Cuộc sống ngọt ngào
Cố Hạo Thần mở mắt, bên cạnh là giai nhân xinh đẹp đang trong trạng thái không mặc gì? Vậy thì một người đàn ông khỏe mạnh phải làm sao?
“Di…”- anh ôm lấy eo vợ, kéo gần lại mình, áp sát phía dưới vào cơ thể nóng bỏng kia.
“Ưm…” – khẽ cựa mình, Triệu Mạn Di gạt cánh tay Cố Hạo Thần ra- “Mau tránh, em muốn ngủ.”- đêm qua anh đã ép cô đến hỏng rồi, giờ lại muốn là sao?
Cố Hạo Thần nhíu mày- “Không phải nói là em phải đền anh hai tháng cấm dục hay sao?”
Quá lắm rồi, cô không thể chịu được nữa, bật dậy, ẩn Cố Hạo Thần ra.
“Anh còn dám nói? Bác sĩ bảo phải kiêng ba tháng, đêm qua anh phá nội quy ép tôi đến hư rồi, sáng nay lại muốn hành tôi. Tôi là công cụ phát dục của anh à? Thích thì ra ngoài kiếm cái cô Lương tiểu thư mà phát dục.”
“Em…”- Cố Hạo Thần ấm ức, thỉnh thoảng cô lại nhắc đến Lương tiểu thư, anh với cô ta vốn dĩ chẳng có gì.
“Thôi mà, Di, anh xin lỗi.”- giọng nói thập phần đáng thương, anh lật đật bò lên giường, khuôn mặt anh xịu xuống, quàng tay sang ôm Triệu Mạn Di vào lòng, anh lại nhắm mắt lại.
Khẽ mỉm cười, Triệu Mạn Di trở mình ngồi lên eo Cố Hạo Thần.
“Em…”- kinh ngạc vì sự chủ động của vợ yêu, anh vừa mừng vừa sợ.
“Cố Hạo Thần, đêm qua anh ép em thế nào, giờ em ép anh gấp trăm lần.”- cô nở nụ cười ma quỷ, cúi xuống, hôn lên vòm ngực rắn chắc, khẽ cắn một cái.
Dục hỏa tuôn trào, Cố Hạo Thần không nhịn được mà lật ngược thế cờ, đem Triệu Mạn Di đặt dưới thân.
Chiếc giường ngủ lại thảm lần nữa.
Sau khi sinh Cố Hạo Văn đến nay là tròn hai tháng, Triệu Mạn Di làm không ít người giật mình vì cô kiên trì muốn nuôi con bằng sữa mẹ. Vì như vậy, con mới thông minh, cô chỉ thêm vào chế độ tập thể dục điều độ là được, hơn nữa, sau khi sinh, cô chỉ đầy đặn hơn trước, quyến rũ hơn, không có một chút béo, làm nhiều người ngỡ ngàng.
“Tiểu Văn, con ngoan, con gọi ba ba đi…”- Cố Hạo Thần bế con trai ngồi trên sofa, xung quanh người hầu cười rúc rích.
“Cố Hạo Thần, anh mang tiếng học hành đầy đủ, lại sống đến năm trên đời, chẳng lẽ một điều nhỏ nhất là một đứa trẻ tháng chưa thể biết gọi ba ba mà anh cũng không biết à?”- Triệu Mạn Di cầm văn kiện đi từ trên cầu thang xuống, đưa cho Dương Nhậm Vũ, sau khi sinh con, cô chưa thể đến Triệu Thế Vương ngay nên tạm thời mọi việc giao cho Dương Nhậm Vũ quản lý.
Dương Nhậm Vũ cũng không khỏi bật cười nhìn vị Cố tổng lừng lẫy trên thương trường ngồi nhà bế con.
Cố Hạo Thần vẫn thản nhiên trò chuyện cùng con trai.
“Tiểu Văn à, mai sau nhất định đừng giống cha, cưới một tảng băng về nhà, mùa hè được cái có đá làm mát nhưng mùa đông tuyệt đối thảm.”
Mặt Triệu Mạn Di đen lại, nhưng thái độ vẫn giữ bình thường. Đưa văn kiện cho Dương Nhậm Vũ, cô quay lưng lên lầu.
Dương Nhậm Vũ nhìn theo bóng Triệu Mạn Di, rồi lại quay ra nhìn Cố Hạo Thần.
“Cố tổng, lần này anh mới là tuyệt đối thảm.”- lầm bầm vài câu, anh lắc đầu ngao ngán rời đi. Chỉ có ai kia vẫn ngồi đó chơi đùa với con mà không biết tai họa sắp ập tới.