Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

chương 16: ví tiền rỗng rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thế cơ thể của em cũng bị đào rỗng rồi hả?”

Công việc mới mà phòng làm việc giao cho Tô Vãn Vãn là chụp bìa tạp chí cho nghệ sĩ nam Y Lập Đạt.

Nói công việc này lớn là bởi vì phía Y Lập Đạt chịu bỏ tiền túi.

Nhiếp ảnh gia hợp tác với các tạp chí có thể được chia thành hai loại: Một là do chính tạp chí chọn, tiền công trả theo giá thị trường; Hai là do phía nghệ sĩ chỉ định và tự trả thêm tiền.

Rất nhiều sao nữ và người mẫu có tên tuổi đều có nhiếp ảnh gia “ruột” mà mình thích hợp tác, cho nên chỉ cần đạt được hiệu quả quay chụp tốt nhất, bọn họ sẽ không keo kiệt trả thêm tiền. Người đã từng là thầy của Tô Vãn Vãn – Dương Tiêu – từng là nhiếp ảnh gia được các nghệ sĩ nữ vô cùng săn đón.

Y Lập Đạt đã ra mắt năm. Lúc mới debut, nhờ vào một bộ phim cổ trang cung đình, Y Lập Đạt trở thành cái tên chạm tay là bỏng. Tiếc là sau đó sự nghiệp phát triển không thuận lợi, anh đành nhận mấy bộ phim rác, danh tiếng cũng xuống dốc theo. Tuy không nổi tiếng nhưng anh lại có mắt đầu tư, tham gia đầu tư vào lĩnh vực bất động sản, dịch vụ ăn uống, quay phim điện ảnh và truyền hình, cho nên dù mấy năm nay không có tác phẩm hay nhưng cũng không đến độ thiếu tiền.

Năm ngoái, Y Lập Đạt trở nên nổi tiếng khắp cả nước nhờ đóng một bộ phim chủ đề quyền mưu, bước lên đỉnh cao thứ hai trong sự nghiệp. Đóng quảng cáo, làm đại diện cho sản phẩm, chụp bìa tạp chí, quay chương trình giải trí và vô số tài nguyên khác lại tìm tới cửa. Y Lập Đạt cực kì quý trọng cơ hội lần này nên đã đề nghị tạp chí mời Tô Vãn Vãn đến chụp ảnh cho mình.

Tuy độ nổi tiếng của Y Lập Đạt không thể so với các nghệ sĩ nam đang hot bây giờ, nhưng anh có địa vị trong giới, cũng có tiền, cho nên nhân viên của Y Lập Đạt vẫn chật kín studio. Lúc này Y Lập Đạt đang trang điểm ở hậu trường, còn người đại diện của anh thì đang đề ra một số yêu cầu về buổi chụp hôm nay với Tô Vãn Vãn.

“Lát nữa cô nhất định phải chụp Đạt Đạt nhà chúng tôi đẹp vào nhé.” Dáng người của người đại diện tròn vo, thế mà anh ta lại mang họ Phương [].

[] Họ Phương (方): còn có nghĩa là hình vuông.

Tô Vãn Vãn đang dùng máy ảnh đo đạc ánh sáng trong khu vực chụp, nghe thấy người đại diện của Y Lập Đạt nói vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi mỉm cười lịch sự.

Thông thường, nếu bên A thích chơi trò lá mặt lá trái, Tô Vãn Vãn chỉ đáp qua loa vài câu, những việc khác Na Na Mỹ đều giúp cô xử lý.

Na Na Mỹ nói: “Anh Phương cứ nói đùa. Dáng người anh Đạt chuẩn, lại còn nam tính thế này, chắc chắn lên ảnh sẽ đẹp. Bộ phim anh Đạt quay hồi mới ra mắt, tụi con gái trong lớp em mê tít. Cả bộ phim năm ngoái nữa, mấy cô gái trong phòng làm việc bọn em mê như điếu đổ ấy.”

