Không ai biết, chỉ mình cậu thôi, đó là một đêm đau đớn quằn quại, cả một bức tường hy vọng sụp đổ, tất cả những ước mơ cao lớn cũng vỡ tan. Tình cảm của cô, cậu nên lấy gì đền đáp.
Cái viễn cảnh tươi đẹp ấy, cứ tưởng sẽ nhẹ nhàng diễn ra, nào có ai ngờ đã bị một cơn lốc thảm cuốn đi tất.
Bầu trời không sao, trăng tối mờ mịt, chỉ là những ánh sáng nhỏ lấp ló, những khó khăn cậu trải qua những năm tháng ấy, là gì? Còn ý nghĩa gì?
Cơn gió ấy, lạnh mà đau như thấu tim gan, chỉ một mình cậu chịu nỗi cắn rứt.
Sáng hôm sau, mây vẫn đẹp, nắng hửng hồng, chỉ có tâm trí cậu là tối mịt, đôi mắt thâm quầng hiện rõ, đôi môi lạnh ngắt như bị hút hết sức sống. Cậu chỉ nhắn một cái tin cho Hạo Bối nhờ thông báo nghỉ học.
Mặc quần áo gọn gàng, phong thái đĩnh đạc trưởng thành đó không hề biến mất, có chăng chỉ là bị gương mặt xám ngắt mệt mỏi kia làm lu mờ đi phần nhỏ. Cậu lái chiếc mô tô đến trường, vào từ cổng sau. Ngay bây giờ, cậu không hề muốn đụng mặt ai, nhất là người nào đó.
Cả đêm qua, cậu suy nghĩ và cũng đã thông suốt. Có lẽ, giấc mơ của cậu, nên để tạm sang một bên, dù sao, cũng không còn gì, vậy cậu cũng chẳng có quyền dành dật cơ hội với người khác nữa.
Nhị Hắc tiến thẳng tới phòng hiệu trường, căn phòng luôn luôn im lìm. Gõ cửa, tiếng trầm ổn của thầy Lưu Mộ mời vào
- Em đến rồi, tôi cũng đang có chuyện muốn nói.
Nhị Hắc từ tốn cúi chào, nhưng không ngồi xuống ghế mà vào chuyện luôn
- Hôm nay em đến, cũng có việc. Thực ra, em muốn rút yêu cầu tham gia khóa học bổng snag Mỹ lần này.- Cậu ngấp ngứng, thực sự, đây là điều có chết cậu cũng không muốn
- Em...
Thầy hiệu trưởng khá ngạc nhiên với quyết định không tưởng của cậu, một người đầu óc vượt trội, hơi nữa tài năng lại thiên bẩm, không có lý nào lại từ chối cơ hội này, sức khỏe chỉ là một phần, nhưng nó không nghiêm trọng tới mức phải từ bỏ tất cả tương lai sáng lạng.
- Em nghĩ lại đi, đừng nóng vội... - Thầy đứng lên.
Nhị Hắc cúi đầu
- Xin lỗi vì đã để mọi người hao tâm tổn lực cho em, nhưng em xin phép, hãy dành những cơ hội này cho các bạn thực sự phù hợp.
Nói rồi, liên quay người bước ra, đến cửa cũng vừa lúc Hy giám thị tới, có chút bất ngờ trước thái độ của Nhị Hắc, lắc đầu khó hiểu rồi vào trong đưa bản xét nghiệm sức khỏe của Nhị Hắc mà thầy Hy vừa nhận được sáng nay cho hiệu trưởng.
- Có chuyện gì vậy? - Thầy Hy ngồi xuống ghế, từ tốn nhìn theo bóng người cậu cao lớn rời khỏi
- Cậu ấy từ chối học bổng rồi. - Hiệu trưởng thở dài, để tập sức khỏe sang một bên
- Hả? Khụ... Khụ... - Thầy Hy bất ngờ tới mức sặc cả nước trà đang uống dở trong miệng
Một cơ hội tốt như thế, cả đời may ra mới có một lần. Liệu quá phải quá nóng vội mà đưa ra quyết đinh bồng bột như vậy?
Nghi ngờ cùng đủ thứ việc, thầy Hy quyết định sẽ nói chuyện lại một lần nữa. Quả thực, về bom mìn, nếu nói Nhị Hắc không đủ tiêu chuẩn thì đến thầy Hán Thanh, giáo viên nghiên cứu về bom mìn cũng không dám nói mình đạt chuẩn. Truyện này, nhất định đã có uẩn khúc, và đây cũng là quyết địinh bất đắc dĩ mà thôi.
Lệ Nhi trong lớp ruột nóng như đốt, từ trước tới nay, cậu chưa hề nghỉ học vô cớ thế này, tối qua, mọi chuyện đang êm đẹp cơ mà. Cớ sao...?
- Hạo Bối, cậu thức sự không biết Hắc nghỉ vì lý do gì ư? - Nhím vội vàng hỏi Bối khi chuông ra chơi vừa điểm.
Hạo Bối chỉ lẳng lặng lắc đầu, hắn biết sao được, vốn dĩ trước giờ, Nhị Hắc chẳng bao giờ tâm sự chuyện riêng với ai, lúc nào cũng làm ra mình ổn lắm. Có chuyện gì xảy ra, đâu phải hỏi là biết được. Sáng nay hắn đã cảm giác có gì đó không ổn, nhưng cũng chưa muốn hỏi, vì biết chắc rằng cậu sẽ nói một câu quen thuộc "Không có gì". Tóm lại, tối cứ gặp trực tiếp may ra mới biết được.
Tiểu Bạch từ tổ ba cũng phóng sang, giọng cười cợt vô tư
- Chắc cậu ta định làm badboy một lần xem ý mà. Không lo. Không lo.
Vừa nói xong, bị cả đám Hạo Bối lườm tóe khỏi, đành cụp đuôi ngồi lủi thủi
- Chiều làm vài trận boxing không Bối ca, hôm qua thằng Hoạt Thành ở trường Quân đội Hà Minh thách đấu anh đấy
- Chiều nay bận rồi... - Hạo Bối nói rồi đứng lên đi ra cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài, hít chút khí lành.
Hắn rõ ràng vừa nhìn thấy cậu, nhìn thấy Nhị Hắc đang đi ở sân sau ra đến cổng, tuy có những bụi cây lấp tầm nhìn nhưng không thể nhầm được. Cậu ta... đến trường, nhưng sao lại không lên lớp?
Có chuyện gì rồi? Giờ thì Hạo Bối tin chắc đã chuyện không hay xảy ra. Nhưng có lẽ vẫn chưa muốn cho hắn và Tiểu Bạch biết nên mới không nói. Điều đó, nhất định phải tìm hiểu.
Cô ngồi năm tiết chỉ mong qua thật mau để đến nhà cậu. Cậu sao vậy, không phải hôm qua cô đã làm gì khiến cậu giận chứ? Chắc không phải đâu.
Buổi tối, Hắc phóng xe ra khỏi nhà, một cách điên cuồng. Cô vừa tới đầu đường lớn bị gió xe của cậu tạt qua ngấp ngưởng suýt té ngã, miệng còn lẩm bẩm chửi
- Thằng điên nào tối mò như này mà phóng xe như điên, chắc muốn lên bàn thờ rồi đây. Tí thì ngã.
Nói rồi lại mau chóng tới nhà cậu, nhưng căn nhà không một bóng đèn, tối um, vườn hoa cũng tắt điện, cảm giác không an toàn trào dâng rõ rệt. Cậu đang làm cô lo lắng, đây là lần đầu cô trải qua cái cảm giác như này. Nó hụt hẫng, tim như nhói lên từng đợt, rốt cuộc, cô đã làm gì sai rồi.
Cô là người mạnh mẽ, cô không thể khóc vô cớ, có lẽ cậu chỉ buồn chuyện gì rồi đi loanh quanh đâu đó cho khuây khỏa thôi mà.
Cô lại quốc bộ đi về, tính ra đường lớn bắt taxi, đang buồn thối ruột thối gan thì bỗng có một chiếc Yamaha R màu đen bóng lượt tới trước mặt, phanh kịch một cái
- Cậu rảnh không? - người trên xe bỏ mũ xuống hỏi.
- Đang rảnh, nhưng thấy cậu tôi lại thấy bận mất rồi. - Nhím đáp lời rồi tiếp tục đi.
Gặp Trí Nghĩa, như kiểu đi trong vườn hoa thì xuất hiện một bãi phân chó giữa đường ấy, cảm giác khó chịu thần kinh khủng khiếp, chẳng biết có thù oán gì hay không mà mỗi khi nhìn thấy là mắt trái máy liên tục.
