Vừa bước xuống xe là anh chạy như bay tới bậc thềm, mấy ngày nay, anh có việc đi Ô Cấp nên anh rất nhớ cô. Nhưng khi chân anh mới đặt lên bận thềm đầu tiên thì anh đã nghe tiếng Thành từ phía sau.
- Đạt, anh có chuyện muốn nói với chú.
Đạt đang nôn nóng muốn gặp vợ thì Thành kêu anh lại, anh thở dài nhấc chân theo Thành đi vòng ra phía hông nhà, phía hiên có kê bộ bàn tròn, hai anh em ngồi xuống đó trò chuyện.
- Độ rày, chú thiếu tiền dữ lắm hả? - Thành lên tiếng hỏi.
- Dạ không, em vẫn xoay sở được, số tiền em mượn chỗ anh, lúc nào có em sẽ trả lại liền. – Đạt ngơ ngác nhìn anh mà không hiểu chuyện gì.
- Cứ để đó đi, không phải anh muốn đòi tiền chú, anh em với nhau, tiền bạc cũng là từ cha má mà ra hết, có điều, anh muốn chú tỉnh táo một tí đừng có mà dị nể với Hai Chỉ nữa, thế nào cũng có ngày dẹp tiệm.
- Thì em cũng biết, em cũng đã trả lại hai chiếc xe của hắn rồi, sao anh còn nhắc tới chuyện này nữa?
- Mấy bữa trước, khi chú vừa đi Ô Cấp thì vợ chồng Hai Chỉ có tới thăm vợ chú, chắc chú cũng có thể đoán được là hắn vì chuyện gì mà tới rồi.
Nghe tới đây thì Đạt không vui, Hai Chỉ mà tới thì không biết lại to nhỏ gì bên tai Liên nữa. Đạt còn đang suy nghĩ thì Thành lại nói tiếp.
- Còn chuyện này nữa. Chú có biết chuyện vợ chú mượn tiền của Bửu hay chưa?
Nghe chuyện này thì Đạt giật mình bán tín bán nghi, vì Liên chỉ quanh quẩn ở nhà, cô lại không phải loại người thích ăn diện, hơn nữa, tuy không giao cho Liên quản lý hoàn toàn tiền bạc nhưng anh vẫn thường xuyên bỏ một số tiền kha khá trong ngăn tủ cho Liên xài, nên cô không thể thiếu tiền được.
- Có chuyện đó sao anh hai?
- Ờ, nếu không tin chú có có thể hỏi Liên thì biết. Có điều, qua chuyện này người ta sẽ nghĩ chú là người chồng như thế nào mà lại để vợ mình thiếu thốn phải đi mượn tiền của tình cũ.
- Anh hai, Liên với Bửu có là tình cũ hồi nào đâu?
- Hừ, chuyện Bửu thương Liên từ trước tới giờ ai mà không nhìn ra được, còn trong lòng Liên nghĩ như thế nào thì ai mà biết được, lúc mới cưới chú, mặt thím ấy lúc nào cũng ủ rũ như kẻ thất tình.
- Sao bữa đó, anh nói với em là cô ấy không hề có ý với Bửu?
- Thì, trước đó, bên ngoài thì đúng là như vậy, nhưng ai mà biết bên trong đâu, với lại, bữa đó, chú đương buồn nữa.
- Cho dù có hay không cũng là chuyện của lúc trước, còn bây giờ thì Liên là vợ em.
- Trái tim đàn bà khó đoán lắm. – Thành châm thuốc, anh rít một hơi dài, thở khói rồi mơ màng tận chốn xa xăm, lời anh nói ra như để cho mình. Từ lúc Như Huệ bỏ đi, Thành chợt thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác khó thể gọi thành tên, anh thấy nỗi buồn như bao phủ, cảm giác của Bửu, Thành có chút thông hiểu, cái cảm giác cứ tưởng là trong tầm tay chỉ cần với là tới, ấy mà bị mất đi quá dễ dàng. Nhưng một điều ai cũng thấy rõ, là tình cảm mà Bửu dành cho Liên là sâu đậm, còn Thành, đã bao lần anh tự vấn, tại sao anh lại buồn như vậy khi Huệ ra đi.
Thành ngồi im đưa mắt nhìn cuộn khói mà chìm đắm trong suy tư, Đạt thấy Thành như vậy thì anh im lặng bước lên phòng mà trong lòng buồn bực.
Bửu, ngay cái tên thôi mà khi nghe tới đã làm Đạt không vui. Đạt biết Bửu có tình ý với Liên. Trong những lần gặp đầu tiên, anh đã nhìn thấy ánh mắt Bửu hướng về phía Liên, ánh mắt của kẻ muốn đem tình yêu mà dâng hiến, anh thấy được nỗi đau của kẻ đơn phương nhưng anh không ngờ rằng, Liên đã có chồng mà Bửu vẫn không từ bỏ. Điều đó khiến Đạt thấy rất bực bội. Nếu có thể, anh muốn nhốt Liên ở luôn trong nhà để Bửu không thể nào có dịp gặp cô nữa.
Đạt bước vào phòng thì Liên đang ngồi trên giường, cô đang cắm cúi với rổ kim chỉ trong tay. Anh không quan tâm cô làm gì, cũng không tới ngồi gần cô, chỉ lẳng lặng đến ngồi trên ghế dài đối diện.
Vừa nhìn thấy anh, cô nhanh chóng cất rổ kim chỉ vô hộc tủ kê sát giường rồi đi tới ngồi cạnh anh, rót một chung trà đưa cho anh, khuôn miệng cô tươi cười với nét mừng rỡ.
- Anh về rồi. Mệt lắm không anh?
Đạt cầm chung trà nhưng không uống, anh để ngay xuống bàn mà nghiêm mặt nhìn cô.
- Liên, sao em lại mượn tiền của Bửu, em gặp khó khăn gì, tại sao không nói cho anh biết?
Liên ngớ người nhìn anh, cô không ngờ, vừa tới nhà là anh đã hỏi cô chuyện này.
- Tại mấy ngày nay anh không có ở nhà.
- Chờ anh về không được sao?
- Đúng là không kịp. Ngặt quá nên em mới mượn anh Bửu. Nhưng anh yên tâm đi, anh Bửu nói chừng nào em trả cũng được, em sẽ trả mà, không có gì làm phiền anh đâu.
- Làm phiền với không làm phiền cái gì. Vậy là, nếu anh không biết thì em cũng không nói với anh chớ gì? Em mượn Bửu bao nhiêu?
- Tới một ngàn đồng bạc lận anh à.
Một ngàn đồng bạc là một số tiền rất lớn, nếu như Liên lấy tiền tích góp của mình thì chắc phải chờ tới cả mấy năm mới mong dành dụm đủ.
- Em làm gì mà xài số tiền lớn quá vậy Liên, nếu tiền anh đưa không đủ xài hay cần gì khác thì sao không nói với anh một tiếng?
Tiếng Đạt gắt gỏng. Liên nhìn anh rồi cúi đầu không nói, chuyện của cô chỉ mới có vài ngày mà anh đã biết, bây giờ, cô cũng không biết nói với anh như thế nào. Cô nhìn anh lưỡng lự. Mấy ngày trước, vợ hai Chỉ cùng Cúc tới kiếm Liên nhưng họ không nói chuyện ở nhà mà rủ nhau ra quán nước gần đó. Liên sững sờ khi nghe tin Cúc thiếu nợ người ta, số tiền là sáu trăm đồng nhưng họ tính luôn tiền lời thì số tiền nhảy lên tới con số một ngàn chẵn. Một số tiền quá lớn với cô. Dù rằng từ ngày cha cô mất, sản nghiệp của gia đình không như trước nhưng vẫn đủ để sống thảnh thơi, không biết Cúc ăn xài kiểu gì mà mắc nợ, cô lại không dám để cho má mình biết.
Ban đầu, Liên cũng muốn chờ anh về nhưng vợ hai Chỉ ra sức can ngăn. Bởi, theo lời của chị thì Đạt là mẫu đàn ông tiền đong gạo điếm với vợ, có nói với anh thì chắc gì anh giúp, hơn nữa, anh còn có thể nảy sanh sự khinh khi với gia đình vợ, còn Liên thì từ đó mà mang tiếng bòn rút cũng nên, gia đình sẽ dễ sanh xào xáo. Thêm vào đó, Cúc vốn không mấy ưa Đạt từ những chuyện khi trước, nên đối với cô, mượn Bửu vẫn là lựa chọn tối ưu. Về phần mình, từ trước tới giờ cô không hề có những suy nghĩ đó, nhưng những lời của vợ hai Chỉ lại có lý, và vì cô luôn ngại ngùng về vấn đề tiền bạc nên khó tránh lòng cô dao động mà có một vài suy nghĩ về anh.
Thấy Liên suy nghĩ thật lâu mà chưa trả lời, anh hỏi gặn nhưng vẫn cố gắng mềm mỏng.
- Có gì khó nói lắm hả em?
- Anh Đạt, thật ra đây cũng là chuyện riêng của em, em thấy mình có thể tự giải quyết cũng được nên không muốn nhờ tới anh.
Câu nói vừa dứt thì ánh mắt Đạt trở nên sắc bén một cách hung dữ, anh nhìn chăm chăm vào Liên làm cô thấy sợ vì không biết là mình đã nói gì sai nên cô không dám nói gì thêm nữa. Về phần Đạt, anh có nhiều suy nghĩ, lẽ nào khoảng cách giữa anh với cô tới tận bây giờ vẫn chưa thể xóa nhòa, hay vì, Liên còn để bụng những chuyện khác. Anh biết hai Chỉ thường tìm tới Liên để nhờ cô nói với anh cho hai chiếc xe của hắn được trở lại hãng, và có lần cô đã mở lời nhưng bị anh từ chối, từ đó về sau cô không nhắc tới nữa. Lẽ nào, những chuyện nhỏ nhặt như vậy đã vô tình tạo nên lằn ranh trong suy nghĩ của cô. Sự cẩn trọng của cô khiến anh thấy mình trở nên hẹp hòi, tính toán nhưng anh có bao giờ muốn hẹp hòi, tính toán với cô đâu.
- Cho tới bây giờ mà em còn phân biệt riêng chung hay sao? – ngừng trong giây lát để lấy lại bình tĩnh, Đạt nói tiếp - Anh không thích cái suy nghĩ này của em đâu nghen Liên. Em có chuyện không nói cho anh biết lại đi nhờ người đàn ông khác. Em biết Bửu thích em mà em còn đi kiếm hắn. Chúng ta mới làm lành với nhau chưa bao lâu, em lại muốn chọc cho anh giận. – Nghĩ tới việc phải khó khăn lắm anh và cô mới được hàn gắn và đang dần tốt đẹp hơn, anh không muốn vì một chuyện như thế này mà gây xung đột, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh. - Anh sẽ đưa tiền cho em, em đem trả cho Bửu liền cho anh, à không để anh đem trả cho, em cứ ở nhà cho anh.
Liên biết Đạt và Bửu không hề có thiện cảm với nhau nên việc hai người gặp nhau sẽ dễ sanh chuyện, hơn nữa, người mượn là cô nên cô không muốn Đạt đi.
- Thôi anh, em mượn thì để em đi trả, sẵn tiện em muốn cảm ơn anh ấy một tiếng.
- Cũng được, em đợi anh một chút.
Đạt ra khỏi phòng, lát sau anh quay lại với hai ngàn đồng đưa cho Liên. Cô lúng túng chưa cầm ngay, anh phải cầm tay cô mà dúi vào. Liên nhìn số tiền, dường như nhiều hơn bình thường, cô lật ra đếm thì thấy dư một ngàn. Cô chìa về phía anh.
- Anh Đạt, ở đây tới hai ngàn lận, dư một ngàn nè anh.
Đạt đẩy tay Liên trở lại.
- Em cầm đi, để mà trả tiền lời cho Bửu, không biết là hắn định tính tiền lời bao nhiêu nữa đây.
Liên cười.
- Anh Bửu không tính tiền lời em đâu, ảnh đâu phải là người như vậy.
Đạt bực.
- Bửu, Bửu, Bửu, em rành người ta quá ha, phải chi em rành chồng em như vậy thì đỡ cho anh biết mấy – Đạt nói vậy thôi, chớ anh dư sức biết, Bửu làm sao lại tính chuyện lời lỗ với cô, nếu có cơ hội, hắn muốn cung phụng cô còn không hết, nhưng anh sẽ không để cho hắn có được cơ hội – Em để đó mà xài.
Thấy Đạt ra ngoài là Liên biết, anh qua phòng Thành để mượn nên khi cầm tiền số tiền trong tay, Liên không khỏi ngượng ngùng, cô nhìn anh rồi e dè nói.
- Tiền này là anh mượn của anh hai, anh đưa em một ngàn thôi, em chỉ cần bấy nhiêu đó.
- Em lằng nhằng nữa là anh bực thiệt đó, dù có mượn cũng là mượn của anh hai anh, không hơn em đi mượn người dưng hay sao?
Anh đã nói vậy thì cô không cãi với anh nữa, cô chầm chậm để tiền vô khăn tay, gói lại rồi đem cất vô ngăn tủ, Đạt nhìn thấy thì tiếp tục lớn tiếng.
- Sao không đem đi trả mà còn để đó?
- Đi liền bây giờ hả anh? – Liên hỏi lại với vẻ ngạc nhiên vì cô không nghĩ là anh lại gấp gáp tới vậy.
- Chớ sao nữa, vậy chớ em định đợi tới khi nào, hay là em không muốn trả liền, em muốn dây dưa với hắn lắm hả?
- Không phải đâu, bây giờ anh Bửu không có ở đây, ảnh về Cai Lậy rồi, phải vài ngày nữa ảnh mới lên lại.
- Vậy thì nhớ đó, khi nào hắn lên thì phải đem đi trả liền, trả thiệt nhanh thiệt sớm cho anh, biết chưa?
- Dạ.
Liên dạ một câu câu thật nhẹ kèm theo nụ cười thật ngọt rồi quay mặt về phía tủ. Khi cô đang lui cui cất tiền, Đạt thoáng suy nghĩ rồi đưa ra quyết định.
- Khi nào em gặp anh hai Chỉ thì nói ảnh cứ đem xe tới sở xe để anh sắp lịch lại.
Liên nghe xong thì quay người lại, cô nhìn anh không giấu nỗi ngạc nhiên. Hai Chỉ mấy lần nhờ cô chuyện này với Đạt, ban đầu cô không nhận lời vì cô nghĩ vậy là không nên nhưng hai Chỉ cứ theo năn nỉ, kể lể khiến cô mềm lòng rồi đồng ý. Khi cô nói với Đạt thì anh từ chối nên cô không còn nhắc lại chuyện đó nữa, dù cô cũng hơi buồn vì không giúp được người nhà của mình. Cô không biết vì sao hôm nay anh lại đột ngột nhận lời. Dù không biết nguyên nhân nhưng Liên thấy vui, vui hơn hẳn khi anh đồng ý giúp cô trả tiền cho Bửu. Cô mỉm cười nhìn anh rồi gật đầu.
Nụ cười của Liên không mang nhiều màu sắc, không âm thanh sang sảng, không khúc khích mượt mà, đó chỉ là một nụ cười đơn giản, đó không phải nụ cười nở nhanh rồi tắt vội, nụ cười ấy cứ như quyến luyến mãi trên môi. Đạt hiểu, đó là nụ cười của niềm vui và tin tưởng. Nó như kẻ đang khát khô gặp được ngụm nước ngọt lành. Anh biết, quyết định của mình là quá vội và nó lại tiếp tục đem tới gánh nặng cho sở xe của anh nhưng khi nhìn thấy nụ cười thuần lương ấy, đôi mắt người sáng ấy thì bao u ám được xua tan, anh không hề hối hận vì anh biết dù có thêm thời gian để suy nghĩ, anh cũng sẽ có quyết định này.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Liên bước chân ra tới cửa, anh vội vàng kêu lại.
- Em đi đâu vậy?
- Em xuống nhà dưới làm công chuyện.
- Làm gì nữa? Từ sáng tới giờ không làm, chờ cho tới khi anh về thì mới đi làm, em thiệt là hết nói nổi.
- Anh nói gì mà ngộ vậy, công chuyện thì ngày nào em không làm, với lại, em tưởng là sáng mai anh mới về.
Đạt tỏ vẻ chán nản, thầm nghĩ cô thật vô tâm nên không hề biết nỗi khổ của anh.
- Thôi, không nói nhiều, lại đây ngồi với anh.
Khi Liên ngoan ngoãn ngồi xuống, anh bảo cô nhắm mặt lại rồi, anh lấy từ trong cặp táp một chú ốc, nhẹ nhàng áp lên tai cô.
- Liên, anh đem sóng biển về làm quà cho em nè.
Mấy ngày trước khi anh đi, anh có hỏi cô là muốn anh mua cho quà gì, ngụ ý của anh là hỏi cô thích ngọc trai hay túi xách gì đó nhưng cô lại trả lời anh một cách bât ngờ, cô nói, anh ra xứ biển thì phải mua khô về làm quà chớ còn hỏi gì nữa. Lúc đó, anh cười cô sao mà suy nghĩ thực thà và đơn giản quá. Vậy là, cô nói với anh hãy đem về cho cô con sóng. Không ngờ anh đem về thật.
Anh yên lặng để cô lắng nghe tiếng sóng, khi thấy bờ môi cô hé cười, anh tiếp tục kề môi mình sát tai cô.
- Mấy ngày nay anh nhớ em nhiều lắm, em có nhớ anh không?
Tiếng sóng biển rì rầm vỗ vào ghềnh đá bỗng lùi xa, chỉ còn thứ âm thanh trầm ấm từ giọng nói anh mang nhiều da diết. Liên mở mắt nhìn anh với trái tim đập liên hồi xao động, nhìn trên tay anh là chú ốc trắng tinh thật lớn, đôi bàn tay anh như còn vương cả vị mặn mòi của biển, cô cắn môi rồi gật đầu thật khẽ, sau đó không ngăn được lòng mà chầm chậm nép đầu vào lòng anh.
- Liên, lần sau có chuyện thì phải nói cho anh biết, anh là chồng em mà cái gì em cũng không cho anh biết, em làm vậy thì có khác gì là cho anh ra rìa đâu, anh không thích đâu.
- Em xin lỗi, em cũng không muốn, chỉ là..., có nhiều chuyện khó nói lắm, không lẽ, chuyện gì em cũng nhờ tới anh.
- Anh với em thì có gì mà khó nói, em cứ nói ra, không có gì mà anh không thể giúp em được. Thậm chí, trời có sập thì anh cũng chống lên cho em.
Liên bật cười khúc khích dưới vai anh.
- Anh nói đó nghen, mai mốt đừng có mà trốn đó, nhưng mà, lỡ như, trời nặng quá, anh không chống nổi thì sao?
- Thì để trời đè hai đứa mình chết chung cho có vợ có chồng, cho có đôi có cặp.
- Anh Đạt, em cảm ơn anh, sau này em sẽ không như vậy nữa.
Bao nghi hoặc trong lòng vừa nhen nhóm đã bị anh dùng sóng biển đẩy ra xa, Liên thấy mình có lỗi vì đã nghĩ không đúng về anh. Người ta nói, "đừng coi nhìn mặt mà bắt hình dong", ngẫm lại mới thấy, đúng là cô đã bắt "hình dong" của anh quá sớm.
Truyện convert hay : Nói Giới Thiên Hạ