Giờ đã là buổi trưa, trên máy bay lúc này đã ổn định.
Nội thất trong máy bay rất đặc biệt, nhìn qua đã đoán được tính cách của chủ nhân là con người giàu sang và hiểu biết.
Biết con gái sắp đi du lịch với lớp, ông Diệp Lâm đã cho hẳn máy bay của tập đoàn Action sang phục vụ hết sực chu đáo và tỉ mỉ khiến chính Giảng Viên và Ban Giám Hiệu hết sức coi trọng.
Lần này không những bị tra tấn về tinh thần, Lạc An còn bị đau khổ về thị giác.
Cô ngồi trong khoanh VIP đồng thời là nơi riêng tư của nhưng con người vô tâm kia.
Chỉ biết tình tứ với nhau mà coi cô vô hình, Lạc An liếc xéo thì ngoài việc tỏ ra tội lôi họ cũng chỉ cười trừ.
Ai biết đâu được chuyện nằm trong kế hoạch của tên chủ mưu Hạo Nhiên.
Tất cả cũng chỉ là để cô thấy được Dương Dương góp phần quan trọng trong cảm xúc của cô.
Dùng bữa trưa xong, cô lặng lẽ đeo tai nghe và nghĩ rằng mình sẽ ngủ cho đến khi bay tới nơi thì:
- LẠC AN !!!!
Mi Lan và Thụy Chi đổ ập xuống ghế bá vai bá cổ Lạc An chuộc tội.
Đồng thời cậu bạn đẹp trai nhưng vô tâm kia cũng lao tới bắt chuyện.
- Xin lỗi! Qúy khách vui lòng ngồi vào chỗ và không chạy nhảy nô đùa! - Ồn ào đến mức tiếp viện vội vàng chạy ra nhắc nhở.
……
- Xin lỗi cậu!! Xin lỗi để Lạc An một mình!! – Hạo Nhiên chắp tay đưa lên mũi mếu máo nhìn Lạc An.
Cô không nói gì, chỉ bĩu môi một cái rồi lập tức đeo tai nghe lên. Cô không tức bạn bè của mình.
Ai rồi cũng có cuộc sống riêng tư và cô hiểu điều đó. Trong lòng cô không rảnh để nghĩ xấu về bạn bè hay không tin tưởng họ.
Nét mặt của Thụy Chi có chút ân hận, cô trách Hạo Nhiên:
- Kế hoạch của cậu thật vớ vẩn! Lạc An giận chúng ta rồi!!
Hạo Nhiên chép miệng, cho rằng có lẽ mình sai rồi định đưa tay lên đánh thức Lạc An nhưng nhanh chóng bị Mi Lan ngăn lại:
- Thôi đi, phá vừa thôi giờ ngủ cũng phá à?!!
Vài tiếng sau, Lạc An tỉnh dậy sau giấc ngủ nướng ban trưa mà có thể coi là dài nhất của cô.
Cô mở mắt ra, ngay trước mặt là Mi Lan đang gục vào Hạo Nhiên ngủ ngon lành. Bên cạnh không ai khác lại là Thụy Chi và Vũ Uy.
Lạc An không nói gì, chỉ mỉm cười nhè nhẹ trong lòng vui thầm khi thấy xung quanh cô người ta vẫn đang hạnh phúc.
Đưa đôi tay thon dài lên gỡ tai nghe xuống, khẽ ra hiệu cho tiếp viên.
Cô muốn uống café, thứ đồ uống mà cô chưa từng thích và cô chẳng bao giờ có ý định thử nhưng sau khi cảm nhận được những điều mới lạ khi tiếp xúc với từng người bạn của mình cô đã yêu món đồ uống này.
Ngoài việc biết nhâm nhi một tách trà quý tộc ra thì giờ cô còn biết thưởng thức café.
Sau một hồi cảm nhận mùi hương quyến rũ của tách café ngọt ngào, cô nhấp một ngụm và chưa kịp nhấp ngụm thứ thì đã thấy Hạo Nhiên lờ mờ mở mắt.
- Hơ…! Thơm thế?!
Cô nhìn Hạo Nhiên bằng ánh mắt cẩn trọng, chỉ sợ anh có thái độ và hành động xấu đối với thứ cô đang uống.
Anh chàng tỏa ra mùi thơm thư sinh bên cạnh cô là Vũ Huy đang vươn vai tỉnh dậy, nghiêng người nhìn Lạc An, trên miệng nở nụ cười “xinh xắn”:
- Lạc An lúc nào cũng dậy sớm như vậy à?!
- Các cậu ủn tôi vào tít bên trong thế này thì ngủ làm sao mà chẳng dậy!! – Lạc
An giọng pha chút hờn dỗi pha chút trêu chọc mặc kệ Vũ Huy đổ mồ hôi hột.
Cùng lúc đó, tiếng phi cơ trưởng:
“MÁY BAY CHUẨN BỊ HẠ CÁNH, YÊU CẦU QUÝ KHÁCH NGỒI YÊN TẠI VỊ TRÍ VÀ KHÔNG DI CHUYỂN,…”
- Giờ là : Vậy chắc phút nữa được ăn tối..! – Hạo Nhiên đưa đồng hồ lên, miệng lẩm bẩm. Anh quay sang nhìn cô bạn gái của mình.
Đưa tay chạm nhẹ lên mũi cô vài ba lần. Mi Lan bị trêu chọc dụi mắt lắc lắc cái đầu tỉnh dậy.
Máy bay hạ cánh, học viên từ từ đi xuống.
Đến sảnh chờ lấy hành lý, Vũ Huy nhanh chóng bật điện thoại lên, điện thoại sau khi khởi động liên tiếp những tiếng chuông báo tin nhắn.
- Ôi chà!!! Dương Dương từ bao giờ lại biết độc thoại một mình thế này, còn gọi cả điện nữa chứ! – Vũ Huy chép miệng.
- Cậu có nhìn nhầm không đấy?!! Cậu ta cũng biết nhắn quá tin cơ á?! – Hạo Nhiên tròn mắt chạy đến ôm vai Vũ Huy, mắt dí sát vào màn hình nhằm xác nhận