Nhưng muộn rồi, cô đã chạm đầu kẹp kim loại và đó, nhanh như chớp, cậu liền xoay người kéo cô ra đằng sau, đưa lưng ra chắn trước mặt. Cô sợ hãi, tình thần hốt hoảng, kèm theo sau đó là tiếng nổ không quá lớn nhưng cũng làm kính cửa kêu răng rắc, đen cả một mảng bàn thí nhiệm. Hai người ngã nhào ra sau, mặt cậu nhăn lại, tim cô như chết đứng vài giây.
Sau khi hoàn hồn, Nhím nhanh nhẹn ngồi dậy, đỡ cậu ra một bên, cậu lại hi sinh vì cô rồi, cậu có vẻ rất thích dùng bản thân mình ra để bảo vệ người khác. Cả vạt lưng hông bị bỏng, chiếc áo trắng bị xém đen lại cả. Nhím mau chóng cởi chiếc áo trắng ra, rồi tiếp đến là lớp áo đồng phục. Cậu im lặng, khuôn mặt vẫn bình thản lắm, còn cười cười nhìn Nhím luống cuống nữa chứ. Chẳng hiểu sao cậu lại thương cái mặt này mà không tiếc tính mạng mình chứ lại. Hồi nãy suýt chút nữa là toi rồi, đúng là không cái dại nào bằng cái dại nào mà. Nhưng thấy cô vội vội vàng vàng chạy tìm bông băng với nước sát trùng mà tim cậu ấm lạ lùng, một vị ngọt cứ lâng lâng khiến cậu bất chợt mỉm cười.
Cô lo lắng, vã cả mồ hôi, tay chân luống cuống, đầu óc loạn lên, cứ mở nắp thùng rác để tìm bông băng rồi lại chui xuống gầm bàn tìm nước sát trùng. Cô điên thật rồi, điên tới mức nổ tung. Một sự lo lắng rất lớn nảy sinh, miệng cô cứ lầm rầm chửi cậu ngốc, có ai trên đời này lại ngốc như cậu của cô không? Đôi tay run lẩy bẩy cần gói bông ra thấm nước sát trùng thấm cho cậu. Máu không ngừng tuôn ra, cô sợ xanh cả mặt, da cậu tím dần, cô sợ hãi cởi chiếc blu trắng của mình ra rịt chặt vết thương ở eo cậu lại, mồ hôi đổ như mưa rào. Cô sợ, hơi thở gấp gáp, tim cứ nhảy uỳnh uỳnh trong ngực như muốn nổ tung. Chết rồi! Làm sao đây?
Cậu cười, nắm chặt bàn tay còn run run giữ chiếc áo dịt trên eo
- Không cần phải lo, chuyện thường thôi mà!
Cô tự dưng khóc òa, cô sợ quá, cô thấy máu dần dần thấm ra ngoài chiếc áo trắng đang dịt, cô dựa trán lên vai cậu nức nở, cả người cô cứ rung lên từng hồi, cổ họng nghẹn đắng:
- Tại tôi.... tất cả là tại tôi, tại tôi ngu dốt nên cậu mới bị như này
Cậu im lặng, nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt xinh xắn đó rơi xuống mà tim cậu đau nhói, không phải lỗi của cô đâu, là tự cậu muốn thế, vốn dĩ là đâu thể đứng im nhìn cô nguy hiểm, cậu nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mái tóc mượt đen nhánh của cô xoa xoa để an ủi, cằm cậu tựa nhẹ xuống chạm đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại:
- Nếu cậu bị thương thì tôi không những sợ mà còn đau lớn lắm. - Cậu thì thầm
Cô nghe rõ, từng từ như giọt mật rỉ vào tai cô, tim cô rung nhè nhè, cô muốn hỏi lại cậu, cô muốn nghe cho rõ hơn nhưng cô không dám, cô sợ cậu chối đây đẩy. Thôi, cậu chỉ cần nói như thế thôi, miễn cô nghe được là được rồi, cô hạnh phúc quá. Ngọn lửa cứ bập bùng trong lòng, cô vẫn có chuyện muốn hỏi nhưng lại sợ làm mất không gian lãng mạn này nên cố nén lại. Ừ thì tạm thời cứ như này đã.
Hắc ngồi một lúc cho đỡ đau thì cũng đứng lên, lấy một lọ thuốc ở tủ thuốc tự bôi, trong giây lát, máu được cầm lại, bông gạt được dán lại miệng vết thương, chiếc áo blu trắng của cô loang lổ màu đỏ cậu vắt lên chiếc ghế, rồi cậu mở tủ lấy một lon nước cam đưa cô uống.
Nhím nhận lấy lon nước, rồi lại dụi mặt lên hai đầu gối. Giá như cô là người bị thương có phải tốt không. Cậu bị thương mà gương mặt cậu chẳng hề biểu lộ sự đau đớn gì, cô cũng biết, ba năm học trong trường quân đội Tân Lập này, cậu đã phải đổ bao nhiêu máu, đã bị thương nặng hơn như này rất nhiều lần nhưng không hiểu sao, lần này, cô cảm thấy khó chịu, cô đau tới mức bật khóc. Cậu cứ như vậy, cô chẳng dám tới gần cậu nữa đâu. Những vệt sẹo trên người cậu, cô không muốn mình là nguyên nhân, cô tủi thân lắm, trong khi cô chẳng làm gì, chẳng giúp được cho cậu mà lúc nào cũng khiến cậu bị thương, hết lần này sang lần khác, vẫn cứ là cậu từ bi cứu cô.
Nhị Hắc ngồi xuống bên cạnh Nhím nhìn đống chiến trường ngổn ngang mảnh kính vỡ với những mảng đen khét lẹt ở bàn, cậu lắc đầu, lại mệt rồi. Hắc tu mạnh lon nước có ga, cậu yên tâm hơn hẳn, lúc đó mà cậu không lao tới kịp, cô có bị làm sao thì cậu ân hận cả đời mất.
Hai người, ngồi cạnh nhau mà mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, ai cũng muốn mình là người chịu đau, không muốn người kia bị tổn thương, nhưng lại quá khó để diễn đạt thành lời. Nhím bổng dưng hỏi một câu vu vơ
- Cậu thật tốt quá! Nhưng liệu có phải một người nào đó trong hoàn cảnh vừa rồi thì cậu đều lao ra cứu phải không?
Cô nhìn cậu bằng một ánh mắt chờ đợi, cô chẳng biết cô chờ gì, nhưng cô cứ chờ, cứ hy vọng, cứ mong cậu sẽ không nói "ừ". Cô cần cậu, cô muốn cậu là của cô, cô muốn yêu cậu, không muốn thích cậu nữa. Có thể là cô quá ích kỉ khi lúc nào cũng muốn cậu của riêng mình, nhưng vốn dĩ, trí óc chưa bao giờ bảo được con tim, trí óc sẽ ngăn cản mình không làm những việc không tốt, không có kết quả, còn trái tim thì mách bảo mình cứ theo đuổi, cứ thích cứ yêu cho dù chẳng biết sẽ đi đến đâu, chả ai lý giải nổi con tim mình đâu, nhất là trong truyện tình cảm. Cứ phải đuổi theo như này, cô sợ lắm, cô sợ cậu chẳng thích cô, cô sợ chỉ có mình cô là ảo tưởng. Sự thật như vậy cô không tài nào chịu được.
Cậu nhìn cô, cố lảng đi ánh mắt chăm chăm ấy, cậu bối rồi, miệng cứng đơ không biết nên trả lời như nào. Cậu đứng lên, đi bước ra khỏi cửa phòng thí nhiệm thị bị cô nắm tay lại
- Làm ơn! Hãy trả lời được không?
Cậu im lặng, tấm lưng cậu quay về phía cô lạnh ngắt, cô sợ sệt, cô không dám khóc, tại sao cậu lại lạnh lùng thế, không lẽ ba năm cô theo đuổi vẫn chưa xứng đáng để cậu nói một lời yêu thương lại với cô hay sao? Cậu không trả lời, cậu bỏ đi, cậu bị cô làm cho khó xử ư? Thú nhận một việc rằng có thích cô hay không khiến cậu lưỡng lự vậy hay sao? Cô dần dần buông lỏng tay ra...
Có lẽ, cô đã biết cậu trả lời rồi....
Cô nhận ra rồi, giọt nước mắt ấy bất chợt rơi mà chẳng thể kìm lại được
Cũng chỉ tại vì cô yêu cậu quá nhiều. Mong muốn nhận lại cũng quá nhiều. lòng ích kỉ thì quá lớn. Thử hỏi có dễ dàng không khi nhận một lời từ chối?
Nhị Hắc quay người lại, ngồi xổm trước mặt cô mặc cho vết thương bị căng ra đau nhói, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên làn da trắng, cô ngốc này sao mà mau khóc thể, cậu còn chưa nói gì đã chạnh lòng mà khóc rồi, bao nhiêu năm qua vẫn vậy, vẫn mạnh mẽ lắm cơ mà, vẫn tự tin là cưa đổ cậu cơ mà, không lẽ bây giờ nản nên muốn bỏ cuộc rồi? Cậu cũng chẳng muốn làm tổn thương nữa, chỉ là cậu chưa thấy thích hợp để nói ra mọi thứ, cậu muốn âm thầm bảo vệ cô hơn, rốt cuộc thì cô cảm thấy như nào, cậu không rõ. Cậu cũng muốn giang lớn vòng tay để ôm cô trong lòng mình lắm, nhưng cậu cũng sợ.
Sợ rằng cô sẽ vụt mất, sợ rằng một ngày nào đó không có cô, cậu sẽ không chịu được, cậu chẳng muốn cô trở thành yếu điểm của mình. Như thế, chi bằng đợi một thời gian nữa, khi cậu đã trưởng thành, đã đủ lớn để có thể làm lá chắn, làm bầu trời của cô, thổ lộ tình cảm cũng chưa muộn, cô sẽ hiểu cho cậu thôi.
Nhưng bây giờ, có lẽ kín tiếng quá cũng không phải một cái hay, nhìn cô khóc rấm rưt như này, cậu lại muốn tặng cho chính bản thân mình vài quả đấm, chắc nói gì đó làm cô ấm lòng một chút cũng không sao nhỉ? Cậu nói rất từ tốn và chắc nịch
- Tôi lao đến.... chính là vì cậu, Lệ Nhi!
Cô ngước mắt lên, trong mắt cô long lanh toàn nước, từ Nhi cậu gọi sao mà nó ấm, sao mà nó mềm thế, người cô như mất kiểm soát nhã nhoài ra nên gạch men lạnh, mắt cô mờ mờ, người ta gọi đó là sốc vì tình liệu có đúng không nhỉ? Cô chẳng biết nữa, toàn một màu hồng bủa vây xung quanh rồi mọi thứ im lìm, cô ngất.
- Nhi à... Nhi!
Nhị Hắc lo lắng bế Nhím lên, chạy một mạch ra ngoài, quên mất cả việc mặc áo lại. Thế là cái cảnh một soái ca bán nude sáu múi cuồn cuộn bế trên tay một em gái xinh đẹp được toàn thể bàn dân thiên hạ ở sảnh trước phòng thí nhiệm chiêm ngưỡng hết, họ còn lấy cả điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc đó. Đẹp và lãng mạn như trong ngôn tình
- Em ấy bị sao? - Cô Tường Vi y tế dìu Nhím xuống giường
- Dạ... em cũng không biết! - Hắc gãi đầu gãi tai, cậu làm sao biết được chứ, bỗng nhiên lăn đùng ra sàn.
Cô Tường Vi lấy đeo ống nghe nhịp tim ra coi có vấn đề gì không. Sau đó, xem xét qua cơ thể xem có bị va chạm mạnh không. Cuối cùng thì chẳng có gì, cô ngẩng lên cất đồ dùng rồi nói với Hắc
- Chắc bạn ấy mệt quá mà thiếp đi thôi, các em còn trẻ, làm gì cũng hãy từ từ, hăng say quá cũng không tốt đâu nha.
Cô nói rồi cười, đi ra ngoài đóng cửa lại để hai bạn có không gian riêng. Hắc thì cứ vò đầu, cậu có làm gì đâu mà hăng say quá. Kiếm cái ghế, ngồi ngay bên cạnh, kéo chăn cho cô, trong giây phút mặt sát mặt, tim cậu đập nhanh thình thịch, đôi môi hồng hồng ấy nhìn muốn chạm vào quá. Cậu đang vô cùng khó khăn để kiểm soát bản thân mình. Bất giác cậu đỏ bừng mặt vì hiểu ra lời cô Tường Vi lúc đó.
Vội vàng rót ly nước mát để dịu lửa trong người. Hâm thật đấy, tại cô mà cậu ngại quá. Thật là có tiếng mà chẳng có miếng. Ngồi một hồi ngắm cô chán chê cậu mới chợt nhận ra cậu còn cởi trần, bảo sao bị người ra hiểu nhầm, Nhưng cậu không dám quay lại phòng thí nhiệm lấy áo, giờ bên ngoài rất đông người. Ngày mai lại có hình ảnh trên báo trường thì thôi rồi lượm ạ, cậu sẽ bị chúng bạn trêu cho toét mũi.
Vớ tạm chiếc chăn mỏng quàng lên cho đỡ lạnh, cậu mỉm cười, cậu tự dưng thấy lòng mình vui khủng khiếp, bụng cậu cứ nôn nao như hàng ngàng con kiến bò. Sau tin nhắn nhờ lấy dùm áo thì Bối xuất hiện với khuôn mặt đằng đằng sát khí
- Áo này... ra ngoài có cái áo cũng quên thì còn nhớ cái gì nữa không? - Hạo Bối mở cửa bước vào, trên tay cầm một cái áo phông mới con Hắc
- Cảm ơn... Tại lúc đó vội quá nên quên.
- Gái đẹp là phải đặt lên trên tất cả nhỉ? Hẹn buổi chiều đi bắn súng ở khu K mà đợi dài cổ chẳng thấy bóng dáng đâu. Ngồi bên người đẹp thế này thì còn nhớ tới thằng bạn nào nữa. Mà vết thương thế nào rồi?
- Xoàng thôi. Về trước đi, lát tôi về sau. - Hắc gãi đầu gượng gạo
Hạo Bối cứ càu nhàu, sau đó bỏ Hắc về phòng trước, cả buổi chiều dài mõm ngồi chờ một thằng đang vui vẻ bên tình yêu thì chịu làm sao nổi. Dính vào gái gú là bỏ hết anh em, lại còn bị thương mảng lớn nữa chứ, trông mà sót cả ruột.Cậu cũng chỉ biết cười trừ, làm sao được chứ, rõ ràng là... cô quan trọng hơn mà.
Nhím tỉnh dậy, mặt mày còn ngơ ngác sau khi có chuyến du hành tới một thiên đường cực lạc, ôi, trái tim cô đàng đang thình thích đây nè, làm ơn ai đó hãy nói với cô đây là sự thật đi. Cậu có phải vừa bày tỏ với cô rồi không, đó là lời nói thích đúng không? Rõ ràng cậu phải thích cậu mới cứu cô chứ.
Cậu cứ ngồi nhìn cô mặc dù tỉnh mà trông chả tỉnh tí nào, không khác gì người đang luyện công thì bị tẩu hỏa nhập ma, mắt cứ trợn trừng nhìn lên khoảng không vô định trước mặt, cậu lay lay mà cô chẳng phản ứng gì. lấy tay vỗ nhẹ vào má thì cô bất chợt ngồi dậy, nắm chặt tay cậu giữ khư khư trên má mình rồi cười điên dại
- Cậu bị sao thế? Đừng làm tôi sợ chứ, không lẽ bị ảnh hưởng bởi bom từ?
Cô lắc đầu nguây nguẩy rồi lao thẳng ra ngoài, Hắc cũng hớt hải chạy theo, mặt cô lúc nào hớn hở, mắt nhắm tịt vào, không khác gì một bệnh nhân tâm thần, cô chạy đến khuôn viên vườn hoa hồng thì đứng lại, cậu đuổi theo mẹt nhoài, lẩm bẩm
- Cậu tới đây làm gì?
Nhím cười cười, đưa tay ngắt một bông hoa hồng đỏ nhất, đẹp nhất, thơm nhất, mùi hương thanh nhã thoang thoảng theo chiều gió tỏa đi khắp khu vườn. Trên đó còn lấp lánh những giọt nước li ti, điểm xuyết như những viên kim cương càng làm cho bông hồng kiêu sa diễm lệ. Tổng khu hoa hồng này đẹp nổi tiếng khắp bốn phương, hàng năm đều có khách du lịch tới thăm, nhưng khu trồng toàn hoa hồng đỏ Vương Hậu quý hiếm này thì không phải ai cũng có thể đặt chân tới, người chủ của khu hồng Vương Hậu này chính là cô, mất gần năm để trồng và chăm sóc, chỉ đợi chờ cơ hội duy nhất này, chính là ngày mà cô chính thức tỏ tình với cậu. Cô dành cho cậu cả khu vườn này, đẹp và rộng lớn như trái tim cô, thẫm đỏ như tình cảm mà cô giành cho cậu.
Nhím quay người lại, đưa cho Hắc, tay kia nhẹ vén mai tóc sang một bên, đôi môi đỏ chúm chím
- Đến đây... vì tôi muốn tỏ tình với cậu.
Cậu bất ngờ nhìn không chớp mắt người con gái mạnh mẽ như hoa giấy đang tỏa sáng trong nắng hoàng hôn. Tim cậu loạn nhịp đập rối bời.
Cô im lặng một chút, rồi tiếp tục nói, những tiếng run run
- Cậu... làm bạn trai của tui chứ... lớp trưởng?