Lạc An tròn mắt, tim bắt đầu hoạt động một cách không theo bất cứ nhịp phách nào. Cố lấy lại bình tĩnh, giọng cô vẫn hơi lắp bắp:
- Gì..gì đấy?.!!
- Tôi thích em! Thích chết đi được! – Dương Dương lặp lại câu nói thậm chí còn to và rành mạch hơn.
Lần này thì biết chui vào đâu nữa đây, vẫn theo thói cũ. Cô vùng lên định chạy chốn nhưng ôi không. Bắt bài rồi, anh ghì chặt không cho cô chạy thoát.
- Điên à?!!! Bỏ ngay ra!!! Không … Tôi giết chết anh đấy!! - Lạc An cố thoát khỏi vòng tay anh.
- Ừ! Thích đến phát điên rồi! Có giết được thì giết đi này! – Nói rồi anh xoay người cô lại, nhìn ngắm cái vẻ sợ hãi có chút bất lực của cô.
- Thôi anh bị điên đấy à?!!! Bỏ tay ra!! Nhanh lên!!!! – Gồng mình bắt ép không được, cô dừng lại vì nghĩ có thế hay hơn nữa thì cũng chẳng thoát được, đành hạ giọng – Ai như anh không? Thích gì thì thích cũng phải để tôi có thời gian suy nghĩ chứ! Đùng cái đã…
Anh cười gian xảo, chặn miệng cô lại.
- Nói rồi đấy nhé! Suy nghĩ nhé! Nhớ đấy! – Nói rồi, đôi tay anh từ từ buông vai cô ra, trượt xuống eo dừng lại giây rồi buông hoàn toàn.
Cơ hội là đây, cô chạy một mạch về phòng, phóng như tên lửa bay ra từ phòng anh. Khiến cả cái hội bù nhìn ngoài kia hốt hoảng tưởng có chuyện gì.
- Đã kiềm chế hết mức rồi đấy! – Dương Dương đứng cười cười nhìn theo bóng người con gái vụt mất khỏi tầm mắt.
Đến phòng, cô đóng nhanh cánh cửa như sợ có ai đẩy vào. Lồng ngực rộn ràng như mở hội, mặt thì chắc là khỏi phải nói. Độ đỏ của cà chua chắc chưa đủ diễn tả bộ dạng lúc này.
- Anh..anh ta.. điên rồi …! – Cô lầm bẩm, đi từ từ ra bàn rót một cốc nước. Uống cho bình tĩnh lại, hít một hơi sâu. Tự trấn an mình rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đã là : tất cả rời khỏi khách sạn Trương Hạo, khá bình tĩnh và không quá vội vàng vì giờ bay lúc nào là do máy bay nhà Lạc An quyết định. Xuống đến sân bay, cô đã cố tảng lờ Dương Dương và quan tâm đến thứ khác nhiều hơn. Không thể tin là anh lại như một cái đuôi như thế, suốt cả dọc đường đã cưỡng chế ngồi cạnh nhau rồi mà không tha. Anh nhìn cô, nhìn chăm chú, đến mức mặt Lạc An lại đỏ lừ lên đến lúc đó anh mới cười tủm tỉm xoa xoa đầu cô rồi quay đi.
- Này mang đồ xuống đi chứ! – Mi Lan quay lại nói với Dương Dương.
- Ở đâu ra cái kiểu tôi phải mang đồ cho cậu?! – Anh quay đầu nhìn Mi Lan đầy khiêu khích.
- Đường đường là đàn ông con trai, mà mở miệng nói cái câu đấy có biết xấu hổ không? – Mi Lan hếch hếch mặt thách thức.
- Ứ ừ!! Tôi là công chúa đây này!!! – Dương Dương làm điệu bộ đỏng đảnh rồi vượt lên đằng trước.
- GIỜI ƠI LẠC AN CÓ SAO KHÔNG!!!!! SAO LẠI BÊ NẶNG THẾ NÀY!!! – Thụy Chi trêu trọc, nói rõ to cho nàng công chúa nào kia nghe thấy
Giật mình cậu chàng quay lại, đúng như dự đoán. Ba cô gái kia cười phá lên, còn đồ đạc nào nữa đâu. Đều đã ký gửi hết rồi thì Lạc An chỉ còn trên tay chiếc túi xách nhỏ xinh hợp với bộ đồ cô đang mặc mà thôi.
Ấy thế mà anh cũng lầy theo, chạy nhanh lại thoăn thoắt cầm lấy chiếc túi của cô chạy mất.
- Nặng thế này cô cầm cho gãy tay à? Để tôi…để tôi!!! – Không quên buông lời đùa cợt.
Trước khi lên máy bay, tất cả học viên và giảng viên phải ngồi tại phòng chờ để đợi giờ lên máy bay. Giờ bay bị chậm lại một chút so với dự định. Nhìn lên bảng thông tin có chiếc máy bay trở về Thượng Hải ngày hôm nay. Một là phi cơ nhà Lạc An và một chiếc máy bay khác.
- Sao lại phải đợi thế này?!! – Hạo Nhiên tay cầm điện thoại đứng ngồi không yên.
- Thấy bảo là cho máy bay bay chung một giờ thì dễ xác định hơn hay sao ấy! – Vũ Huy tay nghịch nghịch tóc Thụy Chi.
- Sao mà phải về sớm làm gì? – Dương Dương hỏi.
Hạo Nhiên mải nhìn điện thoại, nhưng vẫn cố trả lời nốt:
- Hmm..Kịp giờ thì phải đi dự Event Dolce & Gabbana!! Bên công ti léo nhéo suốt từ hôm qua rồi!!
-Event thôi mà! Sao phải căng đét thế?! – Vũ Huy nói.
Hạo Nhiên dừng tay không nhắn tin, tròn mắt nhìn.
- Ơ hay! Ba cậu không nói gì à?! Lần này có mấy tập đoàn lớn cũng xô về đây dự toàn đao to búa lớn cả. Tội gì không đi để lỡ cơ hội hợp tác? – Nói xong, anh quay về phía Dương Dương – Cậu thì sao?! Ba không bắt đi à?!
- Hmm, để chế độ máy bay từ đêm không bật lên. Phiền hà quá!! Mẹ tôi cũng hỏi hỏi nhưng không nói gì. Đi chơi mà làm như đi công việc thế thì còn gì thú vị. – Dứt lời, anh quay ngang quay dọc tìm Lạc An. Không thấy cô cũng một lúc rồi – Lạc An đâu?!
- Vừa ra ngoài nói chuyện điện thoại hay sao đó! – Mi Lan đứng lên, chống tay vào hông nhìn ngó.
Từ đằng xa, một cô nàng trông có vẻ sang chảnh với mái tóc buông xõa nhuộm nâu tây sáng chói, trên gương mặt v-line thon gọn là đôi môi đỏ chót với mắt kính Hermes vuông đen diện trên người cả cây hàng hiệu hết sức quý tộc. Tiến đến trước mặt Hạo Nhiên, chia tay ra.
- Trùng hợp rồi! Chào anh!
Hạo Nhiên quay mặt lại, một lẫn nữa tất cả lại im lặng. Anh nhếch môi nhìn cô ả đang đứng trước mặt mình.
- Quan Hiểu Đồng! Mặt cô đúng là dày thật đấy! Giám tới cả đây!
Ả cười hắt ra, lướt qua Hạo Nhiên và tiến đến trước mặt cả hội.
- Ồ!! Đã lâu không gặp kể từ khi rời khỏi trung tâm mua sắm! – Quan Hiểu đồng nhếch nhếch môi quay sang Mi Lan – Khỏe không?
Từng cơ mặt của Mi Lan bộc lộ lên sự khinh bỉ đến tột cùng, có lẽ nếu đây là ngoài đường thì cô đã nhổ nước miếng rồi.
Vẫn chưa thỏa mãn, Quan Hiểu Đồng quay sang cả Thụy Chi.
- Thụy Chi trông cậu vẫn ổn nhỉ! Đến giờ mà vai diễn thiên thần của cậu vẫn chưa hạ màn cơ à?!
- CÔ…!!! Đừng có nghĩ ai cũng vô giáo dục như cô!! – Thụy Chi đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt cô ả, đôi vai nhỏ run lên vì tức khiến Vũ Huy cầm lấy bàn tay cô ra hiệu bình tĩnh lại.
- Sự thật thì là sự thật!! Bịt lại đến bao giờ?! – Quan Hiểu Đồng đứng cười thỏa mãn – Cô cũng gớm thật!! Có cần tôi dạy cho vài đường cơ bản không?!
- ĐỦ RỒI!!!!!!!!!! – Dương Dương lên tiếng át tất cả mọi thứ, bầu không khí im lặng lạ thường. – Cút khỏi đây trước khi cô không thể trở về Thượng Hải được nữa đâu!!
Cô ta tiến về phía Dương Dương cười nhếch môi.
- Đến giờ em mới lại được nhìn kỹ gương mặt khiến bao cô gái não lòng của anh. Anh còn nhớ chứ?!
Anh không nói gì, quay mặt đi.
- Sao vậy?! Kỷ niệm lại về rồi sao?! Vậy giả vờ yêu con bé kia chỉ để quên em thôi đấy à?! – Cô ta bước tới trước mặt anh, cánh tay đặt lên vai, nói lớn.
- KHÔNG CÓ LIÊM SỈ À?! – Lạc An từ khoảng cách khá gần, gần đủ để cô chứng kiến tất cả mọi chuyện.