Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù chẳng bao giờ mấp máy môi nói nửa lời cảm tạ, song chưa khi nào đáy lòng Phong thôi rơn rơn sung sướng khi nghĩ về đám chiến hữu có “tâm” luôn kề vai sát cánh bên cạnh mà ông Trời đã đặc biệt chiếu cố ban tặng cho cậu. Cùng ở cái tuổi mới lớn “nửa ông nửa thằng” này, mấy cậu bạn của Phong đều đã lần lượt dấn chân vào cuộc tình ngốc xít tuổi học trò với một nữ sinh xinh xắn nào đó. Chỉ còn mỗi Phong là vẫn một mình một lối đi về. Nhưng Hoài Phong chẳng mảy may buồn lòng về chuyện đó chút nào, trái lại cậu còn phải cười ra nước mắt trước cái cách “giải ế” chẳng giống ai mà lũ bạn vàng dành cho cậu.

Mấy ông tướng ấy dù quen nhiều biết rộng nhưng không ông nào ra tay làm mai làm mối cho Phong khi mà câu hát “Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm, ông vẫn đứng đây thì ai đi tìm” cứ tự động nghêu ngao nơi đầu lưỡi mỗi lúc chúng nó gặp Phong. Thay vào đó, những người anh em tốt kia thường xuyên dẫn bạn gái đi cùng trong mỗi lần cả đám tụ tập la cà. Bọn chúng muốn đẩy Phong lạc bước giữa một rừng các cặp tình nhân, thưởng thức no một bụng bánh “Gato” từ đó sinh ra đố kỵ, Phong sẽ dốc trí đi tìm người yêu cho bằng bạn bằng bè. Nhưng kế hoạch đó xem chừng không khả thi cho lắm. Bởi lẽ với Phong việc mấy thằng bạn có người yêu chẳng phải việc gì quá to tát đáng để cậu phải ganh tị, dù cho đó là một cô bạn biết ân cần quan tâm tới bạn trai của mình hay giở trò đành hanh buộc cậu người yêu phải bo bo hầu hạ lại. Mỗi lần như thế, Phong đều coi như mình vừa may mắn nhặt được một tấm vé xem phim tình cảm, thản nhiên tận hưởng dịp may hiếm có ấy và thầm nghĩ “Thỉnh thoảng đổi gió tí cũng tốt. Chứ ngày nào cũng ‘cày’ phim kinh dị, nhỡ ra lại tương tư ma nữ thì khổ.”

Nhưng hôm nay lại khác, vô duyên vô cớ thế nào mà bỗng dưng Phong sinh xấu tính. Cậu khó chịu và gần như nổi đóa trước những cử chỉ săn sóc sến sủa mà mấy cặp đôi ngồi chung quanh đang dành cho nhau. Nhất là đám con gái kia, Phong thấy ngứa tai gai mắt với tất thảy mọi lời nói và hành động của chúng nó. Ai bảo tất cả đều đồng loạt tên An cơ. Hết Ngọc An lại đến Thanh An, rồi thì Linh An, Chi An, Vân An,… đủ cả. Và trong đám ấy, Minh An là cái tên khiến Phong thấy chối tai và khó nghe hơn cả. Ôi ôi, đống ruột gan trong bụng Phong không ai cù, cớ sao lại cứ nhộn nhạo hết lên thế này?

Tên nghe giống nhau nhưng bản tính lại khác xa đến cùng cực. Mấy cô An trong hội thì quá đành hanh và đanh đá, sẵn sàng nhảy xổ vào cấu xé với bẩ kể ai nó không vừa mắt. Chẳng bù cho An của Phong, bất luận đúng sai, phải trái thế nào, luôn luôn cúi đầu xin lỗi rối rít tít mù mỗi khi vô tình vướng phải cuộc đụng độ với một ai đó ngoài đường. Và rồi sau đó, con bé với lá gan thỏ đế ấy sẽ tìm đến cậu để ca thán và oán trách tên tội đồ đã mất dạng từ đời nảo đời nao, oai phong lẫm liệt hệ vị anh hùng Núp. Tuy rằng ngày nào cũng phải chứng kiến An giận dỗi và cằn nhằn cả thế giới, song Phong lại nghĩ con gái yếu đuối một chút cũng tốt, phải nhát cáy giống như An thì Phong mới có dịp để ra oai bảo vệ chứ.

Trong “Câu lạc bộ những người tên An” ấy còn có vài nàng dù đã trải qua đôi ba mối tình nhưng cứ hễ nhắc tới những chuyện ôm hôn thắm thiết là y như rằng nàng ta sẽ nép mặt sau lưng bạn trai, cố làm bộ ngại ngùng. Phong thừa biết cô nàng chẳng hề ngây thơ và còn cơ man là “tội”. Khác hẳn với ai đó, đầu óc vốn đã tồ tẹt từ thuở mới sinh nhưng lúc nào cũng thích tỏ vẻ thông thái biết tuốt. Ngặt nỗi càng thể hiện độ nguy hiểm của bản thân, lại càng lộ ra bản chất ngu ngơ cố hữu. Đã vậy, An còn thường xuyên oang oang kể về đủ các thể loại môi chạm môi mà con bé mong ước có cơ hội được một lần trải nghiệm trong tương lai nữa chứ. Chẳng “ý tứ” giống những cô bạn cùng tên kia gì cả.

Tội nhất vẫn là cô bạn gái của anh chàng Trí, chẳng cần làm gì nhiều, chỉ nguyên việc nàng ta sở hữu cái tên xấu xí Minh An cũng đủ khiến Phong không thù mà oán rồi. Săm soi hồi lâu, Phong bất lực thở hắt một hơi và nhận ra rằng cậu chẳng thể nào tìm được ở đâu một Bảo An thứ hai. Thoáng phút giây thật lòng, Phong thấy nhớ con bé ấy biết mấy. Kể từ cú điện thoại thần thánh rạng sáng mùng một hôm đó, đến nay cũng đã tròn ba ngày cả hai không liên lạc qua lại. Phong ngại, Phong không dám gọi, ngay cả Facebook cậu cũng bỏ bê mấy ngày rồi vì cậu sợ phải trông thấy gương mặt Bảo An ngây ngô. Bị bắn thẳng một mũi trúng tim đen ngay ngày đầu năm, làm gì mà Phong chả hãi. Nhưng còn An, với niềm vui hân hoan của kẻ thắng trận, con bé đáng lí phải gọi điện trêu ghẹo và chọc quê cậu mới đúng chứ? Cớ sao lại…

Nốc cạn nửa lon bia lấy thêm can đảm, Hoài Phong mở điện thoại lên, đăng nhập Facebook và lần mò tìm vào tài khoản của An. Phong đã rất tò mò muốn biết mấy ngày qua An bận rộn những gì mà quên cả cậu. Đường truyền mạng đã tải xong, trang Facebook cá nhân của An cũng đã hiện hữu trên màn hình điện thoại nhưng ngón tay Phong cứ mãi run run không dám kéo xuống xem mấy bài đăng gần đây của An. Đang đắn đo suy nghĩ, bất chợt…

“Gì đây? Vào ‘tường’ nhà người ta rình mò cái gì đấy?”

Hành động tự tiện và câu nói thầm đầy ẩn ý của Trí khiến đầu óc Phong chấm dứt cuộc nội chiến. Nhanh như cắt, cậu cướp nhanh cái máy lại, khe khẽ cảnh cáo vào tai Trí rằng:

“Liên quan tới mày à? Hóng hớt! Trông chừng cái mồm cẩn thận vào, thả nó đi chơi hơi xa rồi đấy.”

Rồi đứng dậy và hắng giọng tuyên bố:

“Nhà tao có việc. Về trước đây.”

Xong, liền phầm phập lao thẳng ra khỏi quán, đầu không ngoảnh lại, mặc kệ phía sau lưng chúng bạn vẫn đang há mồm “Ơ... ơ” ngơ ngác.

Vừa về đến nhà, Hoài Phong liền ngay lập tức chui tọt vào phòng và khóa trái cửa lại, bộ dạng lén lút đáng nghi vô cùng. Tuy vậy, chỉ đến khi chùm chăn kín đầu, Phong mới an tâm mở điện thoại lên và tiếp tục thực hiện “ý đồ” còn đang dang dở ban nãy. Miệng thở hồng hộc, tim đập bùm bụp, Phong hồi hộp hệt anh chàng lần đầu đi ở rể.

Xem nào, xem nào! Chà, cuộc sống của An trong mấy ngày vắng Phong xem ra chẳng mấy thay đổi, bản tin vẫn tràn ngập những bài đăng với ti tỉ những bức hình đi chúc Tết, còn kèm theo đôi dòng bộc bạch cảm xúc hân hoan, phấn khởi nữa chứ. Hoài Phong nhìn thấy bèn xị mặt trề môi tỏ ý thất vọng. Bảo An to gan, đã hại Phong ra nông nỗi này mà vẫn dám nhơn nhơn đi chơi vui vẻ. Hứ, nhìn xem, chỉ mới từ sáng tới chiều, “con nghiện” công nghệ và mắc bệnh “sống ảo” Bảo An đã liên tục cập nhật hình ảnh về buổi du xuân hôm nay. Tốn vài giây sắp xếp lại thứ tự các bài đăng, Hoài Phong cuối cùng cũng có bảng thống kê vắn tắt như sau:

, Bảy giờ, đăng tấm hình tự chụp với mấy thỏi son và dăm ba lọ nước hoa lên Facebook cùng dòng trạng thái “Mãi mới có dịp được dùng. Nhớ quá đi thôi! Tự do muôn năm!”

Phong trề môi: “Làm như tao cầm tù mày không bằng.”

, Chín giờ ba mươi, tiếp tục đăng thêm một loạt ảnh bếp núc cùng bạn bè với tiêu đề “Muốn ăn thì lăn vào bếp.”

Phong nhếch mép: “Giỏi thì ‘lăn’ đi, ngồi đó chụp choẹt rồi lên giọng giáo huấn à? Mồm lại còn lúng búng ăn cái gì kia?”

, Mười hai giờ, đưa lên Facebook bức ảnh chụp nồi lẩu nghi ngút khói và kèm dòng chữ “Cũng ra gì phết!”

Phong cười chê bai: “Nãy thì ăn vụng, giờ thì ăn thật. Đồ con lợn chân ngắn.”

, Mười bốn giờ, đăng tấm ảnh “selfie” bên vòi nước và đôi ba cái cốc, đi cùng một lời nhắn nhủ “An chăm chỉ. An ăn xong liền rửa bát. Hãy như An.”

Phong đáp lời: “An nói dối ngu. An lỡ chụp luôn cả đôi bạn trẻ đang hì hục bên chậu bát đũa đằng xa kia vào ảnh. An đã lòi cái đuôi. Đừng như An.”

, Mười lăm giờ, “check in” với đĩa mỳ Í và khoe khoang “Lại được mời đi ăn.”

Phong lườm lườm cái điện thoại: “Lại Minh.”

, Mười sáu giờ, đứng trước cửa quán và chụp ảnh tạm biệt “Ăn xong cắp mông đi về.”

Phong hoài nghi: “Về thật chưa?”

, Mười sáu giờ năm phút, viết dòng trạng thái đậm mùi “sầu riêng” đi kèm với tấm hình chụp bàn chân “Sau cuộc vui, An lại lang thang một mình. Nhớ…”

Phong cau mày: “Lão kia có phải con trai không đấy? Rủ đi chơi chán chê xong giờ để nó tự về một mình. Vô trách nhiệm.”

Xem xong lịch trình sáng giờ của An, Phong mới ngớ người ngộ ra một điều rằng vì bận bịu rong chơi với Minh, nên con bé mới vứt bay cậu vào một xó, chẳng thèm đoái hoài, gọi điện hỏi han. Nhìn mấy bài đăng kia, Phong cũng ngầm đoán ra tâm trạng mấy ngày nay của An thật đối lập hoàn toàn với cậu. Lúc trước Phong thấy An thật phiền phức, ngày đêm trăn trở suy tư mong sao sớm tìm được cách cắt phăng cái đuôi này. Ấy vậy mà giờ An đổi ý, chủ động buông tay không bám nữa, Phong lại có cảm giác hụt hẫng, thất vọng, cặp mông ê ê như vừa bị ai đó sút cho phát đau điếng. Cái này, có phải là bị đá không nhỉ?

Lặng người suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Phong quyết định đạp tung chăn và lao vọt vào nhà bếp. Tay cầm chiếc bánh chưng xanh, Phong chắc nịch tuyên bố:

“Ờ, chia tay thì chia tay, chả sao sất. Nhưng cái gì cũng phải rõ ràng. Tao không phải là thằng con trai dễ dãi để cho mày thích thì tán không thích thì thôi nhớ. Đợi đấy, gặp một lần giải quyết cho xong đã.”

Nói đoạn, Phong cầm theo cái bánh chưng và nhằm thẳng hướng cổng mà chạy hết tốc lực, bỏ lại đằng sau tiếng người bố ngỡ ngàng gào thét “Mày mang bánh đi đâu đấy hả?”

Đường xá vắng vẻ rộng rãi, Phong chạy liền mạch không ngừng nghỉ tới thẳng nhà An. Đến nơi thì bỏ rơi hình tượng mà ngồi phịch xuống bệ cống thở hổn hển.

“Chạy… không mệt, nghỉ… mới mệt… Ngu, vừa chạy huỳnh huỵch một đoạn dài ngoằng xong đã vội ngồi thế này thì chết vì to tim mất. Thầy đã dạy rồi.”

Ngày đi học, thầy có gào rát cuống họng chưa chắc Phong đã chịu nghe, nay nghỉ Tết, chập cheng thế nào lại vâng lời thầy. Ngoan ngoãn bất thường. Hoài Phong đứng dậy và thung thăng đi bộ. Đang nghiêm túc thực hiện lối sống khoa học, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến như nào mà hòn sỏi vốn nằm bất động dưới đất lại nhảy vút lên không trung và an tọa ngay giữa đỉnh đầu cậu.

“Cốp!”

Bê nguyên gương mặt cau có, khó coi quay lại nhìn, Phong mới biết thủ phạm ném đá giấu tay chính là con thỏ đế Bảo An. Con bé đứng đó, gương mặt vẫn đang nhăn nhó sẵn sàng “chịu đòn”, hai tay giấu nhẻm ra đằng sau lưng. Đảo mắt, ngó nghiêng kiểm tra vài vòng, phát hiện anh chàng sinh viên đó bỏ mặc An ngơ đi về một mình thật, Hoài Phong bèn bất bình lên tiếng chê bai trong âm thầm. Cũng không quên mượn Minh làm bàn đạp để tâng bốc mình lên.

“Ưu với chả tú, để con người ta lủi thủi tự về một mình thế này thì ưu tú cái nỗi gì? Sáng mắt chưa An? Lão ấy có thể hợp cạ ăn uống, tám nhảm với mày nhưng chưa chắc đã biết điều gì là thực sự tốt cho mày đâu. Tuy tao và mày trái tính trái nết, nhưng chưa khi nào tao để cái đứa vừa nhát vừa hay gây họa như mày lông nhông ngoài đường một mình kiểu này cả. Trách nhiệm đầy mình. Cứ như bây giờ, nếu người lĩnh hòn đá kia không phải tao mà là một thằng côn đồ nào đấy thì mày chết chắc An ạ.”

Qủa thế, ngoài việc nhăn nhăn nhó nhó, cau có nhìn An ra thì Phong chẳng làm gì hết. Không la lối cũng không lèm bèm, chỉ đứng bất động một chỗ và tự giác lấy tay xoa xoa chỗ đau thôi.

Do lâu nay không bị Phong “siết chặt kỷ cương”, Bảo An đã sớm sinh nhờn. Cất dáng vẻ sợ sệt đi, An ngay lập tức nhênh nhếch hai khóe môi lên khi phát hiện đối tượng bị hại không hề nguy hiểm chút nào. Nhìn ngang nhìn dọc cái miệng méo xẹo của An, Phong chẳng tài nào hiểu nổi con bé rốt cuộc là đang nén cười chọc tức cậu hay do hối lối, ăn năn mà mếu máo nữa. Và điều đó khiến cậu chàng cáu tiết. Sải rộng bước chân, Phong lao phầm phập tới chỗ An, phũ phàng dùng bàn tay to bản của mình bóp bóp cặp má bánh bao.

“Mặt mũi kiểu gì đây? Cái mặt tao làm mày thất vọng à? Mấy ngày rồi đang quen ngắm Minh thư sinh, giờ phải trông thấy tao, làm hỏng be hỏng bét tâm trạng đẹp đẽ của mày nên mới tỏ thấy độ này chứ gì?”

Gặp được Phong, An mừng muốn khóc đi được, thất vọng nỗi gì chứ? Chẳng qua An nghĩ, nếu mình làm bộ mếu máo đáng thương sẽ khiến tâm can Phong day dứt khi đã vì sĩ diện mà bỏ rơi con bé mấy ngày qua. Do vậy, ngay lúc này cậu sẽ lao nhanh tới và ôm chầm An vào lòng. Trong mấy bộ phim tình cảm An xem, nam chính, nữ chính vẫn thường hay làm thế mà. Tiếc rằng đời không như phim và cuộc sống không chỉ toàn màu hồng. Ai mà ngờ được, Phong lại đập tan nát giấc mơ lãng mạn của An bằng cái hành động lãng xẹt này cơ chứ. Bảo An hậm hực gạt phắt tay Phong ra, xong liền ngoạc miệng ra khóc lóc, nước mắt cá sấu bắn tung bắn toét, hòa vào làn mưa xuân:

“Đồ thô bỉ! Tớ… đang bị nhiệt miệng mà…”

“Hả? Nhiệt á? Tao… tao có biết đâu. Không biết, không có tội. Nhưng thôi, tao vẫn xin lỗi. Nín mau.”

Người bị hại Hoài Phong phút chốc đã hóa tên tội đồ. Dù không phục lắm nhưng Phong vẫn cắn răng nhận lỗi về mình, lời nói mỗi lúc một to và gấp gáp.

“Xin lỗi thế à? Cậu đang quát tớ thì có. Cậu suốt ngày quát tớ thôi.”

“Ừ. Thế nên mày mới bỏ tao để theo anh Minh của mày chứ gì?”

Hoài Phong trầm giọng từ tốn. Lời vừa dứt, An bèn thôi không diễn trò khóc lóc nữa. Con bé ngây mặt nhìn thẳng mặt Phong, phát hiện luồng khí ghen tuông, giận dỗi đang bao bọc quanh thân hình người đối diện.

“Cậu… ghen thật hả?”

“Không… Không hề.” Hoài Phong ấp úng, bộ não không ngừng chửi rủa con tim ngu ngốc đã lỡ phô cảm xúc ra bên ngoài.

“Thế đến đây làm gì? Lại còn mang theo cả quà nữa chứ.” Bảo An dảu mỏ lên cãi, đánh ánh mắt về phía cái bánh chưng dò hỏi.

“Bà bảo tao mang sang cho mày. Chắc tại bà… quý mày.” Dù đã lường trước được những thắc mắc này của An và chuẩn bị kỹ càng nhưng giờ bị hỏi, Phong vẫn không sao nói được trôi chảy cả câu.

“A, cho tớ gửi lời cảm ơn tới bà nhé. Nói với bà là tớ sẽ ăn thật ngon. Xong việc rồi, cậu về được rồi đấy. Tớ cũng vào đây.”

Xong? Xong là xong thế nào. Việc chia tay, chia chân với An, Phong còn chưa giải quyết xong mà. Hoài Phong vội vã nắm cổ tay đứa con gái đang phăm phăm chuẩn bị chui tọt vào nhà, giữ lại.

“Từ…”

“Sao nữa?”

Bản mặt bình thản của An thật khiến Phong tức đến á khẩu. Bao lời muốn nói còn đang ngắc ngứ nơi cuống họng, chốc lát liền bị ông bác dạ dày “nạt” cho lặn mất tăm.

“Ọc ọc…”

Bảo An liếc nhìn cái bụng Phong lép xẹp, thích thú ồ lên:

“À, cậu muốn ăn chung bánh chứ gì? Đừng hòng, cái này là bà tặng riêng cho tớ. Đợi tớ vào cất bánh rồi bọn mình ra ngoài ăn thứ khác nha.”

Hoài Phong đã sớm chết ngại từ mấy giây trước. Trừ khuôn miệng đang vô thức cười không thành tiếng, toàn thân còn lại đều đã cứng đờ. Kế hoạch được vênh mặt “đá” An xem ra lụi tàn thật rồi.

Sáu giờ tối.

Sau khi đã đánh chén no nê cả núi bánh ngọt, đôi bạn trẻ ôm ôm, xoa xoa cái bụng căng tròn và rời khỏi quán, thung thăng đi dạo trên đường.

Thường ngày đều là An nói Phong nghe. Hôm nay mọi sự đều được đảo ngược lại, Phong liền mồm liếng thoắng, bắn hết chuyện nọ lại lia tới truyện kia, tâm trạng cực kỳ hứng khởi. Ngẫm ra Phong mới thấy, cứ thẳng thắn tra khảo An lại tốt. Tuy có hơi mất mặt một chút nhưng đỡ phải cực não nghĩ kế hỏi vòng. Giờ thì Phong biết rồi nhé, An chẳng hề buông tay như Phong đã tưởng. Là vì An muốn trêu tức Phong nên mới trói chân trói tay, dứt khoát không nhắn tin, gọi điện cho cậu. Đã vậy, An còn phải thường xuyên đi chúc Tết với mẹ và gia đình hai bên nữa chứ, bận bịu chẳng kém ngày thường. Không liên lạc qua lại, An cũng khổ sở nào có thua gì Phong. Cũng mong, cũng ngóng, cũng nhớ nhung từng ngày. Thậm chí An còn vì thế mà mặc kệ đống tin nhắn chồng chất Minh miệt mài gửi tới, không đáp trả cũng chẳng buồn xem. An thật vô cớ và bất lịch sự, nhưng Phong thích!

Tâm trạng tốt, ăn gì cũng thấy ngon. Chả trách khi nãy Phong ăn vào đến thế, dù rằng ngày thường cậu chẳng thích đồ ngọt chút nào.

Đang hí hửng yêu đời, ngờ đâu bị đứa bên cạnh đẩy cho một phát, ngã dập mông xuống nền đường. Đau ứa nước mắt!

“Đang yên ổn, hòa bình lại thích gây sự, cãi nhau à?”

Hoài Phong vừa xoa xoa bên hông, vừa buông lời oán trách. Khi nãy thì vô tình đá sỏi vào đầu cậu, giờ lại cố ý du cậu ngã phịch xuống đất. Bảo An rốt cuộc còn muốn hành hạ thân xác này đến khi nào chứ? Dù rằng tội chồng chất tội, nhưng An lại chẳng hề biết đường ăn năn hối cải. Con bé ngồi phịch xuống, bàn tay nhỏ lần lần đến sát mông Phong, bờ môi nhỏ chếch lên điệu cười gian tà.

Hoài Phong lắp bắp, răng vập vào môi, mồ hôi tuôn ra thành đàn:

“Này… vắng thì vắng thật nhưng vẫn có người qua lại đấy. Mày… muốn gì? Tao… không phải loại dễ dãi đâu.”

Thường ngày đều là Phong dọa An thét, hà cớ làm sao lại ra nông nỗi này? Ôi, cái ngày quái quỷ gì đây? Mọi khi cùng anh em, bạn bè trêu ghẹo đám nữ sinh, Hoài Phong cũng “mặt trơ trán bóng” lắm chứ. Giờ bị con gái chọc lại, Phong bỗng dưng nhút nhát lạ thường. Ngại ngùng và đau đớn biết mấy.

Hoài Phong càng cố lết người về đằng sau, Bảo An càng được đà lấn tới. Bàn tay trăng trắng khẽ đặt lên bả vai Phong, tay kia vẫn tiếp tục “lần mò”, tuyệt nhiên chưa nói tiếng nào. Mãi đến khi Phong biến đau thương thành dũng khí mà hét lên hai tiếng “Thôi đi!”, An mới phá lên cười khanh khách:

“Đây rồi, tờ mười nghìn yêu dấu. Em nằm đây một mình chắc cô đơn lắm hả, để chị cho em một mái nhà nhé.”

Bảo An hí hửng lôi tờ tiền nằm bẹp dưới mông Phong ra và hào hứng bỏ vào ví.

“Bao nhiêu người đi đường nhưng có mỗi tớ nhìn thấy nó. Chứng tỏ số kiếp đã định, tớ và nó thuộc về nhau. Đầu năm nhặt được tiền, chắc là may lắm nhỉ?”

Thật hết nói nổi, An dám đánh đổi cái mông yêu dấu đã gắn bó với Phong mười bảy năm trời chỉ vì tờ mười nghìn này sao? An cũng yêu thương Phong quá đi chứ? Phong nghe xong điều An nói mà dở khóc dở cười. Nhưng suy cho cùng, đầu năm vẫn là nên cười hơn.

“Tờ tiền này sẽ dùng để mua Urgo dán mông.”

An biết mà, Phong dạo này hiền lành và dễ tính lắm. Cậu sẽ không nổi cáu với An vì chuyện cỏn con này đâu. Cũng sẽ không bỏ rơi An như mấy ngày qua con bé vẫn sợ. Thật tốt khi mối quan hệ này vẫn còn nguyên vẹn. Bảo An nghiêng đầu, tít mắt cười.

“Chẳng cần được cậu yêu, chỉ cần được yêu cậu, với tớ như thế là đủ rồi.”

Với quyết tâm độc chiếm chiếc bánh chưng mà nhà họ Lê trao tặng, Bảo An ngay khi trở về nhà đã vội leo tót lên phòng và bóc bánh, đánh chén một mình. Con bé lấy cái bánh từ trong ngắn kéo bàn học ra và bắt đầu nhồi nhét vào cái bụng đang căng tròn như trái bóng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa cổ vũ bản thân:

“Cố lên, cố lên. Bằng mọi giá… Ực, phải ăn sạch sành sanh nó… ngay bây giờ. Để lâu… thế nào… cũng sẽ bại lộ. Ực ực…”

Sau hơn ba mươi phút chiến đấu kiên cường, cuối cùng An cũng đã hoàn thành xứ mệnh tiễn “phò tá” cái bánh vào trong dạ dày. Cũng hay khi ấy, mẹ Thục về nhà sau một buổi họp lớp với những người bạn cũ mới từ xứ người trở lại thăm quê, mang về cho An cơ man là thức ngon của lạ. Và với bản tính háu ăn vốn có, An liền sà vào ăn lấy ăn để, mặc kệ cái bụng đang kêu gào ầm ĩ. Hậu quả là Bảo An được đưa vào bệnh viện ngay trong ngày mùng ba Tết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio