Dản Tâm và Cố Thần đi men theo dòng sông, khuôn mặt Dản Tâm bơ phờ vì một đêm căng thẳng. Có những lúc không đủ sức bơi nữa, Cố Thần buộc dây vào tay cô, kéo cô về phía trước. Dòng sông nước chảy xiết, đục ngầu. Tầm khoảng một canh giờ sau, bọn họ đã có mặt ở một đường quốc lộ ngoại thành Hà Nội. Cố Thần dẫn Dản Tâm vào một ngôi nhà ven mặt đường. Ngôi nhà được xây theo phong cách cổ xưa, mái lợp ngói đỏ, được chia thành ba gian rộng dãi. Trước cửa, một bà lão mặc trang phục thời nhà Lý với mái tóc được cuốn cao trong chiếc mũ đội đầu khắc hoa văn rất tinh xảo. Bên trong là chiếc váy xuông dài, hai tầng đỏ - đen cổ xưa, giữa hông thắt một chiếc nơ vàng buông nhẹ xuống thân. Bên ngoài là lớp áo choàng lửng khá đơn giản và mộc mạc. Dản Tâm không khỏi ngỡ ngàng và bất ngờ, không ngờ giữa thủ đô Hà Nội phồn hoa lại có một ngôi nhà mang phong cách cổ xưa như vậy.
Nhìn thấy hai người đang tới gần, bà lão cúi chào, mỉm cười hiền hậu, có lẽ là người làm trong căn nhà này. Cố Thần tới gần bà lão, nói vài câu gì đó, Dản Tâm thấy bà lão chốc chốc lại gật đầu rồi lui vào bên trong. Lát sau, bà mang tới hai bộ quần áo rồi đặt vào tay Cố Thần:
- Em thay quần áo đi rồi ngồi đây đợi tôi
Dản Tâm gật đầu rồi theo bà lão đi vào phía trong. Kiến trúc bên trong lại một lần nữa khiến Dản Tâm kinh ngạc. Căn nhà bằng gỗ rộng rãi và thoáng mát, tường được làm từ đá ong nổi tiếng của làng Đường Lâm. Trung tâm nhà chính là không gian thờ cúng với các bàn thờ, hoàng phi, bao lam,... được khảm xà cừ rực rỡ. Mùi hương khói mang theo vẻ trang nghiêm lan tỏa khắp căn phòng. Giữa gian nhà là bộ trường kỉ cổ được thiết kế tinh xảo, bên trên đặt một bình hoa nhỏ rất tao nhã. Ánh sáng rọi qua những ô cửa kính trên mái nhà, khiến cho ngôi nhà càng thêm thanh nhã, huyễn ảo.
Dản Tâm thay quần áo xong, phía ngoài cửa bà lão đã đứng tục trực từ bao giờ, nhìn cô mỉm cười thân thiện. Dản Tâm đi theo bà lão trở về gian chính, Cố Thần vẫn chưa quay lại. Dản Tâm dựa lên ghế, nhớ ra điều gì đó, cô quay lại phía sau, bà lão vẫn đang đứng cách cô vài bước chân. Dản Tâm luống cuống đứng dậy:
- Bà ơi, bà ngồi xuống đi ạ ! - Dường như bà lão rất hoảng sợ trước lời mời của cô, đôi mắt bà mở to, hai tay khua khua trên không trung, miệng ú ớ. Dản Tâm ái ngại ngồi trở lại ghế, hóa ra bà lão không nói được. Khoảng vài phút sau đó, Cố Thần bước vào. Hắn mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám tro, mái tóc vẫn chưa khô hẳn rũ xuống hai bên mặt. Hắn đứng ở trước cửa, hai tay đút vào túi quần:
- Đi thôi !
Dản Tâm mỉm cười chào bà lão rồi đứng dậy, dảo bước theo Cố Thần. Ngoài cửa, một chiếc xe BMW màu đen mới xuất ra năm nay đang đợi sẵn. Dản Tâm quay sang trợn tròn mắt nhìn Cố Thần:
- Anh tậu ở đâu được con xe này vậy
Cố Thần lười biếng đạp lại:
- Em không cần ngạc nhiên. Với khả năng kinh tế của tôi , tôi có thể mua tặng em mười chiếc xe như này
Dản Tâm bĩu môi nhưng cô có thể chắc chắn gia tài của hắn rất khổng lồ bởi những món lợi nhuận trong bóng tối. Cô vừa bước vào xe đã cảm thấy choáng váng, qủa nhiên là xe hạng sang, cao cấp, rộng rãi và thoải mái. BMW Series mang đặc chưng của mẫu xe cơ bắp Mĩ, được trang bị hệ dẫn động bốn bánh và hộp số tự động. Mặc dù thiết kế của nó không quá khác so với i nhưng i lại sở hữu những tính năng hữu ích như có tấm che nắng và hệ thống sưởi tự động ở vô lăng và ghế ngồi. Đặc biệt, nó rất phù hợp cho những người yêu thích thể thao và năng động. Dản Tâm thở dài, cựa quậy tìm vị trí dễ chịu rồi nhắm mắt hưởng thụ. Cả một đêm căng thẳng không được chợp mắt khiến Dản Tâm nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Dường như đã trôi qua rất lâu, Dản Tâm tỉnh dậy. Ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây chiếu thẳng vào kính xe khiến cô chói mắt. Chiếc xe nổ máy nhưng dừng lại, hai bên đường là rừng cây bạch đằng mọc san sát. Xung quanh ngoài những người bán trà đá, nước mía vỉa hè thì không có một hộ dân nào sinh sống xung quanh. Họ đang nhìn về phía bọn cô với ánh mắt ngạc nhiên và tò mò. Cũng đúng, ai bảo đây là xe BMW cơ chứ. Dản Tâm vươn vai, ngủ được một giấc khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Đột nhiên nhìn sang bên cạnh, người đó đang ngủ. Đôi môi mím chặt, lưng dựa vào ghế, đầu tựa sang một bên, ngủ rất an lành. Có một thứ gì đó khác lạ nhẹ nhàng dâng lên trong lòng cô khiến Dản Tâm cứ như vậy nhìn hắn đến ngây người. Không một lời báo trước, người đàn ông đột ngột tỉnh lại. Ánh mắt có chút mơ màng nhìn sang bên cạnh:
- Ờmm. Tỉnh rồi à ?
Giọng hắn hơi khàn:
- Chờ tôi có lâu không ?
- Không. Tôi cũng vừa mới tỉnh
Ánh mắt Dản Tâm chớp chớp liên hồi. Chiếc xe lại tiếp tục chạy về phía trước. Dản Tâm ngồi yên được một lúc thì không chịu nổi:
- Trên xe anh có đồ ăn không ? – Cô xoa xoa bụng đang không ngừng phát tiếng động. Ọc ọc ọc… Dản Tâm ảo não
- Dưới ghế sau có bánh
Dản Tâm hai mắt sáng ngời quay phắt lại, quả nhiên ghế sau có rất nhiều bánh và nước. Cô ôm một đống bánh mì trên đùi, chưa bao giờ cô cảm thấy một ổ bánh mì nhỏ lại ngon như thế này. Dản Tâm ăn ngấu nghiến, tới quên cả trời đất. Cho đến khi nhìn sang ai đó vẫn đang chăm chú lái xe:
- Anh cũng cắn một miếng đi
Dản Tâm vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm, bóc một chiếc bánh mì đưa tới miệng Cố Thần. Hắn liếc xuống ổ bánh trên tay cô, hai bên lông mày nhíu lại. Nhưng hắn cũng không đẩy cô ra mà cúi xuống cắn một miếng. Vậy là Dản Tâm cứ ăn được vài miếng lại giơ đến trước mặt Cố Thần, hắn lại cúi xuống cắn thêm một miếng. Hai mắt Dản Tâm cười đến híp lại. Dản Tâm xoa xoa cái bụng căng tròn, đưa chai nước đã mở nắp cho Cố Thần. Còn cô thì dọn nốt đống vỏ bánh trên người:
- Chúng ta đang đi đâu vậy ?
- Tam Đảo – Giọng hắn không chút cảm xúc vang lên
- Anh đến đó có việc gì sao ? – Tam Đảo là một khu du lịch, lại có địa hình rất cao, hắn tới đó làm gì.
- Ừm
- …
Dản Tâm nhìn ra cửa sổ, không nghĩ một ngày cô lại có thể từ bỏ sự ngột ngạt và bận rộn của công việc để đi phượt đây đó. Nhưng đây cũng chính là mơ ước bấy lâu nay của cô. Dản Tâm mỉm cười
Cuộc sống là gì chứ, là được sống hết mình với bản thân
- Vì sao anh lại chọn tôi ? – Dản Tâm híp mắt nhìn về con đường phía trước
Hắn cho cô một câu trả lời rất thuyết phục:
- Bởi vì công việc của tôi cần một người là bác sĩ
Nhưng cô cũng chẳng moi thêm được thông tin gì từ hắn. Không khí im lặng lại bao trùm lên cả hai. Ngoài đường, xe cộ đi lại tấp nập, tiếng còi xe inh ỏi, những cửa hàng tạp hóa nườm nượp người ra vào, những ngôi nhà cao tầng mọc san sát khiến Dản Tâm có chút nhớ thành phố.
Đúng giờ chiều, Dản Tâm và Cố Thần có mặt ở Tam Đảo. Cô có vẻ rất hào hứng, hết nhìn ngang lại ngó dọc:
- Từ đây lên đỉnh liệu có xa không ?
- Còn km nữa – Cố Thần nhìn về phía trước. Họ đang bị tắc ở chân Tam Đảo. Khu du lịch này luôn như vậy, vấn đề tắc nghẽn giao thông luôn diễn ra thường xuyên, một ngày có thể lên tới gần chục lần. Bởi vì khách du lịch tới đây rất đông. Ví dụ điển hình là trước mắt Dản Tâm có thể đếm được mấy chục chiếc oto và xe máy, xếp thành một hàng dài lên đến đỉnh. Giữa một dàn oto, một chiếc BMW đã thu hút hàng vạn ánh nhìn khác nhau, bởi vì không ai dám đến gần xe cô, nên việc di chuyển có vẻ thuận lợi hơn đôi chút. Dản Tâm uống một hụm nước, ba mươi phút trôi qua, chiếc xe vẫn ì ạch nhích từng chút một. Có nhiều người đứng đợi ngoài nắng quá lâu đã cất tiếng chửi rủa, cũng có một số xe bíp còi inh ỏi và một số xe khác quay đầu dời đi. Nhưng hiện tượng tắc nghẽn vẫn không được cải thiện.
Một tiếng trôi qua, cuối cùng thì xe của cô cũng được giải thoát. Dản Tâm lấy tay lau lau mồ hôi lạnh trên mặt. Chiếc xe lao nhanh về phía trước, cửa sổ xe mở ra, gió mang theo hơi mát lạnh tạt vào mặt cô, làm mái tóc Dản Tâm bay lên. Cô có thể ngửi được hương hoa thoang thoảng trong không khí, Dản Tâm nhắm mắt, thoải mái hét lên, đôi môi ánh lên nụ cười dịu dàng.
Nếu chỉ dùng hai từ miêu tả vẻ đẹp của Tam Đảo thì đó là tuyệt mĩ. Khu du lịch nhỏ bé, xinh xắn với những con đường lên xuống ngoằn ngoèo, quanh co nho nhỏ, một dòng suối như vệt nước cắt ngang chảy suốt bốn mùa. Cái tên Tam Đảo có được là do ba ngọn núi cao Thạch Bàn, Thiên Thị và Phù Nghĩa nhô lên trên biển mây. Có một nhà văn từng nhận xét rằng Tam Đảo là nơi nghỉ mát lý tưởng nhất với sự luân chuyển rõ rệt mùa trong một ngày. Buổi sáng se se gió xuân, buổi trưa nóng ấm mùa hạ, buổi chiều lãng đãng heo may mùa thu, buổi tối lạnh giá của mùa đông. Có lẽ thiên nhiên đã ưu ái ban tặng cho Tam Đảo một khung cảnh tuyệt vời.