Nghĩa nhếch miệng cười, con gái càng phũ thì cậu ta lại càng thích, mà đã thích rồi thì phải theo đuổi đến cùng, chẳng cần biết hoa đã có chủ chưa, mà có chủ thì đã sao, miễn chưa có tên xác định trên giấy kết hôn thì cậu ta đều nghiễm nhiên coi đó vẫn là độc thân. Chỉ cần thích thì cái gì mà không dám chơi chứ, không từ mọi thủ đoạn, đã thích là phải lấy cho bằng được
- Này... hay lên xe Nghĩa đèo về trường, chứ đi bộ đến bao giờ, muộn rồi, con gái đi đêm nguy hiểm lắm.
Nhím quay người lại, nhìn cậu ta cười đểu
- Đi với cậu tôi còn cảm thấy không an toàn hơn.
- Này... nếu cậu đi với tôi, tôi sẽ đèo cậu đến chỗ của lớp trưởng lớp cậu. Thế nào?
Trí Nghĩa đành đưa ra biện pháp cuối cùng, và y như rằng, cậu ta dã thành công, Nhím vừa nghe thấy tên Nhị Hắc đã phấn khởi cả lên mà quên mất trước mặt mình là ai, leo lên xe luôn không một chút do dự.
- Nhị Hắc đang ở đâu? - cô không ngừng phấn khởi mà hỏi
- Tới đó sẽ biết thôi. - Trí Nghĩa cười thầm
"Để cho cậu biết, hôm nay, chính ngày hôm nay, tôi sẽ bóc cái bộ mặt thật của cậu lớp trưởng soái ca mà cậu hàng hy vọng yêu thương điên cuồng ấy." - Cậu ta cười thầm.
Chiếc mô tô đen đỗ xịch lại trước quán bar lớn nhất nhì Hà thành "Night". Tiếng nhạc sập xình từ bên trọng còn vọng ra, đám công tử ăn chơi trác táng đi ra đi vô, trên người bận toàn hàng hiệu, những cô gái ăn mặc nóng bỏng lả lướt đùa ghẹo nhau, tóc nhuộm tím đỏ lòe loẹt, gương mặt trang điểm cầu kì, đậm xịt.
Hai người nhanh chóng được qua cửa vì Trí Nghĩa có thẻ VIP, cậu cũng chẳng phải dạng vừa gì, mới nhưng cũng ăn chơi đập phá lắm.
Bước vào bên trong, quả thực không có gì nổi bật hơn là các quán bar lớn khác ngoài việc được đầu từ nhiều tiền hơn, bài trí sang trọng là dành cho giới thượng lưu. Những chùm đèn lớn, nhấp nháy xoay vòng đủ thứ màu tím nâu xanh đỏ. Lòe loẹt, chẳng ai nhìn rõ ai, chỉ có những động tác bay nhau uốn éo là mấy mờ ảo diệu
- Sao lại đến đây, đi về thôi.... - Nhím dằng tay ra, định chạy ra cửa
- Nếu cậu không muốn gặp lớp trưởng thì đi về cũng được. - Nghĩa khoanh tay lại đắc ý nhìn cô.
Không khác dự đoán, cô quay lại, Trí Nghĩa dắt Nhím lách qua đám người ồn ào, phía phòng VIP trên tầng mà tiến thẳng đến. Đi qua đám gái lẳng lơ mà mùi nước hoa khiến cô chóng cả mặt, đầu óc quay cuồng, chẳng thể nghĩ được cậu lại đến đây. Chắc chắn cậu không có ở đây, nghĩ vậy nhưng đôi chân lại cứ bước theo Trí Nghĩa, tim cô đập bình bịch trong ngực, dự đoán mọi điều sắp xảy ra nhưng còn cậu đang như nào, sao cô không thể tưởng tượng nổi.
Cánh cửa VIP để mở, Trí Nghĩa nhường cô lên trước, miệng giảo hoạt
- Tới nơi rồi.
Cô bước đôi chân run run, nhìn từ ánh đèn đỏ sậm trong phòng, chỗ này... cậu... Cô bước từng bước nặng như đá, tới rất sát rồi nhưng không dám ghé mắt vào nhìn, cô sợ. Cô sợ cậu bên trong đang say sửa thưởng thức hoa nguyệt, sợ tất cả những điều tốt đẹp cô nghĩ về cậu trước đây đổ vỡ.
Nói đúng ra, là sợ bị phản bội nặng nề.
Nhưng nếu không nhìn thì sao biết được!
Cô đưa ánh mắt tới bên trong, những cô gái ngon mơn mởn đông đúc tụ họi, mùi rượu nồng pha với mùi thuốc lá. Cô giật mình, hình bóng ấy, không thể nào...
... là cậu.
- Thấy sao? - Nghĩa chống cả thân người vào ngưỡng cửa, cười khệnh khạng trước gương mặt thất thần của cô.
Đôi mắt cô như bị đông cứng, ở duy nhất mốt điểm, đó chính là cậu. Là vị lớp trưởng nghiêm túc lạnh lùng cô theo đuôi ba năm. Người ta đang được vây quanh bởi bao nhiêu gái đẹp, ngồi giữa cả chục cặp đào mơn mởn, trên tay đăm chiêu xoay vòng ly rượu mạnh để thưởng thức.
Có phải ánh đèn lập lòe làm cô hoa mắt rồi không? Chắc là vậy.
Cô cứ như thế, lắc đầu nguầy nguậy, nhắm mắt vào rồi lại mở ra không biết bao nhiêu lần, cốt yếu là để chắc chắn mình không nhầm.
- Tất cả là đang mơ thôi đúng không?
Cô nói, nước mắt chảy dài. Rồi cậu cũng nhìn thấy cô, nhìn thấy giọt nước mắt lóng lánh trên mi mắt, lòng cậu đau nhói. Cậu nuốt cơn tức nghẹn ở ngực, cố gắng đưa tay mình ra vòng qua eo một cô gái ngay cạnh, để cho cô ta vô tư dựa vào vai, rồi cậu lại nâng cốc rượu, cô gái ấy không ngừng dùng tay ve vuốt cơ ngực rắn chắc của cậu, rồi hít hà mùi hương trên cổ cậu.
Cậu để im, nhắm mắt tận hưởng mà não đông cứng, cậu không dám nhìn cô, không muốn biết biểu cảm đau đớn trên gương mặt đẹp ấy vì cậu mà xót xa.
Giây phút đó, cô tưởng lồng ngực mình như bị ai dẫm nát. Khó chịu, chỉ biết nắm chặt tay lại mà nhìn, nước mắt che mờ tất cả, bóng cậu giờ chỉ còn một màu đen. Cô mạnh mẽ tới nhường nào, sao giờ lại không thể chạy vào trong đó lôi cậu ra, khẳng định cậu là của cô. Dũng khí của cô chạy trốn ở đâu mất rồi?
Hơn nữa, cậu cũng nhìn thấy cô, tại sao lại tỏ thái độ kinh bỉ như vậy, cô là trò chơi à, tại sao lại nhìn cô với ánh mắt như vậy. Cô là ai? là ai trong tâm trí cậu, liệu có hơn người con gái hở hang lả lướt bên cạnh cậu không?
Quá rõ rồi mà. Chính cậu là người đã thừa nhận, đôi mắt cậu đăm đăm nhìn cô khiêu khích như thể muốn nói rằng đó mới chính là con người thật của cậu. Cô là một ocn thỏ non ngơ ngác đang bị cậu dẫn dụ vui đùa hàng năm qua.
Cô đau lòng, quay mặt đi, ngay hôm nay, cô bị cậu phụ đến đau đớn.
- Về thôi. Tôi nhìn đủ rồi.
Chút can đảm cuối cùng của cô đã trôi sạch, bước chân khập khiễng mất điểm tựa. Trí Nghĩa được cơ hội đỡ cô. Giờ thân thể cô chẳng còn cảm giác gì, hoàn toàn là một nỗi thất vọng. Khóe mắt cay, sống mũi đỏ hoe, từ đó tới giờ, co chưa bao giờ tháu cảm được nỗi đau đớn nào mạnh mẽ tới nhường này. Thì ra đây chính là cảm giác phục bạc đến sụp đổ sao?
Bóng cô khuất khỏi cảnh cửa cũng là lúc cậu buông tay ra khỏi eo cô gái, đặt ly rượu xuống rồi lạnh lùng đẩy ả sang một bên. Đôi mắt u sầu nhắm lại. Cậu bất lực ngả người ra sau.
"Xin lỗi... tôi không thể cùng cậu tiếp tục bước đi nữa. Xin lỗi vì bắt cậu phải chịu tổn thương".