Yêu Chàng Rồi Nha

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một vò rượu nặng bao nhiêu?

Trên cơ bản vấn đề này nàng cho rằng hẳn là nam nhân hoặc là người cân nặng mới phải làm mà không phải tiểu nữ tử nhỏ gầy sức yếu như nàng.

Anh Phác cúi đầu nhìn vò rượu trong tay, tuy rằng có hình dáng cũng nhẹ, nhưng sức nặng của nó tuyệt không nhẹ.

Ai! Đoạn đường từ hầm rượu đến Trung Uyển này là đoạn đường nặng nề nhất cả đời này nàng mới đi qua.

Thở hổn hển nhìn tảng đá bên đường, Anh Phác lần thứ n thiên nhân giao chiến ở trong lòng, là muốn mặc kệ bao nhiêu nguy hiểm bị bắt gặp mà ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, hay là liều mình mang rượu đưa đến Ấp Thúy Đình ?

thiên nhân giao chiến: tựa như đấu tranh tư tưởng cực mạnh.

Nghỉ ngơi? Chuyên tâm làm việc?

Chuyên tâm làm việc? Nghỉ ngơi?

Trận chiến tranh đấu võ giữa thiên sứ cùng ác ma này liền tuyên cáo chấm dứt, bởi vì nàng thấy đầu bếp nữ cùng với ba nha hoàn hướng nàng đi tới.

“Ngươi đã đến rồi a, so với ta dự đoán còn muốn sớm, thật sự là không thể tưởng được.” Đầu bếp nữ cười hớ hớ khen ngợi nàng, không thể tưởng được nha hoàn này vóc dáng nhỏ thì nhỏ, nhưng làm việc so với cái xú nam nhân A Tài kia còn hiệu suất hơn, quay đầu thỉnh tổng quản hảo hảo mà thưởng cho nàng một phen. “Ngươi tên là gì?”

“Hồi đại nương, ta gọi là Anh Phác.” Thật tốt quá, cứu tinh đến đây, đại nương đến hẳn là sẽ tiếp nhận cái này chứ?

“Anh Phác a, được, ta nhớ.” Đầu bếp nữ cười dài gật gật đầu, “Đem chìa khóa trả lại cho ta đi, đỡ phải chạy một chuyến đến phòng bếp.”

“Nha.” Anh Phác thật cẩn thận đem vò rượu đặt ở trên, rồi mới gỡ cái chìa khóa trên lưng xuống đưa cho đầu bếp nữ.

Đem chìa khóa bỏ vào trong lòng, đầu bếp nữ chỉ Ấp Thúy Đình phía sau nói: “Ngươi mang rượu đưa đến trong đình, rồi ở lại nơi đó hầu hạ.”

A? Muốn nàng đưa đi, còn muốn ở lại nơi đó hầu hạ?! Hiện tại là giờ cơm trưa nha! Bụng nàng rất đói nha.

“Đại nương, ta là thô tì, như thế nào có thể để ta hầu hạ?” Này không phù hợp quy củ trong phủ.

“Nói thì đúng là vậy, nhưng mấy ngày nay đi vài cái tế tì rồi, nhân thủ (người làm) không đủ, đợi lát nữa hẳn là tổng quản sẽ tìm tế tì tới thay, trước đó ngươi ở nơi đó hỗ trợ đã.”

“Nhưng là không hiểu phải làm cái gì a!” Anh Phác vội la lên. Phải hầu hạ khách nhân như thế nào, nàng không có kinh nghiệm, vạn nhất làm hỏng làm sao bây giờ?

“Chính là rót rượu cùng gắp thức ăn, cái khác liền chiếu theo phân phó làm, họ thiếu cái gì hoặc là cần cái gì, ngươi liền mau chóng đem lên.”

“Cứ như vậy?” Cùng công việc của người phục vụ nhà ăn giống như không sai biệt lắm, hẳn là không khó.

“Cứ như vậy.” Ngẩng đầu nhìn trời, đầu bếp nữ khoát tay, “Được rồi, ngươi mau đi đi, phòng bếp còn có rất nhiều việc phải làm, ta đi trước.”

Ngay tại thời điểm các nàng trải qua bên người Anh Phác, nha hoàn đi ở cuối cùng ngừng bước, ở bên tai Anh Phác thấp giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận một chút, khách nhân hôm nay rất háo sắc, nhớ rõ đừng tiếp cận bên người hắn quá, biết không?”

Khách nhân này trước kia nàng gặp qua vài lần, cùng lão gia giao tình cũng không tệ lắm, thường xuyên ra vào Đan phủ, nhưng thường thường đối với nha hoàn các nàng hạnh kiểm xấu, là tên thực khiến người chán ghét, nàng lo lắng khách nhân sẽ thấy Anh Phác tuổi còn nhỏ dễ khi dễ, cho nên báo cho nàng biết trước, để nàng có chuẩn bị tâm lý.

“Ta đã biết, cám ơn ngươi, Tiểu Quỳ.” Anh Phác cảm kích nhìn nàng, người nơi này đối đãi nàng đều rất tốt!

“Không cần cảm tạ, nếu người nọ quá đáng, ngươi liền cùng đại thiếu gia nói một tiếng, đại thiếu gia là người tốt lắm, sẽ giúp ngươi. Được rồi, ta không thể nhiều lời với ngươi, nhớ rõ phải cẩn thận một chút a!” Tiểu Quỳ hướng nàng vẫy vẫy tay, bước nhanh rời đi.

Anh Phác xoay người bước trên cầu đá đi thông đến Ấp Thúy Đình, vừa đi vừa nghĩ phải như thế nào mới không cho bụng phát ra thanh âm cô lỗ, nếu để người ta nghe được rất ngượng ngùng a! Còn có, Thu Nhi thấy nàng không tới nhà ăn, hẳn là sẽ giúp nàng giữ chút đồ ăn chứ, nàng thật sự rất đói nha, hy vọng khách nhân hôm nay sẽ không ăn lâu lắm, như vậy nàng có thể sớm trở về ăn cơm trưa một chút.

“Rượu đến đây.” Nhìn ba người trước mặt chuyện trò vui vẻ, Anh Phác ra tiếng nói.

“Cuối cùng cũng có rượu !” Một gã trung niên khôi ngô cao tráng, ngũ quan thâm thúy dừng động tác cắn chân gà lại, ánh mắt chuyển qua vò rượu trên tay nàng, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, ở dưới phản xạ của hồ nước, râu mép ở miệng hắn dính đầy đầy mỡ lòe lòe sáng lên, thoạt nhìn thực ghê tởm.

Đan Tế Triệt nhìn về phía người tới, là nàng!

Làm sao có thể là nàng đưa rượu đến đây? Tổng quản là như thế nào phái người, xem bộ dáng nàng mặt không ngừng đổ mồ hôi, nhất định là mệt muốn chết rồi.

“Mang rượu để ở bên này.” Đan Tế Triệt chỉ bàn bên cạnh, ý bảo nàng để rượu lên.

Anh Phác chiếu theo phân phó của Đan Tế Triệt, đem rượu đặt lên bàn bên cạnh, khi đang muốn thoái lui đến một bên nghỉ ngơi, chợt nghe –

“Đến đây đến đây! Mau giúp ta châm chén rượu, ta chờ đã lâu.”

Châm…… Châm rượu?

Thở còn chưa thở được một ngụm Anh Phác trợn to mắt, sao lúc nàng mới nghĩ đến có thể thoải mái, vừa lại số khổ rồi?

Nhìn hai tay không ngừng run, lại nhìn đường kính đôi mắt so với miệng chén còn nhỏ hơn, lúc này muốn nàng châm rượu quả thực là khó xử nàng.

Nàng thấy độ lớn của miệng hắn cùng miệng bình không sai biệt lắm, hắn liền trực tiếp đối miệng uống không phải tốt lắm sao? Trong chén (tách,ly) của đại thiếu gia cùng cô nương diễm lệ ở một bên là trà, nàng nghĩ bọn họ hẳn là không ngại để vò rượu cho tên to con này độc hưởng, làm gì muốn nàng làm điều thừa đem rượu rót đến trong chén ?

“Còn không mau một chút, động tác như thế nào chậm quá vậy !” Tên trung niên kia trách mắng Anh Phác đang sững sờ ở một bên.

“Ta……” Anh Phác trương miệng, vẻ mặt không biết làm sao.

Làm gì hung dữ như vậy, đừng tưởng rằng khổ người của ngươi so với ta lớn gấp hai…… Không, gấp ba, thì ta sợ ngươi, nếu không xem thân phận ngươi là khách nhân, ta mới lười để ý ngươi a! Còn có, ta động tác chậm còn không cần ngươi suy nghĩ thay, không thấy được tay của ta run thành như vậy a, uổng cho mắt ngươi lớn như vậy — đây là lời nói Anh Phác mắng trong lòng không dám nói ra.

“Vệ Cách Phu tiên sinh, người nói tiếng quê hương, nha hoàn như thế nào nghe hiểu được?” Đan Tế Triệt mỉm cười át đi tức giận của Vệ Cách Phu, cũng giúp hắn châm chén rượu, rồi nâng cốc cùng hắn.

“A! Ta quýnh lên đã nói tiếng bản địa.” Vỗ hạ cái trán, Vệ Cách Phu nói tiếng Trung không chuẩn lắm.

“Người có chuyện gì liền theo ta nói một tiếng, ta phân phó lại hạ nhân đi làm, người cảm thấy như thế nào?” Đan Tế Triệt kính hắn là bạn tốt của phụ thân, cho một bậc thang xuống.

“Được, hiền chất thật sự là chu đáo, phụ thân ngươi có ngươi đứa con này lúc còn nhỏ đã rất thông minh, khó trách có thể yên tâm đem chuyện làm ăn giao cho ngươi, chính mình khắp nơi du ngoạn.”

“Vệ Cách Phu tiên sinh quá khen.”

Một bên nữ tử kiều diễm vô song mở miệng nói: “Cha ta mới không quá khen đâu, ta cũng hiểu được Tế ca ca thực rất giỏi, có thể đem chuyện làm ăn làm được như thế hảo, hơn nữa……” Đem câu nói kéo dài hồi lâu, trên mặt kiều diễm nổi lên hai mạt đà hồng, nữ tử thẹn thùng dò xét ánh mắt Đan Tế Triệt, mới nhỏ giọng nói: “Hơn nữa bộ dáng lại tuấn dật phi phàm, là mỹ nam tử thế gian ít có.”

“Ha ha a! Lệ Phù nhà chúng ta thẹn thùng đây, có phải thích thương Tế ca ca của ngươi hay không a?” Vệ Cách Phu giễu cợt nữ nhi.

“Người ta mới không có đâu! Cha, người đừng nói lung tung.” Vò khăn tay trong tay, Lệ Phù trong miệng nói không có, nhưng một đôi con ngươi mị nhân cũng không ngừng hướng trên mặt Đan Tế Triệt phiêu đi, nhìn lén người trong lòng phản ứng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tế ca ca, nàng đã bị tuấn dật bên ngoài của hắn câu hồn, mà khí chất tao nhã nho nhã của hắn lại làm cho nàng phương tâm tẫn khuynh (trong lòng rung động), mỗi một lần gặp lại hắn, nàng liền thương hắn nhiều hơn một ít, bất đắc dĩ người làm ăn đến lại đi, không thể cùng Tế ca ca ở chung lâu dài, chỉ có thể ở mỗi lần gặp mặt, dùng ánh mắt ám chỉ, hy vọng người trong lòng có thể phát hiện tình yêu ở đáy mắt nàng.

“Còn nói không có, xem con mặt đều hồng cả.” Vệ Cách Phu cười hớ hớ lấy tay nhẹ vuốt hai má nữ nhi gắn đầy rặng mây đỏ, vẻ mặt hiệp xúc.

“Cha, người thật đáng ghét!” Lệ Phù quyệt môi đỏ tươi khêu gợi, lộ kiều thái tiểu nữ nhân.

“Mới nói ngươi thích người ta liền chán ghét cha, kia nếu cha nói ngươi yêu thượng người ta, vậy ngươi có phải sẽ không cần cha hay không?”

“Cha !” Thật sự là xấu hổ chết nàng, cha như thế nào đem lời như vậy nói thẳng ra!

Bất quá cha đều nói sáng tỏ như vậy, Tế ca ca hẳn là biết tâm ý của nàng chứ? Đôi mắt đẹp hướng người trong lòng phương hướng tìm tòi, Lệ Phù chờ đợi phản ứng của hắn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio