A Tứ đứng bên cạnh, hai tay nắm chặt đến nổi gân, còn muốn nói gì đó đã bị Dản Tâm chặn lại. Không thể vì việc của cô mà hại A Tứ phải nghỉ việc. Tấm lòng của anh chàng này, cứ để cô nhận là được rồi.
- Dản Tâm, em....
- Tố Chủ tịch, vậy cứ nghe theo sự sắp xếp của ngài đi, tôi không có ý kiến
Gíam đốc nghe được lời nói của Dản Tâm liền nở nụ cười rạng rỡ như bắt được vàng:
- Vậy thì chủ tịch, ngài cứ yên tâm giao cậu chủ cho bác sĩ Dản, cô ấy tay nghề rất tốt
Dản Tâm lại khinh bỉ nhếch mép lần nữa, thử hỏi ở cái bệnh viện này, có mấy ai nhận được lời khen ngợi của sếp, cô có nên lấy làm vinh dự hay không ? Tố chủ tịch nhẹ nhàng đặt tách trà xuống rồi đứng lên, cả một quá trình không lấy một tiếng động nhỏ, tao nhã chỉnh sửa lại áo, rồi hướng về phía Dản Tâm mỉm cười:
- Vậy thì con trai tôi nhờ cả vào Dản tiểu thư. Hai giờ chiều nay sẽ có người đến đón bác sĩ
Dản Tâm cũng nhẹ nhàng đáp lại:
- Được, hai giờ chiều nay tôi sẽ chờ ngài ở bệnh viện
Dản Tâm trở về nhà trong trạng thái hoàn toàn mệt mỏi, cơm cũng không thèm ăn, thu dọn một chút quần áo và đồ dùng vào hành lí, với bừa chiếc bánh mì lót dạ rồi dời khỏi phòng. Đến bệnh viện, một chiếc xe đã trờ sẵn cô ở đó. Một người đàn ông lịch sự mở cửa xe, cung kính chào cô:
- Bác sĩ Dản, mời cô lên xe
Anh ta nhận chiếc hành lí ở tay cô, rồi cất vào cốp. Dản Tâm vừa ngồi vào xe, cô phát hiện bên trong, ngoài người đàn ông khi nãy là tài xế ra, bên ghế phụ còn có một ông lão tầm tuổi. Ông quay xuống mỉm cười với cô:
- Xin chào tiểu thư, tôi là Lâm An, là quản gia của biệt thự Tố Hoạ gia
Dản Tâm mỉm cười với ông:
- Xin chào Lâm quản gia, cháu là Dản Tâm
Cô cảm thấy ông lão này đặc biệt dễ gần. Xe bắt đầu lăn bánh mang theo Dản Tâm dời khỏi, nghe nói Tố Hoạ gia là một biệt thự nằm sâu trong vùng ngoại thành Hà Nội. Nơi đó đặc biệt hoang vu, không một ai biết tới. Dản Tâm bắt đầu hoang mang.
Xe rời khỏi thành phố, rồi rẽ vào một cánh rừng, xung quanh chỉ toàn là cây cối rậm rạp, chỉ có một con đường nhỏ ở giữa, cho thấy nơi đây không mấy ai đi qua. Dản Tâm đến Hà Nội cũng được gần năm nhưng cũng chưa từng nghe qua nơi này, cô có chút thắc mắc:
- Lâm quản gia, tại sao biệt thự Tố Hoa lại nằm ở nơi hẻo lánh như vậy
Ông lão quay sang nhìn cô, mỉm cười cung kính:
- Đây là cánh rừng được Tố lão gia mua lại mấy chục năm trước, rồi xây dựng biệt thự Tố Hoa. Lão gia của chúng tôi đặc biệt không thích mấy nơi đông người. Haha, có lẽ là già cả rồi, nên thú vui cũng không giống mấy người tuổi trẻ như Dản tiểu thư đây nữa
Dản Tâm cũng mỉm cười:
- Cháu thấy cuộc sống tự do, không màng danh lợi như vậy cũng tốt. Nhưng mà có vẻ Tố chủ tịch là người rất chiều con ?
Dản Tâm có chút thắc mắc về chàng thanh niên đó, nhưng không tiện nói ra. Lão quản gia lại có vẻ rất hiểu cô:
- Cái đó cũng có phần đúng. Cậu chủ của chúng tôi tên là Tố Huân, nó là người trầm tính, đặc biệt từ khi phu nhân mất, nó ít nói hẳn. Lão gia rất yêu thương cậu chủ, cái gì muốn đều có hết, tháng trước, cậu chủ bị tai nạn. Lão gia chúng tôi nghe được tin, không nói một câu, h sáng lái xe đưa cậu chủ đến bệnh viện.
Dản Tâm có chút hiếu kì với câu trả lời của ông lão:
- Theo như ông nói, biệt thự chẳng lẽ không có bác sĩ tư nhân ?
- Việc này là chuyện từ rất lâu rồi, nói ra với tiểu thư chắc có lẽ không đến nỗi bị đuổi việc
Dản Tâm sợ hãi:
- Nếu thế thì ông cứ coi như cháu chưa hỏi chuyện này vậy
Lâm quản gia cười sảng lảng, ông cảm thấy đây là một cô gái rất vô tư, hoà nhã:
- Haha, ta đùa cháu chút thôi. Sở dĩ biệt thự không có bác sĩ là bởi cậu chủ. Nguyên nhân là do năm năm về trước, phu nhân của lão gia nhà chúng tôi bị bệnh rất nặng, vị bác sĩ sau khi cho uống thuốc được chế từ một loại cây quý tự dưng qua đời. Là vì....co giật mạnh, nôn mửa liên tục, chuột rút mà tử vong
- Độc cần nướcConium maculatum () ? Dản tâm tự nhủ
Lâm quản gia thởi dài:
- Đúng vậy, từ đó mà cậu chủ đặc biệt căm ghét bác sĩ, chỉ cần gặp liền muốn nổi khùng. Sau này lão gia mới phát hiện ra, đó là bác sĩ do kẻ thù cài vào. Nhưng chuyện đó đã kết thúc lâu lắm rồi, cả nhà hắn ta đã phải trả giá quá đắt
Dản Tâm rùng mình, có lẽ chuyện này nên dừng lại ở đây, cô không muốn tìm hiểu về ân oán của người khác.
Tiếng thân cây thỉnh thoảng va đập vào xe trộn lẫn với tiếng côn trùng và tiếng trò chuyện trong xe, nhanh chóng đưa Dản Tâm tới ngôi biệt thự Tố Hoạ.
( ) Độc cần nướcConium maculatum: Cây độc cần nước có tên khoa học là Conium maculatum, tên tiếng anh Water Hemlock còn gọi là cicuta maculate. Cây có nguồn gốc từ Bắc Mỹ, được xem là loài cây gây chết người nhiều nhất trên lục địa này. Bởi vì tính độc của nó mà người ta gọi nó là cây độc cần, cây râu quỷ, cây hải ly độc. Loài hoa dại này phát triển đến , mét, mọc nhiều ở gần bờ sông, các đầm lầy, vùng cỏ ẩm ướt.