Chiếc xe dừng lại tại một khu resort cách chân Tâm Đảo một đoạn đường. Dản Tâm ngước nhìn lên trên: ‘’ Tam Dao Golf & Resort ‘’. Có hai tên vệ sĩ bước tới, mở cửa cho cô và Cố Thần. Lúc này cô mới để ý, phía trước còn có một người đàn ông khác. Hắn mặc áo comple rất chỉnh tề, cơ thể to lớn, ánh mắt giảo hoạt, nụ cười rất tự nhiên. Hắn dừng lại trên người cô đánh giá. Dản Tâm thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn. Dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt của người đàn ông chuyển hướng sang Cố Thần đang đứng bên cạnh cô cung kính:
- Anh Lục, mời
Hắn ta bước về phía trước, còn cô và Cố Thần đi đằng sau, phía cuối là hai tên vệ sĩ. Bên trong khu resort vô cùng rộng rãi với rất nhiều khu biệtt thự, nhà hàng, siêu thị, bể bơi và đặc biệt là sân golf. Dản Tâm đi sát bên cạnh Cố Thần, quan sát kĩ người đàn ông phía trước. Người đó có quan hệ gì với Cố Thần ? Chắc chắn là người thân của hắn, nhưng không phải thân cận. Có thể sai bảo, nhưng chắc chắn không thể tin tưởng. Người đứng sau hắn ta chắc chắn có tầm ảnh hưởng không nhỏ. Hắn dẫn bọn cô vào khu biệt thự đầu tiên, sau khi cô và Cố Thần ngồi xuống sô pha, hắn mới tiếp tục:
- Anh Lục, không giấu gì anh, để có thể đón tiếp anh một cách chu đáo, chúng tôi đã bao chọn từ khu resort này đến khu ‘’ Belvedere Tam Dao Resort ‘’ trong vòng một ngày.
Cố Thần không cảm xúc, hướng ánh mắt sắc lạnh về phía người đàn ông:
- Vậy thì quá hời cho chúng tôi rồi
- Haha, tiếp đã khách chu đáo chính là bổn phận của chúng tôi – Người đàn ông mỉm cười một cách giảo hoạt. Rốt cuộc thì phía sau cuộc trò chuyện này, còn bao nhiêu bí mật mà cô chưa biết đây. Dản Tâm thầm nghĩ, trong lúc đó giọng nói của người đàn ông lại vang lên đầy ý vị:
- Vậy thì không làm gián đoạn công việc của anh Lục nữa. Chúng tôi xin phép được đi trước
- Được – Cố Thần đứng lên
- Chúng tôi tiễn anh ra cổng – Người đàn ông lại một lần nữa liếc về phía Dản Tâm, nhưng cô đang mãi suy nghĩ chuyện khác. Rất nhanh, một nụ cười nham hiểm vương trên đôi môi hắn ta. – Anh Lục, xin mời
Cố Thần không nói câu nào, dẫn Dản Tâm ra khỏi khu Resort. Trước cổng khu resort:
- Anh Lục, tôi chỉ muốn nói với anh một điều, làm người không nên quá tự cao
Người đàn ông kia quá khôn khéo, chỉ duy nhất một điều hắn ta không nên dạy đời Cố Thần. Đó là điều cấm kị.
- Phải không ? Đâu phải loại chó nào cũng cũng ngoan ngoãn gặm xương
Khụ. Ý Cố Thần chẳng phải muốn nhắc nhở hắn ta nên biết thân phận của mình sao.
- Đó không phải tự cao. Đó là chắc chắn mọi thứ đã ở trong tay
Hai tay người đàn ông nắm chặt:
- Anh Lục, Lão Tam đang đợi anh ở khu ‘’ Belvedere Tam Dao Resort ‘’