- Hạo Nhiên nói rằng, Dương Dương đứng trước cửa phòng. Tâm trạng cậu ấy lúc đó quả thật chưa bao giờ được chứng kiến, đỉnh điểm của đau khổ. Hạo Nhiên lúc ấy, bấm chuông cửa và người đón hai cậu ấy là một anh chàng điển trai cậu ấm của một công ti nào đó. Trên người khoác chiếc áo tắm. Có lẽ là ồn ào ngoài cửa một lúc thì cô người yêu bé nhỏ ấy mới bước ra trên thân choàng qua một lớp khăn tắm. Trông thấy Dương Dương, cô ta chết khiếp. Chỉ ú ớ được vài ba câu thì Dương Dương bỏ đi. Hạo Nhiên cười khinh bỉ vào cái bộ mặt giả tạo ấy.
- Qủa nhiên ngay ngày hôm sau, Dương Dương bay về nước và cô ta đi chuyến sau bay liền về. Nhằng nhẵng bám theo Dương Dương. Gọi điện xin lỗi ăn năn đủ trò. Thậm chí đến cả nhà, tới cả trường mặc cho quản gia ngăn cản. Đến lúc đó thì Mi Lan đã vào cuộc và hẹn cô ả tại một địa điểm. Ban đầu ngon ngọt với Mi Lan lắm, rồi dần dần cái đuôi cũng thò ra. Tất cả chỉ là vì danh tiếng và đồng tiền thôi Lạc An ạ, cô ta hét lên tất cả những cái nhận được khi ở bên Dương Dương chỉ là đồng tiền và sự nổi tiếng nhưng do bà Kim Thư (mẹ Dương Dương) có thể đã thừa biết được mọi chuyện, cắt vội những tài khoản của cô ta đồng thời ít cho Dương Dương qua lại hơn, cậu ấy ngây thơ mà yêu như bỏ bùa vậy thì sao có thể tin được cô gái mình yêu phản bội mình.
- Ngày đêm lo lắng, giữ cái tiết hạnh cho người con gái ấy vậy mà cậu xem cô ta. Sẵn sàng hiến dâng cái thân thể kinh tởm của mình chỉ để đổi lấy vài cái thẻ thỏa mãn cô ta. Từ cái lúc xem toàn bộ đoạn camera đó, Dương Dương bỗng trở nên đáng sợ hơn rất nhiều. Cậu ấy đập phá mọi thứ, đánh người, không học hành, bỏ bê tất cả… Vậy mà cậu xem cậu ấy bây giờ, một thời gian không ngắn để nỗi hận đó có thể vơi đi và Dương Dương.. cậu ấy đã có thể “thích” lại được rồi.
Cô im lặng, một hồi nghe Thụy Chi nói. Cái người con trai đang làm thay đổi cảm xúc của cô kia, đã từng trải qua từng ấy biến cố. Cảm giác phản bội…anh cũng từng nếm trải, chính người con gái kia mà anh yêu đã phản bội anh. Vậy mà giờ, anh lại đặt niềm tin vào cô – một người anh quen anh mới gặp.
- Có thể hỏi cô gái ấy là ai không? – Lạc An nhìn Thụy Chi.
- Diễn viên, ca sĩ kiêm người mẫu Quan Hiểu Đồng! – Thụy Chi xướng tên bằng sự cay nghiệt, rành mạch từng chữ một khiến người nghe cảm nhận được sự chua chát ấy.
- Cô gái chiều nay phải không?! – Lạc An mím môi.
- Khuôn mặt đáng tởm đó sao có thể nhầm lẫn đi đâu được! Giờ cô ta có tiền có quyền rồi thì đương nhiên sẽ quay lại mà cắn lại chủ cũ. Giám ở đó mà chọc tức Dương Dương! – Thụy Chi miệng nói, tay lay lay Lạc An – Cũng may hôm nay cậu tiếp sức cho cậu ấy, khi thế khác hẳn. Có lẽ cũng đã quên được đồ trứng ung kia rồi.
- Quan Hiểu Đồng! – Lạc An lẩm bẩm, đôi mắt sắc bén lạ thường.
Thụy Chi không nói gì, từng cử chỉ của Lạc An đều được cô nắm rõ. Cô không phải là người toan tính, nhưng nếu là người mà bạn cô yêu thì sẽ khác. Lạc An là người có học thức, có địa vị, gia đình lại bề thế đâu thua kém gì Dương Dương, thậm trí còn hơn cả anh, đã vậy còn có lòng tự trọng cao ngút trời và giữ ý hết sức, khôn khéo đúng chỗ, nói khi cần và im đúng lúc. Một con người như vậy, cái cô Quan Hiểu Đồng kia làm sao so sánh.
Dương Dương đêm nay cũng sao mà ngủ được khi gặp lại tình đầu, đứa con gái cướp đi tất cả những niềm tin trong anh. Anh yêu cô ta, làm tất cả những gì có thể cho cô ta vậy mà cô ta giám vứt bỏ anh như một món đồ đã quá hạn sử dụng. Chẳng ai có thể tin được thời gian đau khổ nhất của Dương Dương..anh yêu đương điên loạn, vung tiền khắp chốn chỉ để tìm được một chỗ xả những cơn tức điên loạn khi nhớ về cô gái đó. Chỉ vài năm sau, anh vốn đã trở lại là một Dương Dương đào hoa phong nhã lại mang vẻ tri thức với bảng điểm cao ngất ngưởng mà vẫn thua kém một cô gái chưa từng một lần gặp mặt. Nếu không nhờ tiệc mừng thành lập Tập Đoàn Action làm sao anh gặp được cô mà có được chuyện tình này.
Đối với anh mà nói, đây sẽ lại là một trải nghiệm khác và lại là một niềm tin anh cố gắng xây dựng để có thể đủ dũng khí yêu cô – Lạc An – người con gái luôn hơn anh.