Lạc An thần người một lúc lâu, bất động trước anh, cho đến khi nụ trên môi Dương Dương được bật thành tiếng, thích thú ngắm nghía cô thì cô mới chợt tỉnh mộng, mở cửa bước ra xe nhanh như một con thỏ.
Và đương nhiên không có chuyện quay đầu lại, chiếc xe vẫn ở đó, cặp mắt của anh vẫn dõi theo cô vẫn là nụ cười đó đến khi cô khuất bóng sau cánh cửa thì bánh xe mới chuyển động.
Tắm rửa sạch sẽ, đầu óc đã được thả lỏng và thư thái đi nhiều phần. Lạc An mới lôi trong cặp sách tấm ảnh nhỏ được coi là bằng chứng cô ra vào khách sạn với một người đàn ông lạ.
Tấm ảnh nhìn thoáng qua từng đường nét kể cả về kiểu tóc lẫn trang phục đều giống cô.
Lạc An đăm chiêu suy nghĩ, nhìn từng chi tiết nhưng hình như vô vọng, vì cái thứ bằng chứng tự tạo này thực sự đã quá thành công.
Từng dòng suy nghĩ ùa về thì đột nhiên có tiếng báo tin nhắn. Là từ chat nhóm messenger của cô. Mi Lan gửi lên một loạt các tấm ảnh, chụp của cô và những tấm khác chụp phong cảnh đồ ăn các thể loại.
Đã nhấn vào tin nhẳn rồi thì cũng nên xem qua rồi phản hồi lại thì có lẽ Mi Lan sẽ vui vẻ hơn. Cô nghĩ vậy.
Liền mở từng tấm ảnh ra xem.
Trước khi đi, có check in tại sân bay. Vóc dáng của hai cô bạn này quả thực chẳng thua kém gì ai. Có vẻ như Lạc An lại là thấp bé nhất với chiều cao m. Từng tấm hình selfie của Mi Lan cũng được chụp lên, hôm mới đáp đến khách sạn Chân Lữ trước khi đi cũng check vài tấm với Hạo Nhiên.
- Chụp cái gì mà người ta đứng ngay sau cũng không gọi vào chụp cùng!!! – Cô tủm tỉm cười nhìn vào tấm hình.
Cô lướt tiếp vài tấm nữa thì vẫn là Mi Lan với Hạo Nhiên còn vóc dáng đằng sau của cô chuyển động liên hồi theo.
Chợt, Lạc An dừng lại ở một tấm hình.
- Loubouti là đế đỏ cơ mà??? – Cô nhìn vào tấm hình của Mi Lan tay kia vơ lấy tấm hình được gọi là bằng chứng lên xét sơ sơ qua bộ trang phục ngày hôm đó. Đôi giày hiệu Loubouti của cô được chị Ý Lan vợ của anh trai Đăng Khương mua tặng, bản giới hạn có đế màu đỏ nhưng trong hình kia đế lại chuyển thành màu đen rồi? Còn chiếc túi sách Dior trắng luôn mang bên người thì sao?
Lạc An nhếch môi tạo một nụ cười khinh bỉ cực độ.
- Đã làm thì làm cho tử tế!! Lạc An mà dùng hàng fake thế này có phải quá bất công không? – Cô nhìn vào hai tấm hình.
Sự tự tin trong Lạc An lại dần được kéo về tràn ngập trong ánh mắt sắc xảo của cô.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng đến tiết sinh hoạt cuối tuần.
Cảm tưởng như không khi nơi đây, thời gian như dừng lại. Bình thường sôi nổi bao nhiêu giờ đây im lặng, chờ đợi cái mức phạt và bằng chứng tố cáo Lạc An của chủ nhân tờ phiếu góp ý.
Cô Sam bước vào lớp, chẳng cần nhắc nhiều như mọi hôm. Chuyện này đối với Diệp Lạc An sớm muộn cũng xảy ra. Bertha Maximus vốn là ngôi trường đào tạo những nhân tài ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Hơn nữa Diệp Lạc An – học sinh ưu tú luôn đứng đầu của trường với gia thế khủng như vậy, chẳng còn cách nào dìm hàng ngoài việc bới móc chuyện đời tư và … bôi nhọ danh dự.
- Sinh hoạt hôm nay, lớp trưởng lên thực hiện! – Tiếng cô Sam vang lên trong phòng học rộng lớn.
Từ chỗ ngồi Thụy Chi bước lên, nhìn Lạc An một cái. Ánh mắt tỏ rõ sự nhắn nhủ với Lạc An hãy cố gắng.
- Thưa cô, các bạn! Theo như các bạn đã biết! Ngày hôm qua, sau khi đi thực tế về lớp có viết phiếu góp ý nhằm mục đích xây dựng thêm những ý tưởng hoạt động hoặc tố cáo các học sinh có hành vi xấu gây tổn hại cho trường. Thụy Chi dừng lại, nhìn đám con gái đang có ý cười phía gần cuối lớp.
- Các bạn nữ nếu không muốn nghe, vui lòng ra ngoài!! Thái độ của các bạn như bôi ro chắt trấu vào tư cách người học sinh!! – Gương mặt vốn hiền lành như một vị tiên nữ của Thụy Chi nghiêm lại, trong câu nói có sự đả kích nặng nề, cô thừa biết cuộc đối thoại của họ đang liên quan đến Lạc An. Bị cảnh cáo trước toàn thể học sinh trong lớp, họ trợn tròn đôi mắt vô tội nhưng sớm bị bại lộ đành cụp mặt xuống. Thụy Chi thấy thế trong ánh mắt bộc lộ sự khinh thường rồi nói tiếp.
- Tuy nhiên! Phiếu góp ý ngày hôm qua có duy nhất một phiếu tố cáo được chuẩn bị khá kỹ càng, kèm theo phong bì gồm tấm ảnh được cho rằng bạn Diệp Lạc An có ra ngoài vào ban đêm cũng một người đàn ông lạ mặt cho đến sáng mới trở về.
Cả lớp ồ à lên vài tiếng, ánh mắt hướng thẳng về phía Lạc An. Sáng nay khi đến lớp cô đã bị những ánh mắt này chọc ngoáy vô cùng đáp lại sự mỉa mai đó cô dùng một thái độ tự tin cao ngạo để đáp lại khiến bọn họ không thể không tỏ ra ngạc nhiên. Kẻ ghét người khen, đương nhiên nguồn dư luận trong ngôi trường này là vô tận.
- Bạn Diệp Lạc An có muốn giải thích gì về chuyện này? – Thụy Chi nhìn về phía Lạc An, chan chứa sự dịu dàng.
Lạc An đứng dậy, trên môi cô có một nụ cười, vừa là cười đểu trong mắt tên tiểu nhân hại cô nhưng cũng là một nụ cười tự tin bình thường đối với những ánh mắt khác.
- Thưa cô! Em cho rằng không làm không chịu, không có lỗi tại sao phải giải thích? – Âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào được vang lên tự khuôn miệng nhỏ nhắn của Lạc An.