Môi cô bé kia mấp mấy, như là đang nói gì đó với người bên cạnh. Rồi cái người mặc âu phục đen đi đến trước mặt ca ca Lam Vũ. "Nợ của mày hôm nay phải trả phải không?" Lam Vũ thấy ca ca của nàng xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi từ trên đầu chảy xuống cằm.
"Đại ca, đại ca, tôi xin anh, anh thư thả cho tôi vài ngày, tôi bây giờ thật sự không có tiền, anh chờ tôi vài ngày, tôi. . . lúc đó sẽ có tiền."
Hắc y nhân kia không nói gì, từ bên ngoài đem mẹ của Lam Vũ cùng ca ca còn lại của nào tất cả đều kéo vào.
"Tao muốn tiền ngay bây giờ, không có tiền, giết."
Ca ca Lam Vũ nuốt khan một cái, tay nắm chặt. Mẹ của Lam Vũ khóc lớn, hướng về phía ca ca Lam Vũ hô: "Mày là tên khốn kiếp, mày rốt cuộc là thiếu người ta bao nhiêu tiền? Làm sao cho người ta tìm đến tận nhà như thế này? Sao mày không chết luôn đi? Các vị đại ca, chúng tôi thật sự là không có tiền ah, cha của bọn hắn mới chết không bao lâu, trong nhà đều phải tự lực cách sinh nên tiền rất ít ! Hắn. . . hắn thiếu nợ anh bao nhiêu tiền? Chờ khi chúng tôi có nhất định sẽ trả lại cho các người!" Hắc y nhân khóe miệng lộ la nụ người khinh thường,"Ha ha, chỉ sợ tiền hắn nợ cả đời cũng không trả nổi, cộng thêm tiền lãi tổng cộng vạn."
Ca ca Lam Vũ cuối đầu xuống thấp, quỳ trên mặt đất không nói câu gì. Mẹ Lam Vũ nghe mấy chữ kia xong liền ngây dại, còn thiếu chút nữa là ngất đi. "Trời ạ, ta đây tạo ra cái nghiệt gì? Chồng thì chết, con thì mắc nợ lớn. Mày sao không nói gì? Mày tên khốn kiếp! Mày ở bên ngoài gây thêm chuyện gì nữa?! Hiện tại thiếu nhiều như vậy, mày nói chúng ta nên làm thế nào?"
Lam Vũ nằm trên mặt đất, không quan tâm đến mẹ mình đang gào rống. Nàng chỉ nhìn hài nữ mặc y phục trắng kia thôi. Lam Vũ cảm thấy, mình thật sự may mắn, trước khi chết còn có thể thấy được người xinh đẹp như vậy. Một lát sau, hài nữ áo trắng kia nhíu mày, không nói gì với người bên cạnh. Hắc y nam tữ kia, từ trong ngực áo móc ra một khẩu súng.
"Đại tiểu thư đã không còn kiên nhẫn nữa, các người không có tiền, vậy thì sớm lên đường đi!"
Lam Vũ nhắm mặt lại, bên tai tràn ngập tiếng súng, tiếng la khóc. Nàng đang chờ, nàng chờ viên đạn xuyên thấu qua cơ thể của mình. Đạn bắn vào người sẽ như thế nào? Có đau không? Có thể so với bị ca ca đánh đau hơn không? Tỷ tỷ kia thật là rất xinh đẹp ah, nếu có thể chết trong lòng nàng thì thật tốt rồi. . . Nhưng viên đạn không có bắn tới, mà tiến đến chính là một bàn tay ôn hòa. Lam Vũ mở to mắt, một khuôn mặt đẹp đến làm người ta không thở được hiện ra trước mắt mình. Lam Vũ cảm giác như mình đang ở Thiên Đường, ngửi được hương khí từ cơ thể của người kia truyền đến, thật sự rất thơm, so với mẹ hơn rất nhiều. Nàng nở nụ cười, chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Chị có phải chiếu cố em hay không? Thật sự như mình mong muốn, có thể cho mình chết trong ngực tỷ tỷ này, thật vui vẻ, thật vui vẻ. . .
Tiêu Nhược Thiên nằm ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng chuông dưới lầu, hướng thụ lấy giờ phút an tĩnh này. Đã bao lâu? Từ lúc biết Mộ Kiệt đến giờ, hai người là lần đầu tiên tách ra lâu như vậy a? Tiêu Nhược Thiên thủy chung không tin, Mộ Kiệt cứ như vậy biến mất, cảnh sát cũng không hỗ trợ tìm người, Hoa tỷ bên kia cũng không có manh mối gì. Tiêu Nhược Thiên không phải không sốt ruột, bất quá nàng tin tưởng, tin tưởng Mộ Kiệt sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nghĩ đến bộ dáng lúc Mộ Kiệt ngẩn người, rồi bộ dáng lạnh lùng thường ngày, bộ dáng ngủ say, bộ dáng dưới người mình động tình. Trong chớp mắt, tất cả đều khắc sâu trong đầu Tiêu Nhược Thiên, có trời biết, nàng vượt qua những ngày này đều là nhờ những thứ này. Kìm lòng không được nở ra một nụ cười nhẹ, làm cho Phó Lăng Giang ngồi bên cạnh nhìn một cái hoảng thần.
"Con gái ngoan, con cũng nên đi ra ngoài một chút, cứ như vậy trốn trong phòng không tốt."
"Mẹ, con là người bệnh, cần nghĩ ngơi thật nhiều, nằm ở đây vẫn là tốt hơn."
Phó Lăng Giang lắc đầu, những ngày này, ngoại trừ vừa rồi, nàng chưa bao giờ thấy con gái mình cười qua. Phó Lăng Giang tưởng rằng bởi vì do nằm viện nhàm chán, nên đem đứa nhỏ này nghẹn đến choáng váng, về sau mới phát hiện, nữ nhân tên Mộ Kiệt kia tự hồ chưa bao giờ tới. Phó Lăng Giang như bừng tỉnh, không phải là con gái mình thất tình rồi chứ? Bất quá thần sắc không đúng cho lắm a, giống như luôn có chút chờ mong, còn có một chút. . . kiên định? Phó Lăng Giang lần đầu tiên không hiểu con gái mình, hôm nay cùng nàng ngồi tới trưa. Tiêu Nhược Thiên cứ như vậy ngẩn người ngồi nhìn cửa sổ, vừa rồi còn mới lộ ra. . . ách. . . có thể nói là nụ cười yêu nghiệt. Phó Lăng Giang càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng.
"Thiên Thiên, ta là mẹ của con, con có tâm sự gì có thể nói với ta." Thấy Tiêu Nhược Thiên lại cười cười, tựa hồ hôm nay đặc biệt cười nhiều.
"Mẹ, con nào có tâm sự gì? Con đây không phải rất tốt sao?" Tiêu Nhược Thiên hỏi ngược lại.
"Con đừng dấu diếm ta, có phải là vấn đề tình cảm xảy ra chuyện gì? Cái người tên Mộ Kiệt kia từ lúc con nằm viện tới nay chưa từng tới thăm qua, hai người mâu thuẫn gì à?" Cha mẹ ai cũng đau lòng vì con mình, cho dù Phó Lăng Giang phản đối Tiêu Nhược Thiên như thế nào đi nữa, nhưng nhìn con gái mình khó chịu như vậy, thì người làm mẹ sao lại không đau lòng đây? Từ một đứa bé hoạt bát lại biến thành Lâm Đại Ngọc() đây, khiến ai ai đều cảm thấy đau lòng. Bất quá Phó Lăng Giang lại hi vọng Tiêu Nhược Thiên có thể chia tay với Mộ Kiệt kia, tuy sau khi chia tay sẽ rất đau lòng. Nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn, rồi sẽ qua đi. Như vậy còn có thể trở về một Tiêu Nhược Thiên như ban đầu, nếu quả thật cùng một nữ nhân ở cùng một chỗ, thì đúng là hủy cả đời nàng. Phó Lăng Giang nghĩ đến điểm này, không thể không hạ quyết tâm.
