Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

chương 58: viên kẹo ngọt 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Cup

Beta: Dâu Tây

_______________

Thời gian trôi qua nhanh như nước bốc hơi, Diêu Mỹ Nhân ngồi trên ghế, tim đập thình thịch.

Cuộc thi kiến trúc thế giới UIA không chỉ thu hút sự tham gia của các sinh viên, kiến trúc sư trẻ tuổi mà còn có sự xuất hiện của các kiến trúc sư giàu kinh nghiệm đến đây thảo luận về xu hướng mới nhất. Vậy nên sự kiện này đã thu hút sự chú ý của hàng trăm phương tiện truyền thông và mọi người trên thế giới. Nói theo cách đơn giản thì chỉ cần thắng ắt sẽ thành danh.

Diêu Mỹ Nhân biết Thư Mạch đã chuẩn bị rất lâu cho giải đấu này, cô tin cậu nhất định sẽ làm được.

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, không biết qua bao lâu, tiếng bước chân hỗn loạn bỗng vang lên, Diêu Mỹ Nhân nhìn vào biển người xuất hiện ở phía đối diện.

Cô nghe thấy Thư Mạch đang giao tiếp lưu loát với mọi người, miệng cậu cười rực rỡ như ánh mặt trời giữa ngày hè oi bức.

Cậu bình tĩnh đứng giữa đám người, những người khác dường như chỉ làm nền cho con người cao ngất này. Phía sau, phóng viên liên tục chụp ảnh, phỏng vấn, ánh đèn sáng chói cũng không thể che mất hào quang mà cậu tỏa ra.

“Thắng rồi à?”

Sau khi những người khác rời đi, Thư Mạch bước về phía Diêu Mỹ Nhân.

“Ừ.” Nam sinh ôm cô gái vào lòng tựa như muốn cùng cô chia sẻ khoảnh khắc vui sướng này, “Hôm trước cậu nói, nếu mình thắng, tối sẽ nghe mình.”

Khuôn mặt vốn tràn ngập ý cười của Diêu Mỹ Nhân bỗng trở nên cứng đờ.

Cô trừng mắt nhìn cậu, tên khốn này, cảnh tượng này đâu hợp để nói đến chuyện kia!!!!

“Hóa ra thằng bạn trai mà cậu nói chính là cậu ta.”

Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau hai người.

Hai người xoay người lại thì thấy người nói chính là Phó Tiệp Nhiên mặc âu phục màu xanh da trời thẳng phiu.

“Cậu ta chính là lý do khiến cậu từ chối mình?” Giọng nói của Phó Tiệp Nhiên vừa mang theo ngạc nhiên lại mang theo chút châm chọc.

Thư Mạch buông lỏng tay, giấu Diêu Mỹ Nhân ở phía sau, không ngờ Phó Tiệp Nhiên lại biết Diêu Mỹ Nhân.

Người đối diện làm vậy không khác gì chọc giận Phó Tiệp Nhiên, “Tôi đang nói chuyện với cậu ấy.”

“Người mà cậu đang nói chuyện là bạn gái của tôi.”

“Cậu...”

Mắt Phó Tiệp Nhiên sắc bén đến lạ thường, cậu ta vẫn nhớ trong trận so tài vừa rồi, tác phẩm “Giải cứu thành phố” của đối phương đã nghiền nát tác phẩm “Thành bầu trời” của cậu ta chỉ bằng phiếu. Thư Mạch đã cướp mất hào quang vốn thuộc về cậu ta, bây giờ, người con gái mà cậu ta nhìn trúng cũng là bạn gái của Thư Mạch.

Quả nhiên, trời sinh bọn họ đã đối nghịch với nhau, bé như thế, lớn lên cũng vậy.

“Thư Mạch, đừng tưởng thắng tôi được một lần là có thể ra oai.” Sắc mặt Phó Tiệp Nhiên âm trầm như nước, “Tác phẩm của cậu chỉ nhiều hơn của tôi ba phiếu thôi.”

Thư Mạch nhéo tay cô gái nhỏ nhắn sau lưng một cái, sau đó mở miệng: “Dù số phiếu là bao nhiêu thì thắng vẫn là thắng. Với cả cậu nhầm rồi, hai lần chứ.” Cuộc thi trước đó, người thắng vẫn là cậu.

Cậu vừa nói xong, sắc mặt Phó Tiệp Nhiên bỗng xanh mét, cậu ta quát Thư Mạch một cái rồi dời mắt về phía sau thì chỉ thấy một góc quần trắng và nửa cánh tay trắng nõn. Thấy vậy, cậu ta rời đi mà không nói gì thêm.

Khách sạn được chuẩn bị cho thí sinh dự thi vô cùng sang trọng.

Thư Mạch kéo Diêu Mỹ Nhân vào trong phòng của mình. Cửa vừa khép lại, cậu lập tức ép cô dựa vào cửa, giọng nói vừa lười biếng lại quyến rũ mê người, “Cậu mau thành thật khai báo đi.”

Thời tiết bên ngoài nóng bức, cộng với việc bị nam sinh ép chặt khiến khuôn mặt trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân đỏ bừng như bị lửa đốt.

Hai tay cô để trước ngực Thư Mạch, “Mình mới gặp cậu ta vài lần, lần trước cậu ta đến nhờ mình giúp đỡ, mình đã từ chối thẳng rồi.” Diêu Mỹ Nhân quan sát Thư Mạch rồi tặng thêm một câu nữa: “Mình bảo cậu ta rằng mình không muốn bạn trai phải suy nghĩ nhiều về chuyện này.”

Nói xong, cô gái chu môi lên, nhìn về phía cậu như muốn được khen ngợi. Câu nói đó khiến dục vọng càng len lỏi vào đầu Thư Mạch.

Mặt Thư Mạch càng lúc càng ghé sát mặt Diêu Mỹ Nhân, tay thì luôn thẳng vào trong váy cô.

“Cậu đừng nghịch.” Diêu Mỹ Nhân cắn môi.

Hơi thở nóng bỏng, mát lạnh của Thư Mạch phả vào mặt, “Cậu nói nếu mình thắng thì sẽ nghe mình.”

“Ư….” Cả người Diêu Mỹ Nhân khẽ run, miệng phát ra tiếng kêu êm ái.

Thật ra nhân lúc nói chuyện, tay cậu đã chạy thẳng lên trên ôm lấy một bên đầy đặn, ngoài ra cậu còn dùng đầu ngón tay chọc vào chóp đỉnh khiến cảm giác tê dại xông đến.

Thư Mạch cười nhẹ, giọng khàn khàn mê hoặc, “Ồ, bảo bối, hóa ra đây là nơi mẫn cảm của cậu à?”

Má cô gái dựa vào cửa đỏ như người bị say rượu. Cậu dùng sức xoa nắn, nặn hình rồi thỏa mãn thở dài, “Đúng là thoải mái đến chết người.” Lần trước do sợ cô đau nên cậu không dám mạnh tay, may là giờ vẫn chưa muộn.

Diêu Mỹ Nhân run rẩy dựa vào ngực cậu, bàn tay mềm yếu không còn sức để ngăn cản đối phương càn quấy nên đành phải dùng miệng để chặn cậu nói linh tinh.

Một lúc lâu sau, má Diêu Mỹ Nhân đỏ ửng, mắt phảng phất hơi nước, môi đỏ mím chặt, hai chân không ngừng run. Phía trước là cánh cửa cứng rắn lạnh như băng, sau lưng là lồng ngực cứng rắn nóng bỏng, cảm giác lạnh và ấm gặp nhau khiến đầu cô không khỏi trống rỗng.

Được đến thành phố khác, Diêu Mỹ Nhân dĩ nhiên không muốn dành hết thời gian ở trong khách sạn nên đã kéo Thư Mạch đến thăm các địa điểm nổi tiếng của nước N.

Một tuần sau họ mới quay về thành phố B.

Ngô Đan Quế vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy đống quà trên tay: “Trời ơi!! Mỹ Nhân, mình yêu cậu nhất luôn ấy, cậu là nữ thần duy nhất trong lòng mình, chỉ có cậu mới có thể sánh đôi với nam thần của mình.”

Diêu Mỹ Nhân vén tóc ra sau tai, tùy ý hỏi: “Nam thần của cậu là ai?”

Hà Ương nuốt miếng thịt đang nhai xuống rồi mở miệng nói: “Cái này mình biết.” Cô ấy giơ tay lên định vỗ nhẹ vào bả vai Diêu Mỹ Nhân, tuy nhiên khi nhìn thấy sự đối lập giữa chiếc váy xinh đẹp của đối phương và bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình, cô vội rụt tay lại, “Gần đây cô gái nhỏ này suốt ngày la hét tên Thư Mạch, Thư Mạch là nam thần của cậu ấy.”

“Thư Mạch?” Người Diêu Mỹ Nhân thoáng ngây ra.

“Mỹ Nhân, cậu và bạn trai đến nước N nên tất nhiên không biết chuyện này rồi.” Nói tới nam thần của mình, tinh thần Ngô Quế Đan lập tức phấn chấn, “Thư Mạch là nam thần của khoa kiến trúc, là đại diện của trường đi tham gia cuộc thi quốc tế UIA và đoạt giải nhất. Bây giờ diễn đàn trường đang thảo luận liên tục về cậu ấy đấy.”

Cô ấy phấn khích đến mức nước miếng sắp phun ra ngoài, “Biết là số lượng thiên tài trên thế giới này không hề ít, nhưng hiếm có người nào vừa đẹp trai lại vừa giỏi như vậy lắm. Cậu không biết đâu, mấy sinh viên nữ khoa khác còn lôi ảnh cậu ấy ra liếm cơ.”

Nghe hết lời của Ngô Đan Quế, đôi mắt đen nhánh của Diêu Mỹ Nhân phủ đầy ngạc nhiên, “Ảnh của Thư Mạch?”

“Đúng vậy.” Ngô Đan Quế kéo Diêu Mỹ Nhân sang rồi mở diễn đàn của trường lên, “Cậu nhìn đi, không ai biết chủ nhân của bức hình này là ai, eo ôi, đẹp trai đến mức khiến tim mình thổn thức….”

Diêu Mỹ Nhân phóng to ảnh lên, có lẽ do bị chụp lén nên tấm ảnh không quá rõ nét.

Khuôn mặt lạnh lùng, mắt hơi hửng sáng, môi khẽ mím lại, đẹp trai như trăng thanh gió mát vậy.

Lẽ ra cô phải đoán được chiến thắng này sẽ ảnh hưởng nhiều đến Thư Mạch, nổi tiếng là chuyện tốt, nhưng với người lạnh lùng như Thư Mạch thì đó không khác gì một sự tra tấn.

“Đẹp trai quá mà.” Ngô Đan Quế tự hào: “Không phải mình nói quá đâu, với vẻ ngoài này, Thư Mạch xứng đáng là đại thần của đại học B.”

Hà Ương vừa nhai chân gà vừa tặng cho Ngô Đan Quế một cái trừng mắt. Trong khi đó, Dương Lê chỉ cười một tiếng rồi xoay người tiếp tục học Tiếng Anh.

“Chẳng lẽ mình nói không đúng sao?” Ngô Đan Quế chuyển tầm mắt về phía Diêu Mỹ Nhân, “Mỹ Nhân, cậu thấy sao?”

Diêu Mỹ Nhân gật đầu đồng ý, “Dĩ nhiên rồi.”

Thư Mạch của cô đẹp trai nhất!!!

Ngô Đan Quế vô cùng vui vẻ khi được Diêu Mỹ Nhân đáp lại, “Đúng là chỉ có Mỹ Nhân hiểu mình.”

Một lát sau, Diêu Mỹ Nhân mới mở miệng, “Chuyện là….không biết tối nay các cậu có rảnh không, bạn trai mình muốn mời các cậu ăn cơm.”

“Thật à?” Ngô Đan Quế cười đến híp cả mắt, “Cuối cùng cũng được gặp bạn trai cậu rồi.”

“Phải đến xem mặt.” Hà Ương gật đầu.

Dương Lê quay đầu: “Tất nhiên là rảnh.”

“Vậy thì tốt quá, để mình bảo cậu ấy đặt nhà hàng trước, mong rằng các cậu sẽ không bị hù dọa.” Diêu Mỹ Nhân nháy mắt, cố tỏ ra thần bí.

“Dù có là Ngọc Hoàng Đại Đế thì mình cũng không sợ, chỉ cần không xấu thậm tệ thì không thể hù mình.” Ngô Đan Quế vội vàng cam đoan.

Ung Chính là nhà hàng được chọn cho bữa tối, nằm ở trung tâm thành phố B, giá cả đắt ngoài sức tưởng tượng.

Chưa kịp xuống xe, mọi người đã thấy được kiến trúc sang trọng ở phía xa.

“Không ngờ em rể lại tiêu xài hoang phí đến thế, hàng xóm cũ nhà mình kể một món ăn trong đây giá thấp nhất cũng phải bốn con số.” Hà Ương nói.

“Thật sao? Vậy lát nữa mình nhất định phải kiểm tra chất lượng đồ ăn.” Lông mày Ngô Đan Quế nhíu chặt như thể không ăn không vui.

Biết Thư Mạch đã đến và đang đợi ngoài cổng, Diêu Mỹ Nhân quay đầu nói: “Không sao đâu, miễn là được phục vụ chu đáo là ổn rồi….Cậu ấy đến rồi.”

Vừa nói xong, tài xế cũng dừng lại ngay trước cổng chính.

Người xuống xe đầu tiên là Dương Lê. Sau khi mở cửa xe, cô ấy tỏ ra khá ngạc nhiên khi thấy người đứng sau.

Người xuống xe tiếp theo là Ngô Đan Quế, cô ấy kích động nắm chặt tay Hà Ương.

“Chú ý giữ gìn hình tượng.” Được Hà Ương nhắc nhở, Ngô Đan Quế vội ép sự xúc động đang trào dâng xuống.

Sau khi xuống xe, thấy được vẻ mặt không ngừng thay đổi của các bạn, Diêu Mỹ Nhân khẽ mỉm cười, sao cô lại không biết họ nghĩ gì chứ!!!

Thư Mạch bước đến, sau đó ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái.

“Đợi lâu chưa?”

“Vừa mới tới thôi.” Cậu cầm lấy túi xách trong tay cô.

“Xin giới thiệu với mọi người, đây là Thư Mạch – bạn trai mình.” Diêu Mỹ Nhân tiếp tục giới thiệu, “Còn đây là các bạn cùng phòng mà mình thường xuyên kể cho cậu nghe.”

Thư Mạch cúi đầu chào hỏi: “Chào mọi người, cảm ơn mọi người vì đã chăm sóc tốt cho Mỹ Nhân.”

Dương Lê là người hoàn hồn đầu tiên: “Cậu khách sáo quá, nếu nói chăm sóc thì phải là Mỹ Nhân thường xuyên chăm sóc bọn mình mới đúng.”

Hà Ương cũng tiếp lời: “Đúng đó, đúng đó.”

Ngô Đan Quế nuốt một ngụm nước bọt, “Đừng khách sáo.” Trời ơi, người thật còn đẹp hơn trong ảnh gấp nhiều lần.

Thư Mạch đặt một phòng vừa thanh nhã lại khác biệt.

“Mọi người muốn ăn gì cứ gọi.” Thư Mạch đưa menu cho mọi người, sau đó giúp Diêu Mỹ Nhân chọn món cô thích.

“Bọn mình sao cũng được.”

Hà Ương nhận menu rồi nhìn về phía Thư Mạch bằng ánh mắt kì lạ.

Sau khi trò chuyện, bầu không khí lúc ăn cơm sôi nổi hơn hẳn.

“Có phải lúc Mỹ Nhân nói đi du lịch ở nước N với bạn trai là đi cổ vũ cho nam thần không?” Ngô Đan Quế tò mò hỏi.

“Ừ, đúng vậy.” Diêu Mỹ Nhân vừa ăn thịt cua mà Thư Mạch tự tay gỡ vừa gật đầu.

“Xong rồi, cậu lấy thìa múc ăn đi, đừng ăn quá nhiều, cua có tính hàn.”

Thư Mạch đưa cua cho Diêu Mỹ Nhân, sau đó lại tiếp tục bóc tôm. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng mang theo một vẻ đẹp khó nói thành lời.

Ngô Đan Quế ngồi đối diện vừa nhìn đã thấy thèm, không ngờ Thư Mạch lại là người sống tình cảm như vậy.

Món ăn cuối cùng được đặt lên bàn là thịt trâu sốt cay, nhìn đĩa thức ăn màu hồng hấp dẫn, Diêu Mỹ Nhân không nhịn được mà đưa đũa ra gắp một miếng.

“Aaaaa…” Diêu Mỹ Nhân vừa ăn đã thấy hối hận.

“Cay à?” Thư Mạch rót cho cô một cốc nước.

“Ừ, ừ.”

Cô rất ít khi ăn cay, vừa rồi nhất thời ham muốn, ăn vào liền khó chịu.

Thấy đôi môi đỏ mọng khẽ xuýt xoa, đầu lưỡi hồng hồng thoắt ẩn thoắt hiện, Thư Mạch ước gì có thể giúp cô hạ nhiệt.

“Lần sau đừng ăn cay nữa.” Nhất là khi cậu không ở đấy.

Suốt bữa cơm, Thư Mạch chỉ tập trung chăm Diêu Mỹ Nhân chứ không hề ăn gì nhiều.

“Phòng KTV [] đã được chuẩn bị xong.” Thấy cô bảo các bạn trong phòng đều thích đến KTV nên cậu đã chuẩn bị ngay từ đầu.

[] Phòng KTV: Phòng hát Karaoke

Thấy phòng K vừa chỉnh tề lại sạch sẽ, Dương Lê không khỏi xúc động vì sự chu đáo của Thư Mạch.

Bọn họ mới vào không bao lâu liền có một nhóm khác gia nhập, họ đều là bạn cùng phòng của Thư Mạch, nghe nói Thư Mạch ở đây nên họ cũng đến góp vui.

Lâm Tinh Trình đã biết chuyện Thư Mạch và Diêu Mỹ Nhân ở với nhau nên tỏ ra khá bình tĩnh, những người còn lại đều ngạc nhiên không khác gì Ngô Đan Quế.

“Nên phạt, nên phạt.” Trịnh Thiệu Khôn rót một ly rượu đầy cho Thư Mạch.

Do tâm trạng tốt nên Thư Mạch đã đồng ý uống một ly.

“Tốt!”

Tính cách mọi người trong phòng đều khá hợp nhau nên không khí rất vui vẻ.

“Không ngờ bạn cùng phòng của cậu lại vui tính vậy.” Diêu Mỹ Nhân ngồi rất gần Thư Mạch, tất cả mọi người đều vờ như không thấy màn ân ái này.

“Ừ, các cậu ấy rất hòa đồng, khi thấy con gái thì rất thích thể hiện.” Thư Mạch uống một ngụm bia, mặc kệ các bạn bóc mẽ tính cách của mình.

Diêu Mỹ Nhân mỉm cười hạnh phúc…Thư Mạch của cô xứng đáng nhận được nhiều niềm vui.

“Mình muốn đi vệ sinh.”

Thư Mạch kéo cô lại rồi dùng đầu ngón tay khều nhẹ lòng bàn tay cô, “Cần mình đi theo không?”

“Không cần.” Mặt Diêu Mỹ Nhân hơi nóng lên.

Phòng vệ sinh ở khu KTV này nằm ở cuối hành lang.

“Trời ơi, Diêu Mỹ Nhân cũng đang ở đây?”

Trong khúc quanh cách đó không xa, Phạm Cảnh Nghiệp ngạc nhiên dõi theo Diêu Mỹ Nhân đang đi ở phía trước.

“Diêu Mỹ Nhân?” Phó Tiệp Nhiên vốn đang có men say, nghe vậy bỗng tỉnh táo hơn hẳn.

“Đi thôi, Tiệp Nhiên, những người khác vẫn đang chờ trong phòng.”

“Cậu vào trước đi, tôi đi rửa tay đã.” Nói xong, không chờ Phạm Cảnh Nghiệp đáp lại, Phó Tiệp Nhiên đã đi về phía Diêu Mỹ Nhân vừa đi.

Chỗ rửa tay của đàn ông và phụ nữ nằm ngay cạnh nhau, sau khi ra ngoài, Diêu Mỹ Nhân lấy nước rửa tay xoa lên tay.

Phó Tiệp Nhiên đứng ở phía sau, lặng lẽ nhìn cô qua tấm gương sáng.

Sau khi rửa tay xong, vừa ngẩng đầu lên, Diêu Mỹ Nhân lập tức bị hình ảnh trong gương dọa sợ.

“Mỹ Nhân.”

Phó Tiệp Nhiên tiến về phía trước một bước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio