Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

dã hợp các ngươi dám sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người đi về khách sạn thu dọn đồ đạc, đồ của Tiêu Nhược Thiên không nhiều lắm, thật ra thì chỉ có mấy bộ y phục mà thôi. Mộ Kiệt cũng chỉ một chút dụng cụ vẽ và một ít đồ dùng thường ngày. Tiêu Nhược Thiên vào phòng vẽ của Mộ Kiệt cầm lấy mấy bức tranh, cầm lấy bàn vẽ liền thấy một bức vẽ từ trong bàn vẽ rơi xuống, Tiêu Nhược Thiên xoay người nhặt lên. Là một bức tranh chân dung, mà người này, Tiêu Nhược Thiên hóa thành tro cũng nhận ra. Lông mi cong dài, bờ môi hơi mỏng, một mái tóc xoăn nhẹ. Tri âm khó cầu, Ba Nhan sau khi Tử Kỳ chết cũng không đàn nữa, dùng tế tri âm().

Mà Tiêu Nhược Thiên, khi thấy được bức vẽ này, chỉ nhìn một cái, trọng điểm bức tranh này không phải là khuôn mặt, mà chính là đôi mắt kia. Tiêu Nhược Thiên nhìn ánh mắt của mình trong bức vẽ, nàng không tin là mình có ánh mắt ôn nhu đến thế, nếu có chắc cũng chỉ trong khoảnh khắc, vậy mà cái khoảnh khắc này, lại bị Mộ Kiệt lưu lại biến thành vĩnh cửu khó quên.

Mà mình sao lại xuất hiện trong tranh Mộ Kiệt? Mộ Kiệt là vẽ bức tranh này khi nào? Mà mình khi nào lại lộ ra ánh mắt này? Những câu hỏi liên tục ập đến trong đầu Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên trên khóe miệng cười toe toét, trong nội tâm ti tí điềm mật chiếm cứ. Mộ Kiệt vẽ mình, cái kia nghĩa là, nàng không phải đã sớm chú ý đến mình sao? Giờ này khắc này, cái biểu lộ của nữ nhân đang yêu Tiêu Nhược Thiên kia hoàn toàn bộc lộ, nghĩ tới cái người vẽ mình kia cười khúc khích. Thậm chí Mộ Kiệt xuất hiện sau lưng nàng nàng cũng không biết.

"Em đang làm cái gì thế?" Mộ Kiệt trong phòng khách chờ Tiêu Nhược Thiên, kết quả đợi gần p vẫn chưa đi ra. Đi vào, liền thấy nàng trên tay cầm một trang giấy cười ngây ngô.

"A? Không có gì, không có gì." Tiêu Nhược Thiên không nghĩ tới Mộ Kiệt sẽ xuất hiện phía sau mình, bối rối đem bức vẽ đặt vào trong bản vẽ. Dắt tay Mộ Kiệt ra ngoài. Mộ Kiệt vốn muốn tự mình cầm bàn vẽ, lại bị Tiêu Nhược Thiên đoạt đi, vì cái lý do là người quá gầy, bàn vẽ thì nặng, ngươi vác không nổi. Mộ Kiệt lắc đầu một cái, nghĩ thầm, một họa sĩ mà đến bàn vẽ còn vác không nổi, nàng kia tưởng mình là tên họa sĩ vô tích sự ư?

Hoa tỷ nhìn hai người xuống lầu, Tiêu Nhược Thiên giúp Mộ Kiệt cầm bàn vẽ, còn với một bồ dạng điềm mật, trong lòng mặc niệm giùm Tiêu Nhược Thiên, cái này Tiêu Nhược Thiên bị Mộ Kiệt ăn chắc rồi. Nhưng cũng hết sức tò mò Mộ Kiệt đến cùng có gì đặc biệt, rõ ràng để cho cái tên cảnh sát trăng hoa này cam tâm thu tay lại, quỳ gối cam tâm tình nguyện làm tròn cái hiếu đạo của bạn gái. Đợi các nàng lên xe, Hoa tỷ hỏi Mộ Kiệt:

"Mộ tiểu thư chỉ ít đồ như thế này thôi sao? Tôi nghe được Mộ tiểu thư là từ Mỹ trở về a? Ở lại đây một thời gian, triển lãm tranh xong sẽ trở về Mỹ sao?"

Câu hỏi vừa ra, làm Tiêu Nhược Thiên bất ngờ, nàng tựa hồ cho đến bây giờ vẫn không nghĩ đến cái vấn đề này, đúng vậy, Mộ Kiệt cũng không có ý định ở lại Trung Quốc, nàng triển lãm tranh xong, thật sự sẽ trở về Mỹ, vậy còn mình thì sao? Cùng nàng trở về Mỹ? Hay là ở lại Trung Quốc? Dù sao ở đây cũng có ba mẹ, bạn bè, sự nghiệp, mà nước Mỹ kia, thủy chung không hợp với mình. Huống chi mình cũng không thể yêu cầu Mộ Kiệt lưu lại, bỏ lại tiền đồ của chính mình. Tiêu Nhược Thiên cho tới bây giờ cũng không tin tình yêu phương xa, thử hỏi không thể hằng ngày thấy được mặt người mình yêu, chỉ có thể nghe được tiếng, thì còn cái động lực nào đây? Kết quả tất nhiên chỉ là chia tay, nếu như Mộ Kiệt phải trở về Mỹ, thì cái ngày đó chính là ngày hai người phải rời xa.

Tiêu Nhược Thiên không muốn nghĩ đến chuyện không vui, hôm nay là ngày đầu tiên hai nàng ở chung, nàng không muốn cãi nhau không vui, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói. Hoa tỷ cũng tiếp tục lái xe, không hỏi thêm gì nữa, xe bỗng chốc yên tĩnh, Mộ Kiệt nói phá vỡ bầu không khí im lặng:

"Tôi lần này trở về Trung Quốc, nếu như triển lãm thành công, sẽ tiếp tục ở lại Trung Quốc." Tiêu Nhược Thiên vừa nghe được câu nói của Mộ Kiệt, trong nội tâm mừng rỡ nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là mặt hướng ra cửa sổ khóe môi nhếch lên cười. Hoa tỷ không nói gì, tiếp tục lái xe. Trong xe bốn người, ngoại trừ Dạ Vi ra, những người khác biểu lộ rất an nhàn, không ai phát hiện Dạ Vi đã nắm chặt tay lại.

Đến lúc người đến được nhà của Tiêu Nhược Thiên, cũng đã hơn h tối, ai nấy đều đã đói chết, quyết định ra ngoài ăn. Tất nhiên là Tiêu Nhược Thiên mời khách, Hoa tỷ đề nghị đi ăn thịt nướng, Tiêu Nhược Thiên nhất quyết cự tuyệt. Từ sau cái ngày nếm qua bữa tiệc thịt do Mộ Kiệt ban cho, nàng đã ngấy thịt lắm rồi. Vì vậy quyết định đi ăn món Nhật, tiệm cơm này hoàn cảnh không tệ, kiến trúc cổ, bên trong chia thành từng phòng một, bốn người chọn một nơi yên tĩnh ngồi xuống. Ai nấy cũng đói như sói, chọn một bàn lớn đồ ăn, đồ ăn Nhật làm tương đối nhanh, chỉ trong chốc đã đầy một bàn. Ngoại trừ Mộ Kiệt ra, ba người còn lại ăn như hổ đói, miệng đầy đồ ăn, những người được cho là mỹ nhân này, thật giống ăn mày mấy ngày không được cho ăn. Mộ Kiệt thì chỉ gắp lấy một miếng cá sốn ăn, nàng vốn bình thường ăn ít, với lại đồ ăn Nhật cũng không quen ăn. Liền ngồi đó xem ba người kia chiến đấu trong nước sôi lửa bỏng, những món ăn nhiều như thiếu phụ đẫy đà, bị ba nàng một thoáng ăn sạch, biến thành một đống xương khô. Ba người ăn một nửa, liền thấy một cỗ sát khí nhìn mình chằm chằm, nhao nhao ngẩng đầu liếc về phía Mộ Kiệt.

Mộ Kiệt đang uống trà, thấy người ngẩng đầu, một miệng trà không nuốt xuống được, sặc đến mặt đỏ tới mang tai. Mọi chuyện thật ra là như vầy, Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm một miếng cá nướng, cái thân cá nướng, đã bị Tiêu Nhược Thiên nuốt vào trong miệng, chỉ còn lại cái đuôi, theo cái ngẩng đầu của Tiêu Nhược Thiên, cao thấp đong đưa. Hoa tỷ thì đang ăn pate, dính đầy cằm. Còn Dạ Vi, thì bị cơm bên trong sushi dính đầy mặt mũi, cực kỳ giống con chó đốm. Nàng thì lại giống Liễu Hạ Huệ() hơn, mỹ nữ ngồi hoài mà bất loạn. Nàng còn có thể hơn cả Đường Tăng, rơi vào trong tay yêu quái nhưng vẫn thản nhiên với sự sống chết, mặt không đổi sắc. Nhưng là giờ khắc này, Mộ Kiệt thật sự là bị trò hề của người kia công kích. Mặc kệ Mộ đại họa sĩ nàng lãnh khốc như thế nào, thấy cảnh tượng này, không đem một miệng nước trà phun ra ngoài, đã là tu dưỡng rất cao rồi.

Ba người đều biết tướng ăn của mình không đẹp, tranh thủ thời gian nuốt cá xuống, lau lau miệng, lau lau mặt, mặt ba người đều đỏ lên, lập tức bày ra món mới – – chính là cà chua sống. Đang lúc người đang cực kỳ xấu hổ, thì phòng bên cạnh truyền đến âm thanh mềm mại của nữ nhân. Cẩn thận nghe lại, lại có tiếng thở dốc hòa chung, bốn ngươi tự nhiên biết là có chuyện gì xảy ra. Biết là chuyện gì, nhưng cũng không bị âm thanh đó quấy rầy, Mộ Kiệt vẫn bình thản uống trà, còn ba người kia vẫn tiếp tục sự nghiệp tiêu diệt đồ ăn. Kết quả âm thanh bên kia ngược lại càng lúc càng lớn, còn có thêm một âm thanh mới gia nhập, nhưng cũng là nữ nhân, hai âm thanh của nữ nhân vang lên ngày càng không kiêng nể gì cả. Âm thanh này đối với người khác thì có thể như một tiếng sét, bất quá đối với người này, thì chỉ dùng ánh mắt đồng ý mà thôi, bởi vì không phải ai cũng chấp nhận được dã hợp. Hoa tỷ đối với Dạ Vi hiểu ý cười cười, cười đến cho Tiêu Nhược Thiên thấy sợ hãi. Chỉ cần nhìn cũng hiểu ra ý đồ trong nụ cười của hai người này, Hoa : Hôm này chúng ta lại tới đây đi? Dạ : Ân ( mặt thẹn thùng) [ =)) kinh dị ]

Tiêu Nhược Thiên lắc đầu, xóa bỏ những hình ảnh đen tối kia trong đầu, vụng trộm liếc nhìn Mộ Kiệt bên cạnh. Mộ Kiệt vẫn đang ăn bánh ngọt, mỗi lần ăn cũng chỉ cắn một miếng nhỏ, miệng của nàng rất nhỏ, hôn cũng rất thoải mái. Hôm nay nàng mặc áo lông cổ áo hình chữ V, bên ngoài khoác một cái áo vest đen vừa vặn, đây chính là phong cách thường ngày của nàng. Cái cổ tinh xảo lộ ra, Tiêu Nhược Thiên nhìn nhìn, đã cảm thấy toàn thân khô nóng, mặt đã vốn đỏ, lại càng thêm đỏ. Mộ Kiệt đối với ánh mắt cực nóng của Tiêu Nhược Thiên coi như không thấy, đối với tiếng giao hoan bên kia thì giả điếc. Thấy núi Thái sơn sụp đỗ mà cũng bất động, hết thảy giống như một lão phật gia.