Lời Na Na Mỹ tuy khoa trương nhưng vẫn rất chân thành: “Sức hút của anh Đạt lớn lắm đó. Em nhìn qua danh sách bình chọn của giải Kim Hoa, kiểu gì ban giám khảo cũng bị anh Đạt hút hồn cho xem.”

Tô Vãn Vãn thích thú liếc Na Na Mỹ một cái. Bằng hiểu biết của cô với Na Na Mỹ, chắc chắn là do Y Lập Đạt sẵn sàng trả một số tiền lớn nên chị ấy mới mê tít.

“Ha ha, làm gì có. Giải Kim Hoa cạnh tranh kịch liệt lắm, chưa công bố kết quả thì tôi cũng không dám nói trước điều gì.” Người đại diện của Y Lập Đạt cười tít mắt, nhưng anh ta lập tức nghiêm mặt lại: “Na Na, tôi nói thẳng nhé, lát nữa nếu chụp không đẹp là tôi giận đấy.”

Người đại diện của Y Lập Đạt tỉnh bơ tung một lời cảnh cáo.

“Em hiểu mà, em đã nói rõ cho Vãn Vãn rồi. Mà bên anh chỉ đích danh yêu cầu Vãn Vãn chụp thì phải tin tưởng vào kỹ thuật của cô ấy chứ.”

Người đại diện của Y Lập Đạt mỉm cười rồi tiếp lời: “Đúng vậy. Tôi khá thích bộ ảnh cưỡi ngựa mà Vãn Vãn chụp ở New Zealand. Chắc cô xem qua rồi nhỉ? Lát nữa cứ chụp cho Đạt Đạt nhà chúng tôi theo phong cách đó nhé. Phải gợi cảm, phải hoang dã, phải cực kỳ nam tính vào.”

Y Lập Đạt trang điểm xong, vừa đi ra đã nghe thấy câu này của người đại diện. Anh khiêm tốn nói với Tô Vãn Vãn: “Thật ngại quá, tôi không phải người mẫu chuyên nghiệp. Lát nữa chụp ảnh còn phải phiền nhiếp ảnh gia Tô hướng dẫn thêm.”

Tô Vãn Vãn cười đáp: “Anh Đạt quá lời rồi, hai chúng ta là quan hệ hợp tác. Mà em còn là hậu bối, không dám nhận hai chữ ‘hướng dẫn’ của anh đâu ạ.”

Cho dù các nghệ sĩ đã quen đối diện với máy quay, nhưng vẫn có lúc gặp khó khăn khi chụp ảnh trong studio, rất cần nhiếp ảnh gia tạo cảm xúc và điều chỉnh động tác giúp.

Chủ đề chụp lần này là bên trong phòng tắm. Theo phương án quay chụp, Y Lập Đạt sẽ để trần nửa người trên, ngồi trong bồn tắm và trong khung cảnh phòng tắm đã được dựng sẵn để chụp một bộ ảnh gợi cảm câu hồn.

Y Lập Đạt nhìn bồn tắm bên cạnh rồi bật cười ha ha: “Tôi đã thành thịt khô rồi mà mọi người cứ muốn tôi lộ. Dáng người tôi cũng không được đẹp như trước.”

Người đại diện của Y Lập Đạt chêm vào: “Không sao hết, có thể photoshop mà. Bây giờ làm gì có ai chụp ảnh mà không chỉnh sửa.”

Tô Vãn Vãn nhíu mày, vô cùng phản cảm với cách nói chuyện của người đại diện. Cái gì mà toàn dựa vào photoshop? Thời nay các filter và hiệu ứng phát triển mạnh, nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là ảnh gốc. Nếu ảnh gốc không đạt hiệu quả tốt thì chẳng filter nào cứu nổi.

Tô Vãn Vãn thờ ơ nói: “Bộ ảnh chụp ở New Zealand không dùng photoshop.”

Vừa dứt lời, người đại diện đang liến thoắng liên hồi bỗng khựng lại, tất nhiên anh ta đã nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của cô.

Y Lập Đạt bèn pha trò: “Ảnh của tôi mà không photoshop thì không ổn đâu. Ha ha, dáng tôi không bằng người ta, có gồng lên cũng chẳng nam tính nổi.”

Tô Vãn Vãn nói gắt với người đại diện chứ không có ý giận lẫy Y Lập Đạt cho nên giọng cô cũng dịu đi: “Nam tính không chỉ gói gọn trong gợi cảm và hoang dã, mà vẻ thành thục và trí thức cũng có thể coi là nam tính. Anh Đạt chính là kiểu người thành thục.”

Y Lập Đạt rất giản dị dễ gần, anh nháy mắt đáp: “Có tuổi rồi, đương nhiên phải thành thục chứ.”

Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Tô Vãn Vãn, Y Lập Đạt bắt đầu tạo dáng trước máy ảnh. Cứ chụp xong một set đồ, người đại diện của anh lại kéo Tô Vãn Vãn đến chỗ máy tính, yêu cầu chỉnh ảnh ngay lập tức.

Trước đây chưa từng có thông lệ này. Bình thường, sau khi hoàn thành công việc quay chụp, người đại diện sẽ xem xét toàn bộ số ảnh đã chụp và lựa chọn những tấm ưng ý để tổ hậu kỳ mang về chỉnh sửa sau.

Em gái bên tổ hậu kỳ đưa thẻ dữ liệu cho Tô Vãn Vãn, cô nàng vô cùng bất bình, nhỏ giọng oán trách: “Chị Vãn Vãn ơi, chị nói xem người này bị sao vậy. Em bị cái anh Phương kia càm ràm nhức cả đầu. Lúc thì bắt em chỉnh sửa thêm cơ bắp vào cánh tay, còn đòi phải chuẩn chỉnh y như thật. Lúc thì bắt em sửa cơ ngực, đòi phải cường tráng phát sáng. Lúc lại bắt phải sửa cơ bụng thành tám múi.”

“Chẳng nhẽ em lại dán luôn cái tượng điêu khắc La Mã vào, đảm bảo thỏa mãn yêu cầu múi miếc của anh ta.” Em gái tổ hậu kỳ tức đến độ giậm chân: “Mà chỉnh sửa cũng tốn thời gian mà. Anh ta vừa khua chân múa tay vừa giục như hò đò, cuối cùng còn chê em chỉnh không đẹp. Em muốn vác bàn phím đập bể cái đầu của anh ta quá.”

Tượng điêu khắc La Mã là vật mẫu mà sinh viên mỹ thuật dùng khi luyện tập về tỷ lệ cơ thể người. Lời này đậm ý mỉa mai Y Lập Đạt không tự luyện cơ mà toàn đi làm khó nhân viên tổ hậu kỳ.

Em gái hậu kỳ vừa dứt lời, tiếng cười từ bên kia vọng tới.

Tô Vãn Vãn và em gái tổ hậu kỳ quay đầu lại, chợt thấy lúng túng vì nhận ra người nọ là Y Lập Đạt.

Y Lập Đạt xòe tay, hào phóng nói: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, hai em cứ tự nhiên.”

Em gái tổ hậu kỳ lắp ba lắp bắp: “Làm sao bây giờ. Liệu anh ấy có tức giận khi nghe thấy mấy lời oán trách của em không?”

“Không sao đâu. Chị thấy Y Lập Đạt không phải người dễ giận. Để chị qua đó xem chút, em mau làm việc đi.” Tô Vãn Vãn vỗ vai an ủi cô nàng.

“Vâng ạ, chị Vãn Vãn nhớ nói đỡ cho em mấy câu nha.” Em gái tổ hậu kỳ chắp hai tay nhờ vả. Phải biết rằng nếu lỡ đắc tội với những nghệ sĩ lớn này, sau này sẽ chẳng có kết quả tốt. Cô nàng hối hận chết đi được, sao nói năng chẳng chừa lại đường lui gì cả.

Em gái tổ hậu kỳ đi rồi, Tô Vãn Vãn lập tức đi về hướng Y Lập Đạt.

Trong lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia phải rất nhạy cảm với tâm trạng của người mẫu, như vậy mới có thể bắt được những khoảnh khắc xuất thần. Lúc Tô Vãn Vãn chụp cho Y Lập Đạt, cô loáng thoáng cảm nhận được chủ đề gợi cảm hoang dã trong phòng tắm là ý tưởng của người đại diện chứ không phải chủ đề anh thích.

Rời khỏi studio, cô bắt gặp Y Lập Đạt đang đứng bên cửa sổ hút thuốc. Anh mặc áo sơ mi trắng, cúc trên cùng không cài, để lộ một ít cảnh xuân. Một tay anh đặt ở thắt lưng, khuỷu tay kia tì lên cửa sổ, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc. Đầu thuốc lập lòe, Y Lập Đạt trầm tư nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung vô định, toát lên vẻ lặng lẽ tang thương.

Cảnh bên ngoài cửa sổ là cây khô vừa trải qua mùa đông lạnh giá, đang mơ hồ bừng lên sức sống. Có một cành mới nhú lộc non, vừa vặn rủ xuống trước mặt Y Lập Đạt.

Gần như không cần suy nghĩ, Tô Vãn Vãn cầm máy lên chụp lại khung cảnh này.

Nghe thấy tiếng máy ảnh, Y Lập Đạt thu lại ánh mắt nhìn về phía cô, anh giơ tay ra hiệu: “Nhiếp ảnh gia Tô, phải vào chụp tiếp rồi à?”

“Không cần, cứ như vậy là được rồi.”

“Hả?”

“Anh cứ tiếp tục hút thuốc đi, duy trì trạng thái như vừa nãy, cứ coi như em không tồn tại.”

“…” Y Lập Đạt thấy Tô Vãn Vãn căn trái căn phải, có lúc còn ngồi xổm xuống để chụp. Thế này thì làm sao anh coi như cô không tồn tại được chứ?

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Vãn Vãn, Y Lập Đạt không thể nhịn cười. Mà nụ cười này chính là khoảnh khắc xuất thần được lưu giữ trong máy ảnh của Tô Vãn Vãn.

“Hoàn hảo.” Tô Vãn Vãn cực kỳ vui vẻ, cô đưa ảnh chụp cho Y Lập Đạt xem, còn nói thẳng: “Anh Đạt, so với những tấm ảnh đã chụp trong studio, tôi thấy nét đẹp rắn rỏi này phù hợp với khí chất của anh hơn.”

Y Lập Đạt vốn định ghẹo Tô Vãn Vãn thêm mấy câu, em đang chê tôi không có chút gợi cảm nào à?

Kết quả, vừa nhìn thấy ảnh chụp, anh không nói nên lời.

Sau khi trở về studio, người đại diện Y Lập Đạt và phía tạp chí vẫn đang bàn bạc xem có nên dùng bộ ảnh Tô Vãn Vãn chụp bên cửa sổ không. Phía tạp chí khá hài lòng với bộ ảnh này, nhưng người đại diện vô cùng cố chấp với đống ảnh cơ bụng tám múi.

Nghe thấy bên kia cãi vã ầm ĩ, Tô Vãn Vãn không định xen vào mà lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình. Cô chỉ phụ trách chụp ảnh, giờ đã chụp xong, cô có thể kết thúc công việc trở về nhà.

Tô Vãn Vãn và Na Na Mỹ ngồi xe về, Na Na Mỹ mở máy tính bảng ra: “Bên tạp chí vừa gửi tin nhắn, thông báo trang bìa sẽ dùng bộ ảnh chụp bên cửa sổ. Em gái tổ hậu kỳ cảm động đến nỗi muốn tặng cờ thi đua cho em luôn kìa.”

Tô Vãn Vãn cười, nói đùa: “Duyệt luôn, nhưng phải có cảm giác nghệ thuật nhé, không thì em ứ chịu đâu.”

Na Na Mỹ chọc bả vai cô, nói: “Nhìn em đắc ý chưa kìa. Được rồi, chị mới nhận thêm một việc nữa cho em, chụp ảnh cho người mới.”

Tô Vãn Vãn dựa vào cửa xe: “Chị hào hứng bắt em làm việc quá nhỉ?”

“Chị đang giúp em kiếm tiền mà. Chẳng phải sau chuyến du lịch New Zealand, ví tiền của em rỗng không rồi à?”

“Đâu chỉ có mỗi ví tiền rỗng chứ.”

Na Na Mỹ hốt hoảng: “Thế cơ thể của em cũng bị đào rỗng rồi hả?”

“…” Tô Vãn Vãn dở khóc dở cười. “Chị bị Vu Tư Đồng dạy hư rồi! Suốt ngày nghĩ tới mấy điều dơ bẩn ấy thôi. Ý em là máy ảnh của em. Bên đó phong cảnh siêu đẹp, em chụp nhiều lắm, đầy cả máy đây này.”

Na Na Mỹ ồ một tiếng đầy tiếc nuối rồi tiếp tục xem tài liệu: “Đỉnh ghê, người mới này vừa ra mắt đã lên tạp chí rồi này.”

Đọc tiếp, chị tỏ vẻ hiểu rõ: “À, ra thế. Là người thuộc công ty giải trí Diệu Huy. Mối quan hệ giữa Diệu Huy và New tốt phết.”

“Người mẫu tên gì thế chị?”

“Lạc Thành Dã, chiều cao m, số đo ba vòng…”

“Phụt”, Tô Vãn Vãn bị sặc trà sữa: “Chị nói anh ta tên gì cơ?”

“”Lạc Thành Dã.”

Tô Vãn Vãn nghĩ chẳng nhẽ lại trùng tên à? Dù gì cũng có thêm một chữ Lạc mà.

“Ớ, thì ra hồi trước ở trên mạng cậu ấy hot lắm, cũng là người em từng chụp ảnh đấy. Hai đứa có duyên thật.”

Tô Vãn Vãn: “…”

Song, Tô Vãn Vãn phản ứng cực nhanh. Thì ra Thành Dã không phải tên đầy đủ của anh? Đằng trước còn thêm một cái họ nữa hả? Đồ lừa đảo này!

Hừ, chẳng nhẽ cô không xứng để biết họ tên đầy đủ của anh hả?

Tô Vãn Vãn nghiến răng: “Tên khốn kiếp.”

Na Na Mỹ ngẩn người. Không phải quen biết từ trước rồi à? Thái độ thù hận này là sao?

Tô Vãn Vãn im lặng hồi lâu, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được tò mò hỏi: “Số đo ba vòng của anh ấy là bao nhiêu vậy chị?”

“Hả?”

Tô Vãn Vãn giục: “Số đo ba vòng.”

Na Na Mỹ trợn mắt, tặc lưỡi nhìn Tô Vãn Vãn: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm qua rất nhiều người hỏi tui: Biểu cảm là gì, đây là mặt cười đó, chẳng lẽ tui già rồi nên mới có khoảng cách thế hệ với các bạn sao? QAQ, tui nghĩ mặt cười này rất tinh tế, không thể giải thích cụ thể bằng lời.

Nam chính gửi cho nữ chính biểu cảm này, thật ra là anh đang chuẩn bị về nước, nhưng lúc đó nữ chính không biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio