Quán Gỗ, năm giờ chiều.
Tại một bàn nhỏ ở trong góc, diễn viên triển vọng Bảo An đang ngồi trả lời phỏng vấn với hai phóng viên nghiệp dư Trúc Linh và Bảo Kỳ.
Bảo Kỳ hắng giọng một cái, rồi lấy quyển tạp chí gần đó, cuốn tròn lại, đưa lên trước mặt Bảo An, hỏi:
“Chào cô An, cô có thể kể lại toàn bộ ‘kịch bản’ cho tôi cũng như khán giả nghe được không ạ?”
“Ở cuối ‘kịch bản’, nam chính có đồng ý cõng nữ chính, và nữ chính đã gặp những khó khăn gì để thuyết phục nam chính cõng mình, xin chị hãy cho biết ạ?”
Trúc Linh không giấu nổi sự tò mò, đưa cốc trà sữa đang uống dở lên trước mặt Bảo An, phỏng vấn.
“Khán giả” – không ai khác – chính là Lệ Băng vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, miệng liên tục hỏi:
“Gì vậy?”
Bảo An tiện mồm, hút một hơi trà sữa thật dài, rồi dõng dạc trả lời từng câu hỏi. Nghe xong, “khán giả” chỉ thẳng mặt “diễn viên” hét lên một cách quá khích:
“Mày hết trò rồi à? Giữa trưa nắng lại bắt Phong cõng mày? Thật không thể tin nổi là cậu ta có thể đồng ý.”
Thật là kỳ lạ! Từ trước tới giờ, Lệ Băng vốn là người điềm tĩnh, ít nói và khá lạnh lùng. Trước mọi vấn đề, dù có “shock” đến đâu, Lệ Băng vẫn luôn là người giữ được bình tĩnh nhất trong bốn đứa. Hành động quá khích như thế này, An, Linh, Kỳ lần đầu được chứng kiến. Và vì là lần đầu nên đứa nào cũng “choáng”, nhất thời chưa biết làm gì, ngoài việc trố mắt ra nhìn.
Nhận thấy có phần hơi quá khích, Lệ Băng xuống giọng giải thích:
“Ý tao là... sắp thi học kỳ II rồi, mày tập trung học đi, đừng phí thời gian vào mấy việc này nữa.”
“Ờ ờ... tao biết rồi.”
Bảo An và Trúc Linh vẫn chưa hết shock. Duy chỉ có Bảo Kỳ là đã “hồi phục”, cậu nói giọng nửa thật nửa đùa:
“Liên quan? Hay là bà thích Phong?”
Lời nói thốt ra, mặt Bảo An hoảng loạn, hoang mang thấy rõ.
Bảo Kỳ vẫn nhìn thẳng vào mắt Lệ Băng.
Lệ Băng không trốn tránh cái nhìn của cậu, trả lời rất rõ ràng và dứt khoát:
“Không có.”
Bảo An thở phào nhẹ nhõm. Cậu em họ của nó thì thở hắt ra, nói:
“ Chán. Cứ tưởng sắp được xem phim tình cảm tay ba rồi cơ.”
Quả thật, “cái mồm làm hại cái thân”, Bảo Kỳ vừa dứt lời, lập tức bị đánh hội đồng. Sau vài phút nín lặng vì căng thẳng, góc bàn ấy lại ồn ào như ban đầu.
Trường Trung học Phổ thông Bình Minh, giờ ra chơi.
Lệ Băng đi thẳng từ chỗ mình ngồi xuống chiếc bàn cuối lớp – nơi có cậu học sinh đang gục mặt xuống bàn ngủ. Cô cất tiếng gọi:
“Hoài Phong. Lê Hoài Phong.”
Cậu ta vẫn say giấc nồng, Lệ Băng đành phải “đụng chạm thân thể”, lấy tay lay lay người Hoài Phong. Hoài Phong từ từ ngẩng đầu dậy, cái mặt nhăn nhó vì bị đánh thức, nói giọng ngái ngủ.
“Có chuyện gì?”
“Hôm qua ông cõng Bảo An?”
Ôi, cái đồ phiền phức này! Gọi cậu dậy chỉ để hỏi cái câu này thôi sao? Thật là quá đáng! Lệ Băng có biết tối qua Hoài Phong bận đến mức nào không? Cả buổi tối phải đi lượn lờ cùng đám bạn, đến khuya mới về, đã vậy còn bận “cày game” tới tận sáng. Nguyên cả đêm không chợp mắt tí nào, vậy mà giờ bị dựng dậy chỉ vì một câu hỏi vớ vẩn.
“Ừ. Sao?”
“Tại sao ông phải làm thế? Lưng của ông...”
“Lưng của tao, tao muốn cõng ai thì kệ tao. Nhiều chuyện.”
Nói đoạn, Hoài Phong gạt cô lớp trưởng sang một bên, đi thẳng ra khỏi lớp. Hoài Phong đáng chết! Lệ Băng đã lo lắng cho cái lưng của cậu biết nhường nào, cậu liệu có hiểu? Chẳng phải vừa mới hôm kia, cậu bị bọn thằng Tú lớp bên dùng gậy đánh lén vào lưng sao. Lực đánh mạnh, lưng cậu bị bầm tím cả một khoảng rộng. Cả sáng hôm qua vẫn đau, còn phải xuống phòng y tế xin thuốc giảm đau và băng dán nữa. Bảo An vô tư với cậu, cậu lại lo lắng cho nó. Cô quan tâm tới cậu, cậu lại hững hờ, dửng dưng. Lệ Băng không phục, trong lòng có chút khó chịu!
Hoài Phong từ khi ra khỏi lớp thì có ý trốn học luôn, cơ mà lại để quên cặp ở lớp nên tiết cuối đành quay lại. Hoài Phong trong lòng cũng có chút muốn gặp Bảo An nữa. Lệ Băng thấy cậu quay lại, thì cứ chốc chốc lại ngó xuống dưới, nhưng lần nào quay người lại cũng đập vào mắt cảnh cậu đang... ngủ.
Tính đến hôm nay là tròn hai tuần Bảo An ngày ngày đến “hộ tống” cậu về. Hoài Phong cũng đã dần quen với cái tiếng lanh lảnh của Bảo An. Trong mắt cậu, Bảo An là một cô bé lạc quan yêu đời, cái miệng nói cười không ngớt. Cậu thực sự không nghĩ sẽ có ngày Bảo An như hôm nay, như lúc này đây. Lặng lẽ đi bên cậu, lúc lúc lại thở dài thườn thượt. Đi trên đoạn đường đông đúc xe cộ, ồn ào đủ các loại âm thanh mà cậu thấy không khí ngột ngạt quá. Hoài Phong lên tiếng:
“Hôm nay nhìn chán đời thế?”
“Hoài Phong, cậu có bạn gái chưa?” Bảo An ngước đôi mắt trong veo, không ngần ngại hỏi thẳng Hoài Phong.
“Sao? Mày sợ bị đánh ghen à?” Hoài Phong bật cười.
“Tớ chẳng sợ ai cả. Nói đi, có rồi hay chưa?”
“Chưa.”
Bảo An reo lên sung sướng. Nào ngờ...
“Sao mày không hỏi xem tao có bạn trai chưa đi?”
“Hả?”
Nụ cười toe trên môi Bảo An bị Hoài Phong dội cho gáo nước lạnh, liền tắt ngúm.
“Mày cứ cắm đầu cắm cổ cưa cẩm tao mà không điều tra xem liệu tao có phải là con trai thật không à?”
Gương mặt Bảo An từ ngạc nhiên chuyển sang hoang mang rồi lo sợ. Và bây giờ thì nó òa khóc giữa đường. Khóc một cách ngon lành!
“Hu hu, không biết đâu. Cậu nhất định phải là con trai thật. Tớ lỡ yêu cậu mất rồi...”
Trông kìa, trông kìa! Con gái gì mà không biết ngại. Ai đời lại thổ lộ tình cảm một cách thẳng tưng và công khai thế chứ. Không được ai yêu đã khổ, bị yêu như thế này còn cực gấp trăm ngàn lần. Nó cứ khóc tu tu, Hoài Phong vô tình biến thành tội đồ trong mắt người đi đường. Chân tay cậu cứ luống cuống, ấp a ấp úng dỗ dành:
“Ê... này, nín. Mày có nín không?”
“Cậu sẽ mãi mãi không thuộc về tớ, tớ đau lòng muốn chết đi được...”
“Tao đùa thôi, tao là con trai mà. Nín chưa?”
Bảo An khóc cười thất thường, nghe xong câu này của Hoài Phong, lập tức lại toe toét rạng ngời như ông Mặt Trời. Thời tiết cũng phải ngả mũ chào thua!
Trước khi vào nhà, Hoài Phong hỏi:
“Tóm lại là hôm nay có chuyện gì mà nhìn mày như cái bánh đa nhúng nước thế?”
“Tự dưng thích buồn thì tớ buồn thôi.”
Đáp lại sự quan tâm của Hoài Phong, Bảo An dửng dưng một cách khiến người khác phát cáu lên được. Cậu lừ mắt một cái rồi đi thẳng vào nhà.
Bảo An ra đến đầu ngõ thì Hoài Phong hớt hả đuổi theo, giữ tay lái của Bảo An. Cậu vừa thở dốc vừa nói:
“Quên mất, chân mày sao rồi?”
“Tớ hết đau rồi. Cậu quan tâm tớ thế này làm tớ sung sướng muốn chết.” Bảo An cười típ cả mắt, gương mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.
“Đừng nghĩ là tao quan tâm. Chỉ là thấy có trách nhiệm vì dù sao mày cũng đến ‘đón’ tao thôi.”
Hoài Phong thật là biết cách làm người khác tụt hứng quá mà! Bảo An xị mặt ra, buông lời từ biệt:
“Tớ về đây.”
Cái mặt Bảo An lúc giận dỗi luôn là liều thuốc kích thích Hoài Phong cười. Và cái tính tếu táo tưởng như chìm nghỉm bên trong con người lạnh lùng, lầm lì bỗng dưng trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu hét với theo cái bóng đang lao ra khỏi ngõ:
“Về nhà thì nhắn tin cho tao biết nhá.”
“Đừng có mơ.”
Bảo An cũng la toáng lên. Khổ thân chú cún đang ngủ ngon lành dưới gốc cây, bàng hoàng tỉnh giấc.
Bình thường cười nhiều quá, đến lúc suy tư buồn phiền chẳng ai tin. Đó chính là thảm cảnh của Bảo An lúc này đây. Dù bên ngoài tưng tửng nhưng thực chất trong thâm tâm nó ngổn ngang những lo sợ. Nó lo sợ một ngày Lệ Băng sẽ nói rằng cô yêu Hoài Phong. Lúc đó biết phải làm sao đây?! Lệ Băng là bạn thân của nó, nó không thể mất tình bạn này được. Còn Hoài Phong, ai cũng nghĩ rằng, Bảo An thích Hoài Phong đơn giản chỉ vì cậu khác biệt so với những tên con trai mà nó đã gặp trước đó. Rằng thì là vì vẻ lạnh lùng, thái độ hờ hững và cái tính bất cần của Hoài Phong thu hút Bảo An. Họ nghĩ Bảo An chỉ là nhất thời rung động. Nhưng tự bản thân Bảo An hiểu rằng, cái “mầm tình” trong tim nó mỗi ngày mỗi lớn lên.
“Bố ơi, con phải làm sao đây?” Bảo An gục mặt vào con gấu bông trắng, từ khóe mắt trào ra một giọt nước.