"Chớ đi a, chúng tôi không phải còn chưa xin lỗi sao?" Nữ nhân kia ngầm cười nói, nhìn Tiêu Nhược Thiên bằng ánh mắt tràn đầy khinh thường. Tiêu Nhược Thiên cảm giác nữ nhân này là cố ý kiếm cớ, nàng gỡ bỏ tay nữ nhân này ra. "Chúng tôi không cần cô xin lỗi, cô có thể đi nha."
"Như thế nào? Muốn chạy trốn?" Nữ nhân này vẫn không buông tha, rất có một loại khí thế là tôi không cho cô đi.
"Vậy được, cô muốn nói xin lỗi? Tôi đang đứng đây, cô nói đi." Ánh mắt của nữ nhân kia chuyển hướng qua Tiêu Nhược Thiên.
"Ah? Muốn tôi nói xin lỗi, để xem cô có tư cách hay không đã." Tiêu Nhược Thiên không thể nhịn nỗi nữ nhân này nữa, tại sao lại có loại người như thế này? Tôi hôm nay thật sự là xui tám đời, về nhà nhất định dâng hương khấn vái Quan âm tỷ tỷ.
Người nữ nhân kia kéo tên nam nhân kia lại, đứng vây quanh Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên đương nhiên minh bạch đây là ý gì. Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích, nàng nắm tay Mộ Kiệt, nói bên tai Mộ Kiệt, "Như thế nào đây? Có thể làm sao?"
"Thử xem." Mộ Kiệt nhàn nhạt nói.
Nữ nhân kia thấy Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt nắm tay, tựa hồ đã nhận ra cái gì, trên mặt cười càng đậm. Nàng bày ra đủ loại tư thế, trên mặt băng nhảy múa, tóc đen dài phiêu lãng sau lưng. Tiêu Nhược Thiên kéo tay Mộ Kiệt, kéo theo nữ nữ nhân phía sau. Nữ nhân kia bỗng nhưng nhảy lên, trên không xoay một vòng độ, uốn người trên không, giống như một xà mỹ nhân, nam nhân sau lưng tiến lên, tiếp được nữ nhân này. Hai người phối hợp không chê vào đâu được, làm cho những người chứng kiến hít một hơi, miệng há thành hình chữ O. Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm một hồi ác hàn, nữ nhân này đầu óc có vấn đề không? Tiêu Nhược Thiên rốt cuộc cũng tìm được đối thủ rồi.
Bốn người biểu diễn thu hút rất nhiều người xem. Nữ nhân thấy Tiêu Nhược Thiên đen mặt, hất cằm nhìn nàng. Nếu không có nhiều người ở đây, Tiêu Nhược Thiên rất có thể đánh cho nữ nhân kia méo mặt. Nàng kéo Mộ Kiệt, hai người trên mặt băng xoay tròn, sau đó Tiêu Nhược Thiên tay kéo một phát, Mộ Kiệt bị hướng về phía người Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên bỗng nhiên cúi người. Mộ Kiệt tuy trượt băng không tốt, nhưng là nàng có thể dùng võ công của mình giải quyết cái kỹ thuật khó này. Nàng nghiêng người, lưng áp lưng Tiêu Nhược Thiên, theo phía lưng của nàng bay qua, tóc đen dài tung bay tạo thành một vòng cung hoàn mỹ. Tất cả mọi người đều bị hai người làm cho kinh ngạc ngây người, rõ ràng chỉ trong nháy mắt mà có thể phối hợp khéo léo đến như thế. Có một số người đứng xem không tự chủ được vỗ tay. Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt mười ngón tay nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, hai người im im lặng lặng đứng trên băng. Tiêu Nhược Thiên có loại cảm xúc muốn hôn Mộ Kiệt, nàng cố gắng kiềm chế suy nghĩ này. Quay người qua nữ nhân kia nói:
"Tiếp?"
Nữ nhân kia tháo kính râm xuống, nhếch miệng cười nói:
"Các người cũng rất khá, vậy chúng tôi tiếp tục, không có bản lĩnh thật sự, thì thật mất mặt nha."
Bỗng nhiên đám người đứng xem trở nên ồn ào. "Này, nữ nhân kia nhìn thật quen a. Đúng a, tôi cũng thấy vậy. Phải hay không là đại minh tinh? Tử Kỳ? Hình như là vậy, nàng thật xinh đẹp nha. Tôi thích nàng a, vậy cái người cùng nàng hợp tác kia chẳng lẽ là bạn trai nàng? Rất đẹp trai nha...blablabal..." Đám người từ từ tiến gần tới Tử Kỳ.
"Kao, Hắc Khôi đi." Tử Kỳ nhịn xuống lời chửi tục, nhanh chóng kéo theo Hắc Khôi hướng ra cửa, rồi quay đầu liếc Mộ Kiệt một cái. Một người thú vị, lần sau tôi sẽ tìm cô chơi.
Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên đứng ở nơi đó không biết gì."Hô, người kia cuối cùng cũng chạy mất. "Tiêu Nhược Thiên cảm thấy thật quái lạ, vô duyên vô cớ gây sự với mình, bây giờ thì chạy trước. Mộ Kiệt nhìn theo bóng lưng của Tử Kỳ ngẩn người, trong mơ hồ cảm nhận được cái gì đó.
Tiêu Nhược Thiên vươn tay hướng trước mặt Mộ Kiệt lắc lắc. "Này, sao vậy? Mọi người đi rồi, chị còn nhìn cái gì?"
Mộ Kiệt phục hồi tinh thần lại, "Chúng ta cũng đi thôi." Hai người trượt ra khỏi sân, chuẩn bị đi ăn cơm.
"Vừa rồi những người kia gọi nữ nhân kia là gì?" Mộ Kiệt đột nhiên hỏi Tiêu Nhược Thiên, nàng cảm thấy, nữ nhân này không đơn giản.
Tiêu Nhược Thiên suy nghĩ một chút rồi nói, "Hình như gọi là Tử Kỳ thì phải? Chị hỏi nàng làm gì?"
"A, không có việc gì, hiếu kỳ mà thôi, nghe nói là minh tinh." Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm có chút mất hứng, thì sao, minh tinh giỏi lắm à, vừa mới tách ra, chị đã nghĩ tới người ta. Tuy nàng rất đẹp, nhưng mà tính cách kém như vậy, đúng là không thể sánh bằng em. (tự sướng ngất trời)
"Mộ Kiệt, chị biết hai người kia?"
"Không biết."
"Vậy sao vừa rồi hai người kia nhìn chằm chằm chị? Hơn nữa em cảm thấy, hai người bọn họ là cố ý khiến chúng ta chú ý."
"Mắt là của người khác, muốn nhìn sao tôi cũng không thể quản." Mộ Kiệt không kiên nhẫn đáp.
"Vậy ý của chị là, chỉ cần chị không ngại, thì người khác nhìn thế nào cũng không để ý?"
"Đúng!"
"Vậy đến cùng chị xem em là gì? Chị có hay không xem em là người yêu của chị?"
"Tiêu Nhược Thiên, em có phải hay không lầm cái gì? Tôi đã làm chuyện gì không nên làm sao?" Tiêu Nhược Thiên bị giọng của Mộ Kiệt dọa. Nàng lần đầu tiên thấy Mộ Kiệt nói chuyện lớn tiếng như vậy, trong nội tâm nàng cảm giác rất khó chịu, rồi lại không biết nói cái gì.
"Em trong lòng chị có bao nhiêu trọng lượng? Chị có phải hay không mệt mỏi em suốt ngày bên cạnh chị dây dưa nên mới cùng em kết giao? Em không phải là sủng vật, lúc chị cần thì ôm, không cần thì lại ném một bên! Em không cần chị thương hại." Tiêu Nhược Thiên đem một hơi những ức chế trong lòng mình mà lớn tiếng nói ra, kỳ thật nàng sợ nghe được cái đáp án thừa nhận. Mộ Kiệt không trả lời Tiêu Nhược Thiên, nàng nhìn ra ngoài.
"Dừng xe!" Tiêu Nhược Thiên không để ý tới.
"Tiêu Nhược Thiên, dừng xe!"
Mộ Kiệt nói xong liền mở cửa xe, thấy động tác của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên vội vàng giẫm thắng. Mộ Kiệt mở cửa xe, không quay đầu lại bước đi. Tiêu Nhược Thiên nhìn bóng lưng Mộ Kiệt, ánh mắt dần trở nên mờ, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống chỗ ngồi. Nàng nắm chặt tay, đầu để trên tay lái. Mộ Kiệt xuống xe, không mục đích đi trên đường. Nàng không biết vì sao mình lại sao lại kích động, tức giận như thế. Cứ tưởng đã sớm học được cánh che dấu tình cảm, đã thật lâu rồi chưa ai có thể làm mình tức giận như vậy. Hơn nữa, vừa rồi mình còn lớn giọng, Mộ Kiệt cười nhạo mình ngây thơ. Là giận cái gì? Giận vì Tiêu Nhược Thiên không tín nhiệm? Hay là giận mình đã yêu nàng? Yêu sao? Bản thân mình còn không yêu. Nữ nhân này lại chút bất tri bất giác xâm nhập cuộc sống của mình, phá vỡ điểm mấu chốt trong mình. Cho dù cố gắng kiềm chế tình cảm, nhưng cũng thể nào khống chế được. Muốn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, muốn vuốt ve thân thể của nàng, muốn cùng nàng nắm tay, muốn cùng nàng cười như một kẻ điên.
Mộ Kiệt ngồi xổm trên mặt đất, tay nắm lấy tóc, mình làm sao vậy? Cái cảnh tượng khi cha mẹ chết cứ dần hiện trong đầu nàng, làm cho Mộ Kiệt thật muốn khóc. Có trời biết, nàng đã bao lâu không khóc rồi? Nàng cho rằng mình đã mất đi cái bản năng này, hiện tại nàng chỉ muốn khóc thật lớn. Tiêu Nhược Thiên về đến nhà, như dự kiến, Mộ Kiệt chưa về nhà, chưa trở về ngôi nhà của hai nàng. Nàng sẽ không trở về nữa? Phải hay không lập tức bỏ ta đi? Tiêu Nhược Thiên đem tất cả rượu trong nhà ra, ngồi trên ghế salon, từng ngụm từng ngụm uống vào. Nói là uống rượu, nhưng không khác gì tự làm khổ mình, nàng muốn say, muốn chết say tại phòng này. Trong phòng còn có từng hơi thở của Mộ Kiệt, còn có những bức tranh của Mộ Kiệt, có đồ dùng của Mộ Kiệt, có thể sẽ nhanh sẽ biến mất. . . Trên mặt bàn rất nhanh chóng chất đầy vỏ chai rượu, nhưng là Tiêu Nhược Thiên vẫn rất thanh tỉnh đến đáng sợ. Vì cái gì? Vì cái gì mà mình còn thanh tỉnh, chết tiệt! Tiêu Nhược Thiên hung hăng vứt chai rượu ra đất, làm chất lòng màu đỏ tung tóe đầy mặt đất. Nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối, Mộ Kiệt vẫn chưa về, Tiêu Nhược Thiên muốn gọi cho Mộ Kiệt, muốn xin lỗi, nhưng mỗi lần màn hình hiện lên dãy số, rồi lại tắt đi. Tiêu Nhược Thiên, cô chẳng lẽ không có chút tiền đồ? Cô tính toán cái gì? Nàng còn để ý cô sao?
Mộ Kiệt ở bên ngoài đến trưa, nàng muốn Tiêu Nhược Thiên, nàng thậm chí muốn hướng Tiêu Nhược Thiên xin lỗi, nghĩ đến hôm nay cùng nhau đi trượt băng, nghĩ đến mỗi khi nàng nói yêu mình trong ánh mắt luôn nồng đậm yêu thương, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười, nghĩ đến cái ôm ấm áp của nàng. Mộ Kiệt về tới nhà Tiêu Nhược Thiên, nhẹ nhàng gõ cửa. Đợi thật lâu không thấy người mở, nghĩ rằng nàng không có ở nhà, nghĩ rằng nàng không muốn gặp mình, Mộ Kiệt ngồi xổm xuống đất, yên lặng đợi. Nghe trong nhà có tiếng động, nàng đứng lên, cửa bỗng mở ra, thấy đó là Tiêu Nhược Thiên, hai mắt có chút sưng đỏ cùng khuôn mặt tái nhợt. Trong lúc nhất thời, hai người không ai nói gì, chì yên lặng nhìn nhau. Mộ Kiệt nghĩ Tiêu Nhược Thiên sẽ mắng mình một trận. Có thế tát mình mấy bạt tay. Có thể đem mình làm như không khí mà không nhìn thấy, mọi trường hợp Mộ Kiệt đều đã nghĩ đến. Nàng trong lòng tự nói, nàng yêu Tiêu Nhược Thiên, mặc kệ nàng đối với mình như thế nào đi nữa, mình đều sẽ tiếp nhận, dù sao hôm nay cũng là lỗi của mình. Thế nhưng mà Mộ Kiệt hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Nhược Thiên có thể như vậy. . .
Tiêu Nhược Thiên đem Mộ Kiệt kéo vào, áp trên cửa, Mộ Kiệt cảm thấy cả người mình đụng vào của, đau đến phải hít lạnh một hơi. Không đợi nàng kịp phản ứng, Tiêu Nhược Thiên hung hăng hôn lên môi. Hai đôi môi kề nhau, làm bầu không khí quanh hai người nóng lên. Mộ Kiệt muốn mở miệng ngăn cản hành động của Tiêu Nhược Thiên, lại vừa vặn để cho đầu lưỡi Tiêu Nhược Thiên mở ra hàm răng, vào trong miệng mình. Không khí trở nên ướt át không thôi, Tiêu Nhược Thiên dùng sức chiếm đoạt đôi môi Mộ Kiệt, hận không thể nuốt vào miệng mình. Lúc sau hôn môi không thể nào thỏa mãn được Tiêu Nhược Thiên, nàng cởi bỏ áo ngoài của Mộ Kiệt, bắt đầu cởi từng nút của chiếc áo lông bên trong. Tiêu Nhược Thiên dùng răng môi dầy vò cái cổ trắng noãn của Mộ Kiệt, mỗi lần đều tại một nơi đều lưu lại ấn ký. Mộ Kiệt cảm giác đau, rồi lại một cảm giác khác nhanh chóng ập tới, đây gọi là khoái hoạt trong đau đớn mà người ta thường nói. Tiêu Nhược Thiên tay tiến vào trong quần áo, ham muốn chạm vào da thịt bóng loáng của Mộ Kiệt, mặc dù đã tiếp xúc nhiều lần, nhưng là chưa bao giờ thật sự chạm lên như vậy, đây là lần đầu tiên. Đã từng tưởng tượng qua vô số lần, những xúc cảm trước kia tưởng tượng, cuối cùng Tiêu Nhược Thiên cũng đã cảm nhận được. Thân thể Mộ Kiệt vẫn lành lạnh, bất quá đã có một tia hơi ấm, Mộ Kiệt rất gầy, chỉ cách một làn da nên liền có thể chạm được đến từng khối xương sườn.
Tay tiếp tục hướng lên phía trên thăm dò, chạm được đến nơi tròn tròn no đủ, cách một lớp nội y, Tiêu Nhược Thiên dùng tay niết lấy. Mộ Kiệt là lần đầu tiên bị người khác chạm vào nơi tư mật như vậy, cảm giác tê dại truyền đến toàn thân, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Muốn dùng tay đẩy Tiêu Nhược Thiên ra, lại phát hiện mình một điểm khí lực đều không có. Tiêu Nhược Thiên đem những nút áo lông bên trong đều đã cởi bỏ, thân trên của Mộ Kiệt lộ ra không khí, làn da tái nhợt, bụng dưới không tý mỡ thừa, cái rốn theo hô hấp mà nâng lên hạ xuống, bên trên là nội y màu đen, ẩn giấu bên trong là một khối tròn no đủ sống động. Tiêu Nhược Thiên đem nội y Mộ Kiệt cởi bỏ, ném xuống đất. Thấy hai hạt đậu đỏ trước ngực đã đứng vững lên, đầu Tiêu Nhược Thiên oanh lên một tiếng nổ tung, không chút do dự dùng môi ngậm lấy.
"Ah..."
Mộ Kiệt trong trạng thái không phòng bị kêu lên một tiếng, phát hiện mình thất thố, nàng lập tức cắn môi. Nghe được tiếng kêu của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên cao hứng đến muốn khóc, thì ra nàng đối với mình vẫn là có phản ứng, hay là nàng yêu mình, nếu không yêu mình, sẽ không giao cả người nàng cho mình.
Tiêu Nhược Thiên nâng Mộ Kiệt đặt lên kệ giày ngay cửa ra vào, chính mình lại áp lên, nàng thấy ánh mắt Mộ Kiệt ngày càng mơ màng, ghé vào bên tai nàng nói:
"Mộ Kiệt, em yêu chị..."