"Ân... a... nhanh một chút..." Âm thanh bên kia lại vang lên, càng thêm rõ ràng. Tiêu Nhược Thiên nghĩ mình hôm nay đã có thể cùng Mộ Kiệt ở chung một mái nhà, trong nội tâm cũng có chút nho nhỏ chờ mong. Nàng tuy đã cùng Mộ Kiệt hôn, nhưng bất quá cho tới bây giờ cũng chưa phát triển đến bước tiếp theo, Nghĩ đến Mộ Kiệt giống như một mỏ vàng chưa được khai thác, Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm liền không nhịn được muốn đem Mộ Kiệt áp tại dưới người mình XXX. Tiêu Nhược Thiên trong lòng nghĩ trăm phương, nhưng chính là chưa thể trải nghiệm được, bất quá trong nội tâm đã ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng đem Mộ Kiệt áp dưới.

Bốn người theo tiếng giao hoan bên cạnh, ăn uống no nê, lên đường về nhà. Tiêu Nhược Thiên để Hoa tỷ cùng Dạ Vi về, mình cùng Mộ Kiệt đánh xe về. Vì vậy chia tay ngay cửa ra vào, Tiêu Nhược Thiên kéo tay Mộ Kiệt, nhẹ nhàng hỏi:

"Chị không đói bụng sao? Em thấy chị ăn không nhiều, chị gầy nhưng bộ xương í, sao lại không ăn nhiều thêm." Nói xong thân mật sờ sờ tóc Mộ Kiệt, tuy nhiên Mộ Kiệt cao hơn nàng, bất quá động tác này lại không đột ngột, cực kỳ giống như mẹ chiếu cố con gái.

"Không, tôi không đói nhiều."

Kỳ thật Mộ Kiệt trước giờ có thói quen ăn ít, trước kia khi huấn luyện, luôn được ăn rất ít, về sau thường xuyên chấp hành nhiệm vụ, cũng không quan tâm nhiều đến việc ăn uống. Có đôi khi vẽ tranh, khi tiến vào phòng vẽ, thì có thể là một hai ngày cũng không ăn. Tiêu Nhược Thiên vuốt lấy cánh tay gầy của Mộ Kiệt, muốn đem Mộ Kiệt cấp dưỡng mập thêm một tý.

Hai người đến nhà, đã hơn giờ tối, Mộ Kiệt đến bây giờ mới có thời gian quan sát một chút nhà của Tiêu Nhược Thiên. Trong nhà có gian phòng, một phòng là của gia chủ, một phòng của khách, bất quá phòng của khách đã bị Tiêu Nhược Thiên biến thành thư phòng và một nơi để đặt vật lẫn lộn, đến giường cũng không có. Một cái toilet rất to, trong phòng khách thì đặt một cái ghế sopha lớn màu đỏ, một người có thể hoàn toàn nằm ngủ trên đó, Mộ Kiệt cho rằng đây chính là nơi mình sẽ ngủ, cho nên cảm giác thấy thân thiết. Cửa nhà Tiêu Nhược Thiên rất rộng. Nơi cửa đặt một kệ giày rất to, cao đến ngang eo nàng, thậm chí một người ngồi lên cũng được. Kệ giày tổng cộng tầng, bên trên xếp đầy đủ loại giày, đại đa số đều là giày cao gót trên cm, có vài đôi giày thể thao, mà đối diện kệ giày là một gương lớn. Mộ Kiệt nhíu mày, cảm giác cái này thật quái dị, Tiêu Nhược Thiên liền nói, là để thuận tiện cho việc mang giày, rồi có thể quan sát được toàn thân. Mộ Kiệt thấy mình chỉ là khách, cũng không quản nhiều, nên không nói gì nữa.

Thu thập xong đồ đạc, hai người một trước một sau đi tắm. Gặp phải một vấn đề, Mộ Kiệt nói muốn Tiêu Nhược Thiên đưa cho nàng chăn gối để đi ra sopha ngủ. Thì liền nhận được cái phản đối kịch liệt của Tiêu Nhược Thiên:

"Uy, em kêu chị tới đây không phải để chị ngủ trên ghế sopha, với lại, cho dù ngủ ở ghế sopha, cũng là em ngủ, em là vệ sĩ của chị mà."

Nói xong liền phối hợp nằm ở trên giường, đem mền đắp, chỉ lộ ra đầu. Nếu giống như truyện manga Nhật, thì bây giờ trên đầu Mộ Kiệt nhất định hiện lên một đống dấu chấm hỏi (???), cộng thêm một con quạ bay qua. Tiêu Nhược Thiên ngồi dậy kéo Mộ Kiệt, đem nàng phóng ngã xuống giường, nằm trên người Mộ Kiệt.

"Em hỏi chị, hai chúng ta hiện tại quan hệ như thế nào?"

"Có thể nói, là người yêu."

"Vậy người yêu ngủ chung một giường có gì sai?"

"Ách..." Mộ Kiệt bị chắn không phản đối được.

"Hơn nữa, hai chúng ta đều là nữ nhân, nữ nhân cùng nữ nhân ngủ chung một giường có gì sai sao?"

"Không có, bất quá..." Không đợi Mộ Kiệt nói tiếp, Tiêu Nhược Thiên liền nhẹ nhàng hôn lên môi Mộ Kiệt "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, em sẽ không làm gì chị, ngủ đi được không?" Nói xong từ trên người Mộ Kiệt xoay xuống, đưa lưng về phía nàng.

Mộ Kiệt nhìn bóng lưng cửa Tiêu Nhược Thiên, cũng đắp mềm kín lại, đi ngủ. Tiêu Nhược Thiên nghe thấy tiếng thở đều đặn của Mộ Kiệt, vụng trộm quay đầu lại. Giờ này khắc này, hai người mặt đối mặt, hai chóp mũi chỉ cách nhau cm. Tiêu Nhược Thiên nhìn khuôn mặt khi ngủ của Mộ Kiệt, hôn lên chóp mũi của nàng, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào ngực. Hai người mến nhau, vĩnh viễn có thể cảm nhận được khí tức trên người đối phương, Tiêu Nhược Thiên vừa ôm lấy Mộ Kiệt, trên người Mộ Kiệt luôn luôn có một vị sữa bột ngọt ngào xâm nhập vào xoang mũi Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên cảm thấy trên mặt mình nóng lên, nàng thừa nhận, nàng không cách nào ôm mỹ nhân trong lòng mà không bấn loạn, cố gắng khắc chế ngọn lửa trong lòng mình, ôm Mộ Kiệt dần dần thiếp đi. Đêm đầu tiên ở chung, kết quả chỉ là hai người lần lượt thiếp đi.

———

()Bá Nha đánh đàn, khi đàn đến đoạn miêu tả núi cao, Chung Tử Kỳ ngồi bên cạnh nói: 'ôi núi cao như Thái Sơn', khi Bá Nhan đàn đến khúc miêu tả nước chảy, Tử Kỳ liền nói: 'ôi nước chảy cuồn cuộn như sông'. Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha không đàn nữa, ông cho rằng không ai hiểu được tiếng đàn của ông bằng Tử Kỳ. Sau này chữ tri âm dùng để chỉ người hiểu được sở trường của mình

() Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, TCN- TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio