.
Lúc từ phòng tắm đi ra, điện thoại của Tống Thời Nghiên vừa vặn gọi tới.
Tôi nhấn nút kết nối, giọng nói hơi khàn truyền đến, dường như anh và tôi luôn có chuyện nói không hết.
Tôi đặt điện thoại sang một bên, bưng chậu đi giặt quần áo.
Bùn trên quần tràn ra trong nước, ô nhiễm một chậu nước trong.
Tống Thời Nghiên nói với tôi, hôm nay anh ta nhìn thấy một con mèo nhỏ ở ven đường, cho nó ăn một chút xúc xích hun khói.
Mèo con dễ thương quá.
Tôi chà mạnh quần áo.
"Em thích mèo hay chó?"
Tôi sửng sốt một chút, hồi lâu mới nói: "Chó.”
“Được, vậy sau này chúng ta sẽ nuôi một con chó.”
Lực trên tay lơi lỏng, chậu nước thoáng cái đập trên mặt đất, nứt ra một lỗ hổng, nước từ trong khe nứt chạy ra, chảy đầy đất.
Tiếng vang bị Tống Thời Nghiên bên kia nghe thấy, lo lắng hỏi tôi làm sao vậy.......
“Không có việc gì.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Dịu dàng, thiện lương, cẩn thận, thâm tình.
Giống như những gì anh ta đã cho tôi thấy trước đây.
Đối với động vật nhỏ lang thang đều tốt như vậy.
Người ở đầu dây bên kia còn đang nói những thứ này, tôi một câu cũng không nghe lọt.
Lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị tôi nuốt vào trong bụng.
Tống Thời Nghiên.
Chúng ta làm gì có sau này chứ.
.
Thời gian Tống Thời Nghiên tìm được tôi nhanh hơn tôi tưởng tượng.
Vào buổi tối ngày thứ ba tôi bị Chu Nguyệt Nguyệt chặn lại lúc tôi từ thư viện đi ra.
Có người theo sau tôi.
Đi đến nơi người dần dần ít đi, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Tôi kéo mũ xuống, không dấu vết mà tăng nhanh bước chân, đi tới góc rẽ, cổ áo bị người đó kéo từ phía sau.
Lực trên chân không ổn định, tôi bị hắn kéo ngã xuống bãi cỏ bên cạnh, may mà bùn đất ướt mềm, cũng không đau lắm.
Tống Thời Nghiên buông lỏng tay, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, lại bị anh che ở phía sau, cả khuôn mặt chìm vào bóng tối.
Tôi có chút bất an sờ lên khẩu trang.
Ánh mắt anh ta rơi trên người tôi không có bất kỳ độ ấm nào, thậm chí còn mang theo chút không kiên nhẫn.
“Chu Nguyệt Nguyệt nói muốn cô xin lỗi.”
Tống Thời Nghiên từ trên cao nhìn xuống tôi, phun ra từ ngữ không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi chật vật ngồi dưới đất, ánh mắt lăng lăng nhìn anh ta, giống như nghe không hiểu lời hắn nói.
Ngũ quan của Tống Thời Nghiễn rất đẹp.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh của anh đã bị kinh ngạc, giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian.
So sánh rất tầm thường.
Nhưng tôi chưa từng gặp ai thích hợp với ví dụ này hơn anh ta.
Bức ảnh anh ta gửi cho tôi.
Thiếu niên nhìn về phía ống kính, nét mặt đều là ôn nhu.
Nhưng trên người rõ ràng còn có lãnh ý nhàn nhạt không xua đi được.
Sự dịu dàng là chiếc mặt nạ mà anh ta dành cho tôi.
Hiện tại ở trước mặt tôi, mới là con người thật sự của Tống Thời Nghiên.
“Ngoan ngoãn để cho cô ấy trút giận không phải xong rồi sao, cô còn muốn khiêu khích cô ấy làm cái gì.”
Lệ khí trên mặt Tống Thời Nghiên gần như muốn tràn ra, lần đầu tiên tôi thấy anh nhíu mày, dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói chuyện với tôi.
Con sâu nhỏ không biết tự lượng sức mình.
Tôi sững sờ nghĩ.
Bây giờ tôi trong mắt anh ta, chính là như vậy.
“Người làm sai không phải tôi.”
Thanh âm dưới khẩu trang, mang theo khàn khàn làm cho chính tôi cũng giật nảy mình.
Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào mắt Tống Thời Nghiên, thẳng lưng, cố gắng vãn hồi chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Là Chu Nguyệt Nguyệt bị không quản được. "
Tống Thời Nghiên đột nhiên lên tiếng, ngắt lời tôi, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Tôi không quan tâm là lỗi của ai. Cô làm cho cô ấy mất mặt. Cô ấy mất hứng rồi.”
Khí lực cả người thoáng cái bị rút sạch, lời chưa nói ra chôn vùi trong cổ họng.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm.
“Cô ấy muốn cô tối cuối tuần trước mặt toàn trường xin lỗi cô ấy.”
Tống Thời Nghiễn liếc nhìn di động, mày nhíu chặt hơn:m.
“Trực tiếp đáp ứng đi, tôi cũng không muốn động thủ với con gái.”
“Xin lỗi? "
Tôi đem lời của anh ta lặp lại một lần, có chút buồn cười.
“Xin lỗi như thế nào?”
“Tám giờ chủ nhật, sân thể dục phía tây trường học. "
Tống Thời Nghiên dừng một chút.
“Quỳ xuống xin lỗi.”
.
Có người đi ngang qua góc đường.
Ánh mắt hai người dừng lại trên người tôi, mang theo chút thương hại, nhưng trong nháy mắt nhìn rõ Tống Thời Nghiên, lại thay đổi sắc mặt, bước nhanh rời đi.
Sự im lặng lan tràn trong đêm.
Tôi rũ mắt xuống.
Tiếng thở có vẻ đặc biệt rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
“Mau............ “
“………….Được.”
Tống Thời Nghiên dừng một chút.
“Đừng giở trò."
“Việc xin lỗi có thể giải quyết, đừng để nó biến thành chuyện lớn hơn..."
“Tôi biết. "
Tôi ngắt lời anh ta.
Tám giờ tối chủ nhật, sân thể dục phía tây.
“Tôi sẽ đến. “
Chắc chắn sẽ đến.
.
Phòng kí túc xá đã đóng cửa.
Chờ tôi lấy điện thoại ra, mới nhìn thấy mấy cuộc điện thoại nhỡ mà bạn cùng phòng gọi cho tôi.
Tôi trả lời cô ấy một tin nhắn, bảo cô ấy không cần lo lắng, hôm nay có chút việc buổi tối không về phòng ngủ.
Cô ấy lập tức gửi một biểu cảm.
Tin nhắn wechat mới của Tống Thời Nghiên sau khi tôi rời khỏi giao diện trò chuyện của bạn cùng phòng, lập tức xuất hiện.
[Nhiễm Nhiễm, vừa rồi sao đột nhiên không trả lời anh.]
Cảm xúc khó tả tràn ngập trong lòng, tôi gõ từng chữ từng câu từng chữ:
[Tống Thời Nghiên.]
[Chúng ta gặp mặt đi.]
Đầu bên kia điện thoại wechat lập tức nhảy ra.
Tôi bấm máy, trong giọng nói của Tống Thời Nghiên là niềm vui sướng không kiềm chế được.
"Thật sao, chúng ta sẽ gặp mặt sao?"
Tôi còn đứng ở chỗ cũ, trên đường đã không còn ai.
Mặt trăng bị mây che khuất, ánh đèn đường có chút tối, đêm tối yên tĩnh không tiếng động.
Tôi nghe thấy hơi thở của anh ta rơi vào tai.
Tôi nhìn ánh đèn cười.
"Đúng vậy.”
Giọng nói ngọt ngào đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
“A muốn gặp anh.”
.
Lúc Hạ Sênh mở cửa cho tôi, tôi vừa kết thúc cuộc trò chuyện.
Ánh mắt cô ấy tập trung vào vết bẩn trên quần tôi, lặng lẽ ra hiệu cho tôi một lời giải thích.
“Chuyện ngoài ý muốn. "
Tôi bình tĩnh nói.
Cô lặp lại một tiếng, tốc độ nói rất nhanh, không có cảm xúc.
“Vậy cái này thì sao?"
Màn hình điện thoại di động để trước mắt tôi.
Phía trên treo một tấm ảnh chụp màn hình:
“Tám giờ tối chủ nhật, sân thể dục phía mọi người đến xem một vở kịch hay.”
Phía trên sáng loáng treo ba chữ Chu Nguyệt Nguyệt.
Còn kèm theo một tấm hình.
Hẳn là tối nay Tống Thời Nghiên chụp.
Tôi đeo khẩu trang, mũ kéo rất thấp, ngồi dưới đất, nhìn qua có cảm giác rất chật vật.
Phía dưới bình luận rất nhiều, nhưng lại không dám nói rõ.
Chỉ là ẩn ý gì đó.
“Lục Nhiễm.”
Mặt Hạ Sênh lạnh như trước.
“Nói cho tớ biết, đây là cái gì.”
“Đây là......”
Tôi tháo khẩu trang ra, cười với cô ấy.
“Hồ ly cáo mượn oai hùm.”
.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, đồng hồ sinh học thúc đẩy tôi tỉnh lại sớm.
Hạ Sênh còn đang ngủ.
Tôi dụi dụi mắt, nhìn thấy tin Tống Thời Nghiên gửi tới năm phút trước.
[Nhiễm Nhiễm, anh dậy rồi, thật chờ mong.]
[ hôn nhẹ. jpg]
[Rốt cuộc cũng được gặp bảo bối của anh.]
Tôi ấn nút tắt máy, mang dép đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Trên ban công treo cái áo khoác tôi mặc hôm qua, theo gió thổi đi.
Tôi lấy móc áo để lấy nó.
"Cậu mặc bộ đồ này đi hẹn hò?"
Tôi quay đầu lại, thấy Hạ Sênh đã dậy, khoanh tay tựa vào cửa ban công, lạnh lùng liếc tôi.
“Không có. "
Tôi cầm lấy quần áo, gấp nó lại.
Áo khoác vào hè rất mỏng, sau khi gấp xong cũng đủ bỏ vào túi xách của tôi, cũng sẽ không có vẻ chật chội.
“Đây là món quà bất ngờ.”
Gió sáng sớm lướt qua mặt, mang theo chút mát mẻ.
Váy ngủ của Hạ Sênh bị gió thổi lên một chút, từ nhỏ đến lớn cô đều mặt than.
Cô ấy ngáp một cái, lại xoay người trở về phòng.
“Có việc thì gọi điện thoại cho tớ.”
.
Thời gian trên điện thoại di động thay đổi từ chín giờ năm mươi chín đến mười giờ đúng.
Chuông gió trước cửa tiệm trà sữa leng keng vang lên, tôi lấy gương từ trong túi ra, lần nữa xác nhận mình trang điểm hoàn hảo.
Trong nháy mắt, cửa sổ thủy tinh bên cạnh bị người gõ vang.
Tôi đặt gương xuống quay đầu lại, đã thấy thanh niên đứng dưới ánh mặt trời, một góc áo sơ mi bị gió thổi lên, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp.
“Nhiễm Nhiễm.”
Tống Thời Nghiên mặt m mang theo nụ cười, tôi nghe không rõ giọng nói của anh ta, vẫn có thể từ khẩu hình của anh ta nhận ra sự cưng chiều giống như thường ngày.
Tôi xách túi, bước nhanh ra khỏi quán trà sữa.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu sáng bộ dạng tinh xảo của anh ta, bên đường truyền đến tiếng ô tô.
Tống Thời Nghiên giống như nhà ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một bó hoa.
Nhưng hoa trong lòng anh ta, cũng không đẹp bằng anh ta.
Trong nháy mắt đứng ở trước mặt anh, chàng trai trong ảnh dường như đang sống lại.
Nghiên Nghiên…….của tôi.
Tống Thời Nghiên vươn tay, quấn sợi tóc bên má tôi ra sau tai, động tác thân mật như thể chúng tôi không phải lần đầu tiên gặp.
Tôi thấy rõ tình yêu sâu đâmn trong mắt anh ta.
Nghe thấy trong giọng nói của anh ta là vui sướng không giấu được.
“Rốt cục cũng được gặp em, Nhiễm Nhiễm.”
“ cùng cũng gặp nhau.”
“Tống Thời Nghiên.”