"Thiên Thiên, con cùng nữ nhân kia chia tay cũng tốt, ta thấy nàng căn bản không có đem con để vào lòng. Con thì đặt hết tâm tư tình cảm vào người ta, nhưng con nằm viện chuyện lớn như vậy, nàng cũng không tới thăm. Con cũng đừng dây dưa với nàng nữa, loại nữ nhân này không xứng với con!".
Tiêu Nhược Thiên vẫn đang cười, mấy ngày nay luôn phải đối phó với sự oanh tạc của Phó Lăng Giang, nàng cũng đã miễn dịch rồi. Chỉ cần đúng thời điểm, mình sẽ tự nói với mẹ, không muốn cùng Mộ Kiệt dây dưa không rõ, chỉ là nàng không biết, không còn kịp rồi, chính mình cũng sớm đã vạn kiếp bất phục.
"Mẹ, quan hệ giữa con và nàng không như mẹ nghĩ đâu." Lúc vừa mới bắt đầu cũng cho rằng là một mình mình tình nguyện, nhưng là càng về sau. Tiêu Nhược Thiên dần dần đã hiểu, Mộ Kiệt như vậy, Mộ Kiệt yêu là như vậy. Bình tĩnh nhưng không nhạt nhẽo, bên ngoài lạnh lùng như băng, nhưng nhiệt huyết bên trong lại rất lớn. Một nữ nhân như vậy mình sao lại không yêu được? Tình yêu của nàng tuyệt đối sẽ không thua kém mình, chẳng qua là nàng đem tất cả mọi việc giấu ở đấy lòng, còn mình thì luôn thể hiện ra bên ngoài. Một người giống như băng, còn một người giống như lửa, nhưng nhất định hai người sẽ không chùn bước tiến đến đối phương, cuối cùng hòa tan cùng một chỗ, bất ly bất khí.
"Vậy ý con nói con cùng nàng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường sao? Ta rất rõ chuyện của các người, con không cần dùng những lời như vậy dối gạt ta."
"Mẹ, con yêu nàng, nàng cũng yêu con, chỉ đơn giản như vậy. Con yêu nàng, không phải vì nàng là nữ nhân, mà chính vì nàng là Mộ Kiệt, cho dù nàng là nam nhân, là cây, hay bất cứ cái gì đi nữa, tình yêu của con đối với nàng cũng sẽ không có biến đổi. Từ lúc con phát hiện con yêu nàng, con đã biết, con đã xong, không có đường lui rồi. Không có nàng, con sẽ chết. Con biết rõ mẹ phản đối con cùng nữ nhân ở chung một chỗ, sợ con bị tổn thương như lần trước. Nhưng Mộ Kiệt không phải như người kia, nàng sẽ không vứt bỏ con, càng sẽ không vì người khác mà bỏ đi. Thế giới của nàng chỉ có con, trong lòng con cũng chỉ có thể chứa duy nhất một mình nàng. Lần này con tuyệt đối sẽ không buông tay, trừ phi từ chính miệng nàng thừa nhận nàng không yêu con, nếu không, có chết con cũng cùng nàng dây dưa một chỗ."
Phó Lăng Giang được Tiêu Nhược Thiên nói rõ ra tấm chân tình làm cho nàng cũng không biết làm sao. Chỉ là sững người nhìn Tiêu Nhược Thiên, đứa bé chưa trưởng thành này dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn giống như lúc xưa khi bị người khác làm tổn thương, chạy về nhà khóc lóc như tiểu hài nữ. Cũng không còn là một người suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi, phong lưu lãng tử. Là người kia đã làm nàng thay đổi sao? Chẳng lẽ nữ nhân cùng nữ nhân có thể ở chung một chổ? Phó Lăng Giang bình tĩnh rời khỏi phòng, nói xuống một câu, "Ta sẽ không đồng ý con cùng nàng ở chung một chỗ, nhưng nếu có thời gian thì có thể đưa nàng về nhà chào hỏi một chút."
Tiêu Nhược Thiên nở nụ cười, trong nụ cười còn mang theo nước mắt, đây là lần đầu tiên nàng khóc từ khi tỉnh lại. Mang về nhà? Cái loại này lộ ra biết bao nhiêu châm chọc? Người đều đã không còn thấy nữa rồi, còn có thể mang về nhà sao? Mộ Kiệt . . . Chị đang ở đâu?
"Khục khục khục. . ." Trong gian phòng truyền đến từng đợt ho khan.
"Này, Hắc Khôi, nàng như thế nào không chết a?"
"Câm mỏ quạ em lại, nếu nàng chết, chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Tử Kỳ nhăn mặt, vuốt vuốt cái kính râm trong tay. "Phiền toái gì?"
"Ngu ngốc, nếu nàng chết, chúng ta lại sẽ phải tìm một người thế chỗ của nàng."
"Cũng vậy thôi, nếu nàng chết rồi, chúng ta không cần đi theo một quái vật như vậy."
"Quái vật gì? Đây chẳng qua là nhất thời bị kích thích. nên mới kích phát ra khả năng tiềm ẩn, nếu khả năng tiềm ẩn này ẩn đi thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi." Hắc Khôi khinh thường nói.
"Đi thôi, đi xem nàng, đừng nghĩ rằng nàng đã chết."
Hai người đi tới cửa, đã ngửi thấy một mùi máu tươi chán ghét. Lớn tiếng không tốt, Hắc Khôi một cước đá văng cửa, trong phòng một mảnh bừa bộn. Dịch truyền nước biển bị ném nát bấy, cửa sổ cũng bị đập phá đồng dạng. Cái bàn ngã trên mặt đất, nhìn về phía giường, không bóng người, chỉ trên đó là một vũng máu đỏ tươi. Hai người đồng thời thở dài, trong phòng đen kịt tìm người phá hoại. Trong phòng chỉ có một WC, không có gì khác, hai người đồng thời đi vào WC. Liền thấy được Mộ Kiệt nằm trên mặt đất, miệng vết thương ở phần bụng một lần nữa bị toét ra, khắp nơi trên mặt đất đều là máu. "Hô. . . Em còn nhớ đây là lần thứ mấy không? Nàng như thế nào suốt ngày muốn tự sát thế?" Hắc Khôi lắc đầu nói.
"Tôi sao biết được, tiếp tục như vậy, tôi đều sớm già yếu! Mặc kệ, anh gọi cho Bạch Phong, tôi phải đi, tôi còn một buổi phòng vấn! Anh nói cho Bạch Phong, lão tôi không phải là bảo mẫu, không hầu hạ tên bệnh tâm thần này!"
"Ài. . . Em đừng đi a, như thế nào luôn đều là tôi gọi cho Bạch Phong a?" Hắc Khôi nói còn chưa hết, Tử Kỳ đã biến mất dạng. Hắc Khôi đem Mộ Kiệt đỡ lên giường, gọi điện cho Bạch Phong.
"Chuyện gì?"
"Này? Bạch, là tôi, miệng vết thương của nàng lại hư mất rồi."
"Ân, tôi sẽ qua, trước đừng để cho nàng chết."
". . . . .. "
Điện thoại một hồi tút tút, Hắc Khôi cảm thấy tay cầm điện thoại của mình đều đã xuất mồ hôi. Hắc Khôi từ đáy lòng luôn e ngại Bạch Phong, trong năm người, Bạch Phong thực lực mạnh nhất, không chỉ là mạnh nhất, mà là cái gì cũng nhất. Hắc Khôi hiểu rõ, cho dù người liên thủ, đừng nói là không phải là đối thủ của Bạch Phong, đoán chừng chỉ là phút, tất cả đều chết. Không người nào dám phản kháng Bạch Phong, càng không dám khiêu chiến Bạch Phong. Trong người, hiểu rõ Bạch Phong nhất cũng chỉ mình Hắc Khôi, hắn biết rõ, Bạch Phong mặc dù ít khi xuất hiện, nhưng chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt của nàng, bất kể ai, cũng chỉ có một kết cục — chính là cái chết.
() Lâm Đại Ngọc : một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.