản thân, đừng để tâm trạng của mình hiện rõ lên mặt.... ...
"Nhưng mà, cô đã gặp bạn gái A Dương chưa?"
Mọi người liên tiếp suy đoán, "Không biết là người như thế nào nhỉ?"
"Nói không chừng cô gái kia ở đội vật."
"Vậy quá khoa trương đi! Phải là đội bóng rổ nữ, nghe nói đợt này đội bóng rổ nữ có người cao centi mét, nặng kilogam.... ... Cùng A Dương rất xứng đôi nha!"
"Ha ha ha ---" Mọi người cười to.
Thật khó tưởng tượng là kiểu nữ sinh nào mới kiềm chế được Nghiêm Sĩ Dương vừa lớn giọng lại có tính tình không tốt? Mọi người rất tò mò nha!
Thẩm Bội Tuyền miễn cưỡng cười một tiếng --- đều không đúng..... Mặc dù hôm đó đèn đường hơi tối, nhưng cô thấy rất rõ ràng, đó là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, là một....... Cô gái đáng giá để anh động lòng và thật tâm đối đãi.
"Nếu không nữa thì, nói không chừng ở đội cử tạ, một phen là có thể đem A Dương giơ lên..."
"Ha ha ha, thật hài hước!"
Người nói chuyện nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc, đầu tiên là sửng sốt, hơi hất đầu nhìn, giống như là động tác phản xạ, nhất thời lui về sau, lui đến nơi không thể lui được nữa, đi đến cạnh cửa sổ. "Đội... Đội trưởng?"
Một đám mới vừa rồi còn lớn giọng chế nhạo đội trưởng, hiện tại toàn bộ rụt cổ bên cửa sổ.
Mà Nghiêm Sĩ Dương không biết xuất hiện ở văn phòng từ khi nào đang chà xát tay, quả đấm chen lấn kêu rắc lại rắc vang dội, trên mặt đầy nụ cười, nhưng trong mắt hung ác mười phần. "Các cậu không muốn sống nữa sao? Tôi thành toàn cho các cậu."
"Đội trưởng, a ----"
Thẩm Bội Tuyền nhìn, không khỏi cười cười. Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy cô gái cùng đi vào với Nghiêm Sĩ Dương,... ... Chính là cô gái đêm hôm đó.
Cô ấy chính là bạn gái của Nghiêm Sĩ Dương!
Cô gái kia nhìn thấy cô, nhìn thấy nữ sinh duy nhất trong phòng làm việc, tự nhiên có thể liên tưởng đến cô chính là quản lý không thể thiếu của đội bóng chày mà Nghiêm Sĩ Dương nói.
Cô ấy hướng về phía cô gật đầu, chào hỏi rất lễ phép; Thẩm Bội Tuyền cũng nở nụ cười, hướng về phía cô ấy gật đầu một cái --- cô không có lý do bài xích cô bé kia...... Cô cũng không phải người nào của Nghiêm Sĩ Dương.
Huống chi người ta cũng có lễ phép hướng cô chào hỏi, nhưng cô có cảm giác không thoải mái, cảm giác giống như cấm địa của mình bị xâm phạm, Thẩm Bội Tuyền không biết nên xử xự như thế nào, chỉ đành phải gật đầu, lễ phép mỉm cười đi qua, tiếp tục trở lại trước máy vi tính làm việc.
Nghiêm Sĩ Dương dạy dỗ đồng đội xong, hài lòng trở lại bên người bạn gái --- cô nữ sinh này đúng là bạn gái của anh, vừa mới kết giao hơn một tuần.
Anh chính là người đàn ông không thích lề mề, trong một lần tâm huyết dâng trào đi học, anh quen nữ sinh ngồi bên cạnh mình. Cô yên lặng ngồi học, ngoan ngoãn chép bài, chữ viết đẹp đến không tả được, nói chuyện ôn nhu dịu dàng, lập tức anh đã cảm thấy anh muốn theo đuổi cô gái này.
Vốn nghĩ rằng cô sẽ bị dọa khi anh tỏ tình, nhưng khi đó cô cũng không cự tuyệt, chỉ là xấu hổ cười, khiến cho anh không làm rõ được phản ứng của cô; cho đến gần tối ngày hôm đó ở bãi tập nhìn thấy cô đi một mình, trong lòng quyết định đi hỏi lại lần nữa.
Có lẽ đêm tối lờ mờ, có lẽ là đúng cảm giác rồi, cô đáp ứng anh, làm cho anh rất vui --- đây là bạn gái đầu tiên của anh, là mối tình đầu của anh nha!
Giải quyết xong những đồng đội miệng đầy bỉ ổi này, Nghiêm Sĩ Dương trở lại bên người bạn gái, ôm bờ vai mảnh khảnh của cô, hướng về phía mọi người giới thiệu, "Mọi người, đây là bạn gái của tôi, Uông Ánh Quân khoa ngoại văn, nhưng các cậu không được gọi cô ấy là Tiểu Quân, Tiểu Quân là tôi gọi, nếu ai dám gọi bậy, cẩn thận quả đấm của tôi."
Dĩ nhiên, tất cả đều biết anh nói thật --- dù sao vừa mới thử qua công phu của anh, dĩ nhiên không ai dám gọi bậy.
Nhưng tận mắt nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương kết giao bạn gái xinh đẹp như vậy, lại còn là khoa ngoại văn mỹ nữ nhiều như mây, mọi người đều tiến lên phía trước nói chuyện cùng Tiểu Quân, hi vọng thông qua cô quen biết được nhiều mỹ nữ khoa ngoại văn hơn.
"Không được đến quá gần!" Nghiêm Sĩ Dương giống như đang đuổi muỗi.
"Đừng như vậy mà! Có cơ hội quen biết bạn học khoa ngoại văn, Ánh Quân làm ơn giúp chúng ta giới thiệu nha! Khoáng nam Nhất Hào lớn giọng la hét.
Uông Ánh Quân xấu hổ cười, có chút ngượng ngùng.
Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn ở trong mắt, vội vàng bảo hộ bạn gái, đi đến bên cạnh phái nữ duy nhất trong phòng làm việc. "Ở đây tôi chỉ tin tưởng Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền, cô phải giúp tôi chiếu cố Tiểu quân nha!"
Thẩm Bội Tuyền cười nhìn anh, miễn cưỡng dùng nụ cười che dấu khó chịu trong lòng, càng nhiều hơn là chua xót --- cô sao vậy hả? Tại sao lại không hào phóng rồi?
Sĩ Dương có bạn gái, đây là chuyện tốt nha! Cô vì sao lại có phản ứng không bình thường như vậy...... "Vậy bạn gái anh cũng đến giúp tôi sao?"
Uông Ánh Quân gật đầu một cái, "Nếu như tôi không mang đến phiền toái gì cho mọi người, tôi đồng ý giúp."
Thẩm Bội Tuyền cũng rất rộng rãi, kéo một cái ghế qua để cho Uông Ánh Quân ngồi xuống, hai người cùng nhau sắp xếp lại bảng thành tích, một đọc số, một ghi vào, nhanh chóng đem tài liệu thiết lập xong.
Nghiêm Sĩ Dương rất hài lòng, quay đầu lại đem tất cả đội viên đi ra ngoài luyện bóng.
Mặc dù có người gào khóc, bảo hôm nay không phải ngày luyện bóng, anh ta còn muốn đi quan hệ hữu nghị, nhưng Nghiêm Sĩ Dương căn bản không quan tâm, tất cả phái nam ở hiện trường đều phải cùng anh chơi bóng.
Rất nhanh, bên trong phòng làm việc yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy thanh âm Uông Ánh Quân dọc con số, còn có thanh âm Thẩm Bội Tuyền gõ bàn phím, hai người lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng hợp tác vô cùng chặt chẽ.
Rất nhanh, tất cả tài liệu đều được đưa vào máy tính, vốn cho là phải mất hơn một giờ mới hoàn thành công việc, cuối cùng chỉ mất ba mươi phút, Thẩm Bội Tuyền biết, đây tất cả đều là công lao của Tiểu Quân. "Tiểu Quân?"
"Làm sao vậy?"
"Làm sao sẽ thích Sĩ Dương? Anh ta rất hung dữ!" Thẩm Bội Tuyền cười nói.
Uông Ánh Quân nghe được, xấu hổ nói: "Anh ấy là người rất cởi mở, đối với tôi cũng rất tốt, hơn nữa anh ấy chỉ hung dữ ở bên ngoài, trên thực tế, anh ấy rất dịu dàng."
Thẩm Bội Tuyền nghe, cười, "Vậy thì phải nắm thật chắc nha!"
"Tôi biết."
Thẩm Bội Tuyền sắp xếp tài liệu, rốt cuộc không có cách nào bày ra nụ cười --- Thì ra không chỉ có mình cô nhìn ra tính cách được yêu thích của Sĩ Dương, không phải chỉ có mình cô cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương thật ra là người dịu dàng, là người vì thích một người cái gì cũng nguyện ý làm, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng được.
Chậm một bước.... ...
Thích anh, nhưng cô chậm một bước rồi.... ...
Thì ra đây mới là nguyên nhân chính cô đồng ý ở lại đội bóng chày, không vì cái gì khác, vào lần đầu tiên gặp mặt, cô nhìn thấy tính cách thật ở trong mắt anh.
Khi thấy Nghiêm Sĩ Dương giới thiệu bạn gái, còn là mỹ nữ khoa ngoại văn, mắt kính của nữ sinh toàn trường như muốn rớt xuống.
Nghe nói rất nhiều học tỷ, học muội chạy đi khuyên Uông Ánh Quân, muốn cô suy nghĩ kĩ, để tránh tương lai gặp phải "gia bạo" (bạo hành gia đình). . . . . . Chỉ có điều những học tỷ, học muội này đều bị Nghiêm Sĩ Dương cưỡng chế đuổi đi.
Dĩ nhiên Uông Ánh Quân luôn nói tốt cho bạn trai, cô nói Sĩ Dương rất tốt, dù có bận rộn cũng sẽ đưa cô về nhà; dẫn cô đi chơi, cùng cô đi học, hơn nữa Sĩ Dương cũng chưa từng hung dữ với cô. . . . . .
Cuối cùng mọi người không thể làm gì khác hơn ngoài việc kết luận: Ánh Quân đã bị tẩy não. Cô bé này thật là yêu đến chết luôn rồi. . . . . .
Khi Nghiêm Sĩ Dương giới thiệu bạn gái, ngoại trừ những lời khuyên bảo Uông Ánh Quân ở bên ngoài, thì bên trong đội bóng chày cũng xảy ra biến hóa.
Thật ra thì sự biến hóa này cũng không có quá nhiều người chú ý tới, bởi nó chỉ xảy ra với Nghiêm Sĩ Dương ── quản lý của đội bóng chày Thẩm Bội Tuyền bắt đầu ít tiếp xúc với Nghiêm Sĩ Dương.
Nếu như có việc cần thảo luận về đội, cô sẽ đi tìm Phó Đội Trưởng nói, nếu là việc cần Nghiêm Sĩ Dương quyết định, cô cũng sẽ ở trước mặt mọi người hỏi anh. Về việc cá nhân, cô với anh cũng không hề lui tới, trước kia, nếu chạm mặt nhau ở trên đường thì còn có thể trò chuyện mấy câu, hiện tại, khi nhìn thấy anh, cô chỉ gật đầu nhẹ rồi trực tiếp rời đi, không nói một câu.
Vào giờ học ở khoa luật, nếu Nghiêm Sĩ Dương trốn lớp, vây thì không có vấn đề gì; nếu như đụng phải anh, cô cũng sẽ tránh đi, giảm bớt cơ hội cùng anh tiếp xúc.
Nếu như anh muốn hỏi thăm về việc học, cô sẽ tận lực nói hai ba câu rồi đuổi anh đi. Tóm lại chính là tránh nói chuyện nhiều với anh.
Thẩm Bội Tuyền cho rằng đây là cách tốt để giữ mình ── dù sao người ta cũng đã có bạn gái, nên cô không thể quá mức thân cận với anh.
Kết quả là, cô cùng Nghiêm Sĩ Dương rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau, ngược lại, cô và Uông Ánh Quân thường hay nói chuyện phiếm, nên ít nhiều cô cũng biết mấy phần về cô gái này.
Càng biết nhiều cô càng tin cô ấy là một cô gái tốt, là cô gái xứng với Sĩ Dương.
Có lẽ vậy! Cô không muốn có quá nhiều liên hệ với anh, trừ việc sợ tổn thương cô gái ấy, cô càng sợ tim của mình mất khống chế. Trong lòng cô cũng có mấy phần chua xót, dù thế nào thì bên cạnh anh cũng đã có bạn gái, không cần cô nữa, không cần cô chú ý đến việc học của anh, khuyên bảo anh đừng quá hung hăng, quá nghiêm khắc với đồng đội . . . . . Không cần cô nữa rồi!
Một năm học rất nhanh đã kết thúc, học kỳ mới cũng sắp bắt đầu. Nghỉ hè năm ấy, việc mà Thẩm Bội Tuyền gặp phải cũng là đả kích lớn nhất trong cuộc đời cô. Sự đả kích lớn này buộc cô phải lập tức quyết định cuộc sống của mình, quyết định con đường sau này cô phải đi như thế nào, bởi cô không có nhiều thời gian suy nghĩ.
Mẹ của cô ngã bệnh, không thể tiếp tục ra chợ bán rau, mỗi cuối tuần đều phải đi đến bệnh viện chạy thận.
Mẹ cô nói, tiền gửi ngân hàng vẫn còn đủ cho cô tiếp tục đi học, nhưng chạy thận cũng sẽ tốn tiền, cô làm sao có thể tiếp tục đi học được đây?
Cô đã không thể ứng phó được việc ở đội bóng chày, cả kỳ nghỉ hè, cô đã xin nghỉ nhiều lần, không có cách nào đến làm việc được nữa; thật may là trong khoảng thời gian này có Tiểu Quân giúp cô một tay, có lẽ phải giao cho Tiểu Quân rồi. . . . . .
Cô phải lựa chọn thôi. . . . . .
Tuần khai giảng đầu tiên, cô không đi học. Hôm nay, cô cầm đơn xin tạm nghỉ học, đến trường tìm chủ nhiệm ký tên rồi đi tới phòng giáo vụ nộp.
Trên đường đi, vì đi ngang qua tổ thể dục nên cô ghé vào nộp đơn từ chức; cô nói mình không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ quản lý nữa, đồng thời đề cử Tiểu Quân với tổ thể dục, để bọn họ thay Tiểu Quân vào vị trí của cô.
Rời khỏi tổ thể dục, tiếp theo cô sẽ đi đến phòng giáo vụ; tạm nghỉ nghĩa là ít nhất ~ năm tới cô sẽ không tới trường. Cô phải ra chợ bán hàng để kiếm tiền nuôi sống chính mình, và trả tiền thuốc men cho mẹ.
Thẩm Bội Tuyền đi trong sân trường. Vì mới khai giảng nên sân trường có vẻ náo nhiệt, bạn học lui tới rất đông, trên mặt ai cũng hiện lên tinh thần phấn chấn. . . . .
Chỉ có cô là bất đồng, gương mặt lộ ra vẻ mờ mịt, mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, cô miễn cưỡng tỏ ra tỉnh táo, thành thục, tuy không cười nhưng cũng không để lộ vẻ yếu đuối; nhưng những thứ này chỉ là ngụy trang. Vào giờ phút này, khi đối mặt với cảnh tượng náo nhiệt của sân trường, lớp ngụy trang cũng bị tháo xuống.
Hốc mắt cô dần trở nên hồng hồng. Cô cầm lá đơn xin tạm nghỉ học trong tay mà nước mắt chảy ra, lau hoài vẫn không thể lau hết. Vì sợ bị người khác nhìn thấy nên cô chỉ có thể cúi đầu để nước mắt rơi xuống.
Cô rất thích được học ở đây, cũng rất thích cảm giác nỗ lực vì tương lai của chính mình. Cô biết mình xuất thân kém, nhưng cô luôn tin chỉ cần mình cố gắng, rồi sẽ có một ngày cô có thể tạo ra một mảnh trời cho riêng mình.
Nhưng bây giờ thì sao, cô còn cơ hội sao?
Dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, rồi lại tiếp tục cúi đầu, cô không muốn người khác nhìn thấy cô yếu ớt bất lực như vậy.
Cô luôn là người biết tự kiềm chế, khóc đến không thể khống chế như vậy thật không giống cô.
Vì cúi đầu đi nên cô không nhìn rõ mà đụng phải người khác. Cô cúi đầu, buồn bực nói, "Thật xin lỗi. . . . . .", cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đi.
"Tiểu Tuyền?"
Nghe âm thanh kia, Thẩm Bội Tuyền sửng sốt, lập tức lau sạch nước mắt trên mặt, động tác vô cùng bối rối, đến nỗi lá đơn trên tay cũng bị cô vò nát.
Ngẩng đầu ── là anh, còn có cô ấy!
Đó là Nghiêm Sĩ Dương, và bạn gái!
Nghiêm Sĩ Dương bước tới trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt cực kì nghiêm túc, "Cô đang khóc? Có chuyện gì vậy?"
Cô lắc đầu, "Tôi không sao, tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây."
Cô vửa quay người thì bị ngăn lại, Nghiêm Sĩ Dương hỏi tới: "Tại sao cô lại từ chối không làm quản lý nữa?"
Trên thực tế, anh còn muốn hỏi những chuyện khác nữa. . . . . .Anh muốn biết tại sao thời gian qua, mỗi lần nhìn thấy anh cô đều không nói, không giống như trước kia cùng anh nói chuyện phiếm. . . . . . Tại sao lại cư xử như người xa lạ với anh? Anh không thích, anh vô cùng không thích loại cảm giác này!
"Tôi. . . . . . Tôi có việc, tôi không thể làm nữa, thật xin lỗi."
"Rốt cuộc là thế nào?" Nghiêm Sĩ Dương rất không vui, "Cô có cái gì bất mãn với tôi sao? Cũng không phải chỉ là vấn đề cô có làm nữa hay không, từ trước khi năm học mới bắt đầu, mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều tránh, cũng không thèm nói một câu; mẹ nó, rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì?" Âm thanh của anh càng lúc càng lớn.
Uông Ánh Quân kéo Nghiêm Sĩ Dương, "Sĩ Dương, đừng có hung hăng như vậy." Cô nhìn Thẩm Bội Tuyền, "Tiểu Tuyền, làm sao vậy? Có phải Sĩ Dương làm chuyện gì khiến cô tức giận hay không, cô đừng tức giận nữa, tôi thay anh ấy nhận lỗi với cô được không."
Nghiêm Sĩ Dương lại càng không vui, "Mẹ nó, tôi đã làm sai điều gì, cô nói cho tôi biết đi chứ! Sao lại không để ý tới tôi? Hiện tại ngay cả quản lý cũng không muốn làm, rốt cuộc cô bị sao vậy hả?"
Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, lắc đầu một cái ── cô mệt quá, hiện tại cái gì cô cũng không muốn nói."Tôi còn có chuyện phải xử lý, đi trước." Cô xoay người rời đi.
Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô cứ như vậy mà rời khỏi thì trong lòng càng thêm khó chịu, hoặc là nói, trong lòng của anh như có gì đó đang thiêu đốt.
Nhìn thấy tờ giấy Thẩm Bội Tuyền đang cầm trong tay, Nghiêm Sĩ Dương giống như biến thành bé trai nghịch ngợm thích gây sự, xông lên phía trước chặn trước mặt cô, sau đó trực tiếp giựt tờ giấy trong tay cô, thoạt nhìn giống như dáng vẻ đứa con trai đang bắt nạt người mình thích.
"Sĩ Dương!" Uông Ánh Quân kêu.
"Không nói rõ ràng, không cho phép cô đi!"
"Trả lại cho tôi!"
Lúc đầu Nghiêm Sĩ Dương cũng không muốn xem, nhưng nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Thẩm Bội Tuyền thì trong lòng càng thêm khó chịu, nên liền mở ra; nhìn xong làm anh tức đến trúng gió, "Mẹ nó, tôi chọc tới cô lúc nào, cô không làm quản lý thì thôi đi, bây giờ còn muốn nghỉ học? Tại sao? Rốt cuộc tôi đã làm cái gì chứ?" Anh càng la hét to hơn.
Lúc này Uông Ánh Quân cũng ngây ngẩn cả người nhìn Thẩm Bội Tuyền.
Lúc đầu Thẩm Bội Tuyền chỉ hơi luống cuống nhưng khi bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm thì nước mắt của cô không ngừng tuôn ra."Tôi không thể đi học nữa. . . . . ."
"Tại sao?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Bội Tuyền đau lòng mà khóc thành như vậy, làm cho Nghiêm Sĩ Dương luống cuống tay chân, loạn thành một đoàn. Anh không hề nghĩ việc nhìn thấy cô ấy khóc lại có ảnh hưởng lớn tới anh như vậy, "Mẹ nó, cô chỉ biết khóc thôi hả, nói chuyện đi chứ!"
"Sĩ Dương!" Uông Ánh Quân ngăn bạn trai nói những từ thô tục, từ từ đi lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Bội Tuyền, "Đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?"
Trong khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên có người an ủi cô, dù cho cô ấy là bạn gái của người đàn ông cô thích, nhưng cô vẫn rất cảm kích."Mẹ tôi ngã bệnh, mỗi tuần đều phải chạy thận, nên tôi quyết định không đi học nữa, tôi muốn ra chợ bán rau giúp mẹ."
Cô lau nước mắt. Thật ra thì việc này cũng không có gì đáng ngại, đây chỉ là một cửa ải khó khăn mà cô buộc phải trải qua, chỉ cần cô vượt qua được thì sẽ không sao nữa. Mặc dù cô rất luyến tiếc nơi này, nhưng đây là con đường cô phải đi.
Nghiêm Sĩ Dương nghe xong thì lại tiếp tục ồn ào, "Xảy ra chuyện như vậy sao cô không nói cho chúng tôi biết? Chúng tôi có thể giúp cô mà!"
Nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống.
Nghiêm Sĩ Dương cầm lá đơn xé thành từng mảnh nhỏ; Thẩm Bội Tuyền muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ nghe được giọng nói chắc chắn của anh ──
"Đừng lo lắng, dù có vấn đề gì thì cũng sẽ giải quyết được thôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này, cho nên không cho phép tạm nghỉ học, cũng không được phép từ chức!" Nghiêm Sĩ Dương nói như đinh đóng cột.
Uông Ánh Quân cũng ở một bên an ủi cô, Thẩm Bội Tuyền lau nước mắt, không rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ là thế nào.
Nếu như chỉ có thể làm bạn bè, cô thật nên cảm tạ vì có được những người bạn như vậy. Mặc dù cô không hy vọng làm bạn bè với anh, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc vì được gặp anh, quen biết anh; bởi vì nhờ anh mà cô học được một điều ── thích một người là chúc cho người ấy có thể tìm được hạnh phúc, dù cho hạnh phúc ấy không phải là mình.
Vì Nghiêm Sĩ Dương không cho phép Thẩm Bội Tuyền tạm nghỉ học, nên đã chạy khắp nơi giúp cô xin trợ cấp; sau đó không ngừng lảm nhảm với cô, nói da mặt cô sao lại mỏng như vậy, gặp phải chuyện khó khăn mà chỉ muốn một mình gánh vác chứ không chịu mở miệng nhờ giúp đỡ.
Thuận tiện còn mắng luôn cả thầy chủ nhiệm, không hỏi một tiếng mà lại ký tên. . . . . .
Không phải Bộ Giáo Dục có chính sách giúp đỡ học sinh có hoàn cảnh khó khăn sao? () Chẳng lẽ muốn những đứa trẻ có gia cảnh không tốt thì không được đi học, có khó khăn thì phải tự sanh tự diệt sao?
Sau đó, anh còn điều động tất cả hội viên của đội bóng chày đến chợ giúp Thẩm Bội Tuyền bán rau, mọi người thay phiên nhau sắp xếp ca làm; nếu ngày hôm đó mẹ Thẩm phải vào bệnh viện chạy thận thì bọn họ sẽ đến chợ giúp một tay.
Không chỉ là đội viên của đội bóng chày, thậm chí ngay cả Uông Ánh Quân cũng đến giúp đỡ.
Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người; ân tình này dù cô có trả thế nào cũng không hết. Ở thời điểm cô khó khăn nhất, bọn họ kéo cô lại, nên cô không phải nghe theo số mạng, rơi vào đáy cốc để rồi không thể xoay người.
Vốn dĩ Nghiêm Sĩ Dương muốn cô tiếp tục làm quản lý đội bóng; cô không phải làm việc gì mà vẫn được hưởng lương.
Tiểu Quân cũng đồng ý giúp đỡ làm quản lý, sau đó tiền lương sẽ đưa cho Tiểu Tuyền.
Nhưng cô cự tuyệt, "Chúng ta đang học luật pháp đó. Cho dù bên ngoài có nhiều người đang làm chuyện trái pháp luật, thì chúng ta cũng không thể làm vậy! Cho nên tôi không thể làm quản lý, Tiểu Quân làm đi, cũng không cần đem tiền lương cho tôi, ít nhất tôi không muốn có lỗi với lương tâm."
Nhờ mọi người ra sức trợ giúp mà chuyện của nhà họ Thẩm tạm thời được giải quyết ── Thẩm Bội Tuyền có thể an tâm tiếp tục đi học. Mặc dù vấn đề kinh tế vẫn làm cho cô cảm thấy lo lắng, nhưng giờ cô chỉ có thể cố gắng học, nỗ lực hết mình vì con đường tương lai.
Giờ cô không muốn nghĩ nhiều, ít nhất hiện tại cô không cần đến đội bóng chày, cũng sẽ không nhìn thấy Sĩ Dương cùng Tiểu Quân, như vậy cô sẽ không phải suy nghĩ nhiều, cũng không cần ảo tưởng nữa.
Cuộc sống của cô bây giờ khó khăn hơn, dù được bạn học giúp đỡ, nhưng trách nhiệm đè lên vai cô cũng nhiều hơn trước ── mỗi sáng cô phải ra chợ giúp mẹ dọn hàng, đến giờ lên lớp thì cô đi đến trường, thời gian còn lại, cô đều ở chợ phụ giúp.
Hôm nào mẹ cô đi chạy thận thì cô phải chạy đi chạy lại hai nơi ── vừa phải lo chuyện học ở trường, vừa phải chăm sóc mẹ.
Cũng may có các thành viên của đội bóng chày giúp đỡ, bọn họ phụ cô rao hàng, vận chuyển hàng; đối với bọn họ thì đây là một công việc mới lạ .
Mỗi ngày cô đều cố gắng tận dụng thời gian rảnh để học bài, như khi đứng bán hàng hay khi đi với mẹ đến bệnh viện; cô thường chép các điều luật vào tờ giấy nhỏ, có khi còn chép vào lòng bàn tay để đọc .
Bây giờ cô cũng không biết cảm giác được ngồi đọc sách trong thư viện là thế nào nữa. Nhiều lúc, khi cô đem những thứ khách mua bỏ vào trong bao nhựa thì miệng luôn lẩm bẩm như đang tính tiền, nhưng thực chất là cô đang đọc một điều khoản pháp luật; khi cô dọn hàng thì trong lòng luôn nhớ lại những điều mà mình đã đọc được trong sách giáo khoa trước khi ngủ.
Cho nên, đối với cô, việc đến thư viện đọc sách chỉ có thể là tưởng tượng; đôi lúc cô nghĩ thầm được ngồi sách trong thư việc giống như đang ở thiên đường, có thể ngồi thoải mái, lại có máy điều hòa; đọc như vậy sách nhất định đạt hiệu suất trăm phần trăm.
Nếu để cô biết mỗi lần Nghiêm Sĩ Dương đến thư viện đều là lợi dụng máy điều hòa để ngủ bù rồi tiếp tục đến sân bóng hăng hái chiến đấu, thì cô nhất định nói ‘anh ta sẽ bị trời phạt!’
Hôm đó là ngày lễ nên chợ nghỉ, cô cũng không cần ra chợ phụ giúp, mà mẹ cô cũng không cần đi bệnh viện chạy thận. Một ngày này là cơ hội hiếm có, nên cô quyết định đi đến thư viện đọc sách.
Bước vào thư viện, cô nhanh chóng tìm chỗ ngồi, từ trong ba lô lấy ra bản “lục pháp toàn thư” vừa cũ vừa rách.
Bản luật này là do một học tỷ cho cô, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm.
Trải qua mấy năm, cũng không biết đã phát hành đến bản bao nhiêu, những điều luật lại càng không biết sửa đổi như thế nào, nhưng cô lại không nỡ bỏ, nếu như có cập nhật, cô sẽ trực tiếp viết ở trên.
Nét chữ chi chít càng khiến cuốn sách trông cũ kỹ hơn.
Cô chỉ chuyên tâm học, dù cho bốn phía xôn xao cô cũng không để ý, cầm bút trong tay, cô viết lại ra tờ giấy trắng, miệng thì lẩm bà lẩm bẩm.
Đột nhiên có người gõ lên bàn của cô mấy cái, Thẩm Bội Tuyền sững sờ, ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm Sĩ Dương; nhìn sang bên cạnh anh thì không thấy Tiểu Quân.
Lúc đầu Nghiêm Sĩ Dương tỏ ra rất ý tứ, giống như là vô cùng chú ý đến quy tắc phải giữ im lặng của thư viện, hướng về phía Thẩm Bội Tuyền ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó ngón cái hướng ra phía ngoài, ý là muốn cô cùng anh đi ra ngoài.
Thẩm Bội Tuyền không hiểu, "Anh tìm tôi?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Cảm thấy nói chuyện nhỏ như vậy không phù hợp với tính của anh, "Nói nhảm!" Nghiêm Sĩ Dương nói lớn làm mọi người lập tức nhìn về phía hai người bọn họ.
Thế là Nghiêm Sĩ Dương nghênh ngang đi ra thư viện, Thẩm Bội Tuyền thì ngại ngùng đi theo phía sau. Hai người đi tới quảng trường nhỏ ở trước thư viện, Nghiêm Sĩ Dương trực tiếp ngồi xuống đám cỏ, còn Thẩm Bội Tuyền đứng ở một bên.
"Tìm tôi có việc sao?"
Tay Nghiêm Sĩ Dương vẫn cầm một cái túi, anh không nói hai lời, từ bên trong lấy ra một quyển sách; Thẩm Bội Tuyền thấy đó là bản lục pháp toàn thư hoàn toàn mới .
"Cho cô"
Thẩm Bội Tuyền nhận lấy, "Sao lại cho tôi cái này?"
"Bản kia của cô đã bị rách, hơn nữa còn là bản cũ, hiện tại cũng không biết đã chỉnh sửa đến đâu rồi mà cô vẫn còn dùng, học như vậy sao có hiệu quả?"
"Tôi. . . . . ."
"Ít rầy rà! Tôi đưa cho cô, không cho phép không nhận."
Thẩm Bội Tuyền nhận lấy, trong lòng không kiềm được vui sướng, trong lúc mơ hồ giống như có thể ngửi thấy được mùi mực in của sách mới, tay cầm sách cũng rất cẩn thận."Cám ơn."
Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô, đột nhiên cười một tiếng, đối với cô phất tay một cái, bày tỏ muốn cô đừng để ý; nhưng cô không cách nào không để ý, anh thật sự là người như vậy!
Nhìn bề ngoài tùy tiện, nhưng lại là người biết quan sát, chú ý. Anh nhất định đã sớm phát hiện cô luôn dùng cuốn sách đó tham khảo, hai năm qua đều chưa từng đổi, dù biết là bản cũ, cũng xài đến rách tung toé, nhưng bởi vì cô không nỡ bỏ, nói đúng hơn là do cô không dám xài tiền bậy bạ, cho nên không thể đổi, vì vậy mà bây giờ vẫn đang dùng.
Thật ra anh không phải là loại nam sinh lỗ mãng, không phải là người qua loa, chỉ biết lớn tiếng ầm ỷ; ngược lại anh rất tinh tế, thậm chí rất cẩn thận.
Chỉ tiếc anh đã là bạn trai của người khác, có người đã phát hiện anh tốt sớm hơn so với cô. . . . . .
"Sao lại đứng đó?"
Thẩm Bội Tuyền ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định; Nghiêm Sĩ Dương thoải mái ngồi huýt sáo, mắt tập trung nhìn vào một điểm.
Mặc dù nghĩ không nên nhưng anh vẫn muốn hỏi: "Tiểu Tuyền, tôi không hiểu, tại sao dạo này cô luôn tránh tôi, không muốn nhìn thấy tôi? Mỗi lần đi học, lúc tôi có vấn đề muốn hỏi cô thì cô đều trả lời qua loa cho có lệ."
"Anh thông minh hơn tôi, làm bài tập cũng tốt hơn tôi, nên tôi phải đề phòng anh vượt hơn tôi chứ!"
"Làm trò!" Anh mới không tin cô là loại người như vậy.
Một làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc của cô bay bay; khoảng cách giữa hai người không xa nên anh có thể ngửi được hương thơm trên tóc cô.
"Bởi vì anh đã có bạn gái."
"Việc này thì có quan hệ gì?"
"Lời người đáng sợ, tôi không muốn làm cho người khác hiểu lầm, cũng không muốn bạn gái anh khó chịu."
Mới vừa rồi tuy nói Nghiêm Sĩ Dương là người tỉ mỉ, tinh tế, nhưng đối với anh những lời cô vừa nói dường như quá khó hiểu."Nhưng chúng ta là bạn rất thân!"
"Tôi biết." Thẩm Bội Tuyền muốn nói lại thôi, "Nhưng. . . . . ."
"Nhưng cái gì?"
Tuy anh tỉ mỉ, tinh tế, nhưng cô biết nhất định anh không hề nghĩ đến việc này; mà cũng không thể trách anh, bởi vì cô cũng không ngờ mình lại động lòng với anh.
Anh coi cô như bạn tốt, nhưng cô lại động lòng với anh. . . . .
"Rốt cuộc là nhưng cái gì?"
"Không có! Nếu anh đã nghĩ làm bạn tốt với tôi, vậy thì… chúng ta sẽ là bạn tốt."
Nghiêm Sĩ Dương cười, "Vậy mới đúng!"
Cô mỉm cười, cô rất tin anh thật tâm xem cô như bạn tốt ── trong khoảng thời gian này, lúc cô gặp phải hoàn cảnh khó khăn, anh luôn ra tay giúp cô, tình cảm này cô vĩnh viễn không quên.
Nếu như anh chỉ muốn cùng cô làm bạn tốt, vậy cô cũng nguyện ý duy trì đoạn tình cảm bạn bè này, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cô cũng có thể giả bộ làm như không biết để phối hợp với anh. . . . . .
() Chỗ chính sách này mình chém, vì mình cũng không hiểu là chính sách gì, đại khái đoán ý nghĩa là vậy thôi hihi