Edit: Lê Phương Anh & Beta: Phong Vũ
Sao có thể chứ? Sát thần tôn quý này không phải thích nhất là đối nghịch với cô sao? Vậy mà cũng sẽ lên tiếng bảo vệ cho cô? Nghe Lý Đan Như nói cô như vậy, anh ta không hề có suy nghĩ gì sao?
Lệ Diễn xoay người nhìn sang phía Mục Ảnh Sanh: “Anh trai cô ta cầm dao đâm cô? Còn định cưỡng hiếp cô? Cô có báo cảnh sát không?”
Mục Ảnh Sanh không rõ ý của Lệ Diễn là gì, nhưng cũng tương đối phối hợp lắc đầu: “Không.”
“Vậy giờ báo cảnh sát ngay đi.” Giọng Lệ Diễn rất lạnh. “Không chỉ báo tội cưỡng hiếp không thành mà còn phải báo cả tội tấn công quân nhân.”
Bên này Lý Đan Như rốt cuộc không kiềm chế được: “Dựa vào cái gì chứ?”
Lệ Diễn căn bản không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của chị ta, anh nhìn Mục Ảnh Sanh, ánh mắt chất chứa trách nhiệm và cả một chút đau lòng mà chính anh cũng không chú ý tới: “Bình thường không phải cô rất lợi hại sao? Sao việc thế này lại xử lý không tốt?”
“…” Mục Ảnh Sanh còn chưa kịp mở miệng, Lệ Diễn đã lấy di động ra, dường như muốn bấm số của ai đó.
“Cô đừng quên, cô là quân nhân. Đối phương dám làm chuyện như vậy với cô, chính là tấn công quân nhân. Rõ chưa?”
Lệ Diễn ngữ khí sắc bén, anh không khống chế được mà lại nghĩ đến tấm bia mộ kia. Nếu không trong tầm mắt của anh, cô bé này sẽ xảy ra chuyện gì ——
Mục Ảnh Sanh cũng không cách nào tiếp lời được, tội danh tấn công quân nhân này so với đánh cảnh sát còn nghiêm trọng hơn nhiều.
“Mục Ảnh Sanh.” Lý Đan Như sốt ruột, thấy Lệ Diễn thật sự muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, chị ta lập tức liền trở nên nóng nảy: “Anh muốn hù dọa ai chứ?”
“Có phải hù dọa hay không, cô sẽ biết nhanh thôi.” Người nói chuyện chính là Lệ Diễn, ánh mắt anh lạnh lẽo, gương mặt căng cứng nói rõ lúc này anh không hề nói đùa.
“Mục Ảnh Sanh.” Lý Đan Như nôn nóng: “Cậu cũng đã nói là sẽ không truy cứu chuyện này, giờ ý em là sao? Thế nào? Tìm được bạn trai mới, có người chống lưng rồi nên mạnh mồm hơn đúng không?”
Mục Ảnh Sanh ngăn ngón tay Lệ Diễn đang bấm điện thoại. Đầu ngón tay cô mềm mại ấm áp khiến động tác ấn phím của Lệ Diễn dừng lại một chút. Trong khoảnh khắc hai đầu ngón tay chạm nhau, tựa như có gì đó hiện lên trong đầu anh, cảnh tượng có cảm giác như đã từng gặp qua vậy.
Mục Ảnh Sanh không chú ý tới động tác của anh, cô xoay người đối mặt với Lý Đan Như. Trên gương mặt sáng ngời lúc này còn có đôi chút mỉa mai.
“Lý Đan Như, cho dù em có người chống lưng hay không, em cũng rất mạnh mồm. Vì chuyện này vốn dĩ là anh trai chị sai. Nếu chị không muốn anh mình ngồi tù thì cứ tiếp tục đi.”
Lý Đan Như mặt chuyển từ trắng sang hồng, lại từ hồng chuyển sang trắng, nhìn Mục Ảnh Sanh. Cuối cùng chị ta oán hận dậm chân: “Mục Ảnh Sanh, em đừng có đắc ý, chị nhất định sẽ nói rõ việc này với mẹ. Chị nói cho em biết, việc này chưa xong đâu.”
“Được.” Mục Ảnh Sanh thách thức: “Em đợi.”
Lý Đan Như tức giận, lại nhìn về phía Lệ Diễn: “Anh tưởng nó thật tình thích anh à? Nó chỉ thích chơi bời cho vui thôi, cũng không biết anh là người thứ bao nhiêu rồi đâu. Anh có gì mà đắc ý chứ?”
Lệ Diễn nghe vậy, ánh mắt liếc qua mặt Lý Đan Như một cái, lời sắp nói ra càng khiến chị ta tức muốn hộc máu.
“Cô ấy ít ra còn có thể quyến rũ được đàn ông. Còn cô muốn dụ dỗ đàn ông chắc người ta cũng không thèm.”
Ngực Lý Đan Như phập phồng kịch liệt, định cãi lại, trước giờ chị ta chưa từng bị người đàn ông nào nói thẳng mặt như vậy. Xét tướng mạo, chị ta thật ra cũng không xấu, những người có vẻ ngoài như chị ta ở trường cũng chỉ được vài người, vậy mà Lệ Diễn lại nói như thể chị ta xấu xí lắm vậy.
Cô gái bên cạnh xem vở kịch này cả hồi lâu, thấy Lý Đan Như bị người ta chửi như vậy, khóe miệng thiếu chút nữa không nhịn được giơ lên. Cũng không thể trách cô ta, Lý Đan Như ở trường lúc nào cũng được người ta theo đuổi, nhưng chị ta lại cao ngạo không thèm để mắt đến. Nào có nghĩ sẽ có người đàn ông không nể mặt chị ta chút nào như vậy?
Lý Đan Như không giấu được cảm xúc trên mặt, lúc xoay người rời đi còn nhìn thấy ý cười trên mặt bạn học, chị ta ta càng không chịu được, bước đi càng nhanh hơn.
“Đan Như, không phải cậu nói muốn mua quần áo sao?” Người bạn học kia thu lại nụ cười, vội vàng bước theo.
“Mua gì mà mua?”
Lý Đan Như hoàn toàn không để ý đến phong thái đáp trả câu này, cũng mặc kệ luôn người bạn học. Cô gái kia liếc mắt nhìn Lệ Diễn một cái, sau đó xoay người bỏ đi theo Lý Đan Như.
Mục Ảnh Sanh nhìn bóng dáng Lý Đan Như, bỗng muốn bật cười. Rốt cuộc cô vẫn chưa tới được trình độ vui buồn không hiện ra mặt như đời trước, đẳng cấp hiện tại thật không cao.
Lòng bàn tay bỗng dưng có chút cảm giác khác thường, cô cúi đầu mới phát hiện tay cô vẫn còn đè trên mu bàn tay Lệ Diễn.
Hết chương :