Từ hôm qua, cả nhà Liên đã có mặt nhà ông Chiếu để dự đám giỗ. Đám giỗ là một trong những dịp hiếm hoi để tất cả bà con họ hàng có dịp hội họp lại cùng với nhau. Khi còn nhỏ, Liên thấy đó là những ngày thật vui, người lớn cứ xúm lại chuyện trò, bọn con nít thì cứ chạy giỡn khắp nơi mà không sợ bị rầy la, đặc biệt là đồ ăn thì ê hề, muốn ăn là có, không cần xin phép, không cần chờ đợi. Đến khi thành người lớn thì ngày giỗ vẫn là ngày vui, dù không còn chạy giỡn khắp nơi như hồi con nít nhưng có thể ngồi nghe mấy dì, cô, bác ngồi nói chuyện, hoặc là nói chuyện với mấy người chị em họ, dường như bao nhiêu chuyện cũng nói không hết. Công việc thì nhiều nhưng người cũng đông nên mỗi người cứ phụ một tay là xong hết. Mọi người vừa cười nói vừa làm việc nên không ai thấy mệt hay đổ quạu, mặt ai cũng vui vẻ và hớn hở. Mấy bà nấu là tay nấu chánh thì luôn miệng than thở rằng quá bận rộn nên làm không ngớt tay mặc dù người vẫn nhiều hơn việc. Một rổ rau mà cả chục người chụm lại ngồi lặt, lột vỏ mấy củ tỏi mà ba bốn đứa ngồi làm. Ai than thở thì cứ than thở, ai vui thì cứ vui, có điều, người than thở cũng không có gì thấy buồn bực trước cảnh náo nhiệt đông đủ trong nhà.
Lúc bưng rổ rau ra sàn nước phía sau rửa, Liên nghe thấy tiếng nói phía sau lưng, ngẩng đầu lên thì biết đó là Bửu, anh ta đang cười chào với Liên, cô mỉm cười chào đáp lại. Liên chỉ coi Bửu như một người quen biết bình thường, nếu vô tình gặp cũng có thể chuyện trò nhưng từ khi biết Bửu có ý với mình thì Liên lại muốn tránh mặt anh ta, cảm giác những câu chuyện của Bửu trở nên nhạt nhẽo và nhàm chán. Dù Liên điều đó là không đúng nhưng Liên lại không thể không có cảm giác đó.
Cũng may là lúc ngồi vô bàn thì Liên có thể tránh được Bửu bởi vì trong các bữa tiệc, có một thói quen đó là đàn ông và đàn bà đều ngồi riêng với nhau, không phải do vấn đề nặng về lễ tiết mà đơn giản là vì đàn ông ăn tiệc thì không thể nào thiếu rượu còn đàn bà chỉ uống nước trà, không chỉ thế, đàn bà thì chỉ nói với nhau về gia đình, con cái, những chuyện vặt vãnh hằng ngày còn đàn ông thì nói cả chuyện trong nhà lẫn bên ngoài xã hội. Bàn của Liên toàn là con gái và dĩ nhiên, chuyện họ nói cũng chỉ xoay quanh những vấn đề quen thuộc như là ai sẽ lấy chồng, gia đình đó là người thế nào, chuyện quần áo, phấn son, cô này đẹp, cô kia xấu. Liên biết Huệ không mấy thích nghe những chuyện thế này nên nhìn cô không có vẻ gì hào hứng, còn Liên im lặng ngồi nghe, ai hỏi tới mình thì trả lời, chỉ có Cúc là nói chuyện góp vui một cách thích thú. Trong lúc nhìn mọi người nói chuyện, vô tình đưa mắt nhìn qua, Liên thấy ánh mắt Đạt nhìn mình, cô thầm nghĩ có lẽ anh ta cũng giống mình vô tình mà nhìn vậy thôi. Nhưng khi đã quay đầu về hướng khác, Liên lại thấy có cảm giác không phải vô tình mà hai ánh nhìn chạm nhau nữa, dường như ánh mắt Đạt cố tình nhìn chằm chằm về phía cô. Cô mong không phải là như vậy. Trí tò mò kích thích khiến cô quay về phía Đạt một lần nữa như để chứng minh cảm giác của mình là sai, lần này Đạt đang hơi nghiêng đầu một chút sang người bên cạnh như đang lắng nghe người đó nói, Liên thấy nhẹ nhõm vì nghĩ cảm giác của mình đúng là sai rồi, bất giác cười nhẹ thì bỗng nhiên đôi mắt đang cụp nhẹ hàng mi lại quắc lên nhìn thẳng vào cô, cô điếng người quay đi giống như việc một người nhìn trộm người khác và bị người đó bắt gặp. Liên thấy mặt mình nóng bừng lên.
Phía bàn tiệc bên kia, Hai Chỉ hồ hởi rót rượu, hết đưa ly mời Thành rồi quay qua mời Bửu, miệng Hai Chỉ nói oang oang.
- Đây đây, tui mời hai dượng, mai mốt tụi mình sẽ thân càng thêm thân. Dượng Thành với Bửu chắc cũng biết sơ về nhau rồi, sắp tới hai người càng thêm thân thiết khi thành anh em cột chèo với nhau.
Thành thản nhiên không nói gì, chỉ có Bửu là vui vẻ cầm ly lên môi nhấp. Những bữa tiệc như thế này, Đạt cũng không mấy quan tâm, qua vài nét cư xử, Đạt không thấy thích gì Hai Chỉ. Hai Chỉ là anh cô cậu với chị em Huệ, Đạt nhận lời mời không phải vì nể mặt Thành hay Hai Chỉ mà vì anh biết hôm nay sẽ có người anh muốn gặp. Đạt không để tâm tới mấy lời của Hai Chỉ nhưng khi nghe tới chuyện anh em cột chèo gì đó thì anh quay qua Hai Chỉ nhìn hắn chăm chăm. Thấy Đạt không nói gì mà cứ nhìn mình, Hai Chỉ nghĩ là anh thắc mắc những lời hắn nói, hắn nhìn anh tươi cười giải thích.
- Chú Đạt làm gì mà nhìn tui dữ vậy, anh em cột chèo mà chú cũng không biết nữa hả, là hai người cưới hai chị em ruột đó. Đám cưới của Thành với Huệ xong xuôi thì tới đám cưới của Bửu với Liên liền. Công nhận nhà dì dượng tui có phước thiệt, gả được hai cô con gái tới nhà tốt như vậy.
Đạt nghe xong thì phân vân suy nghĩ, anh nhìn về phía Bửu, rồi sau đó, anh tiếp tục nhìn về phía bàn đối diện.
Truyện convert hay : Muôn Đời Mạnh Nhất Tông