Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

ích kỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe đâu, chỉ như cái nháy mắt của chúng ta, chỉ có ,s. Đúng là chỉ trong nháy mắt, nhắm mắt lại, trôi qua tức thì. Như vậy, trong khoảng thời gian cực ngắn này, Tử Kỳ cùng Hồng Mị đã xảy ra chuyện gì? Ok, pha quay chậm . . . Tử Ky lẻn đến sau lưng Hồng Mị, Hồng Mị còn chưa kịp phát giác. Cho đến khi con người kia vươn tay ra định hất đổ ly cà phê, Hồng Mị mới kịp phản ứng. Tử Kỳ lúc ấy đã chạm được vào cái ly, Hồng Mị rất rõ ràng, nếu ly ca phê này bị cướp đi, thì sẽ biết chuyện gì sau đó xảy ra. Vì vậy, hai mỹ nữ trong văn phòng bắt đầu cuộc chiến cướp ly cà phê. Hồng Mị tại thời điểm tay Tử Kỳ sắp chạm tới, một cái bài sơn đảo hải, chỉ thấy lấy ly cà phê làm bia đỡ đạn. Xoay người ° ra ngoài, đây được gọi là chết cũng muốn kéo người khác chết theo, chính là vậy đấy. Cả ly cà phê nóng hổi đổ vào trước ngực Tử Kỳ, vèo — thực đau ah. . .

Hôm nay Tử Kỳ đang mặc đồ gì? Nàng không còn phong cách toàn thân một màu đen như thường ngày, hôm nay mặc trên người chính là một cái áo len cổ chữ V màu lam nhạt, trong áo len, ngoại trừ nội y, thì chả còn có cái gì thừa nữa a! Nhiệt độ của cà phê, tuyệt đối không dưới °, vậy. . . hậu quả là như thế nào?

"Ah!"

Tử Kỳ liền phát ra tiếng gào khóc thảm thiết. Hồng Mị tuy cũng hoảng sợ đấy,nhưng nhìn trước ngực Tử Kỳ là một mảng lớn vết bẩn. rồi còn thêm bộ dạng chật vật của Tử Kỳ, Hồng Mị thực cảm thấy cao hứng hơn so với trúng vạn.

"PHỐC! Ha ha ha. . ."

Hồng Mị phi thường không nể tình bật lên một tràng cười, càng cười tiếng cười càng lớn hơn. Lúc sau trực tiếp nằm trên mặt bàn cười [ hình minh họa : =)) ] Hồng Mị cười đến run rẩy hết cả người, Tử Kỳ nhìn cái người kia mà tức muốn sùi bọt mép. Cười nhạo mình? Tốt

. . . Rất tốt!

Tử Kỳ hiện tại rất ức chế, lẽ ra mình đang nằm ở nhà ngủ ngon, lại phải chạy lên nhìn cái tên giám đốc này ngẩn người, sau đó lại bị cà phê đổ đầy toàn thân, và cái không thể nào nhịn được chính là, cái người gây ra họa lại đang cười nhạo người bị hại? Đây là cái xã hội gì? Ông trời! Người đúng là không có mắt, lại để một tuyệt thế mỹ nhân như tôi bị một tên bệnh nhân tâm thần đùa nghịch đến bộ dạng thế này? Tử Kỳ cắn răng chịu cái nóng rát trước ngực, lạnh lùng nhìn Hồng Mị, tôi muốn xem chị chừng nào mới có thể hết cười! Hồng Mị rốt cuộc cười đến thắt cả ruột, ngừng lại, điều chỉnh lại hô hấp của mình, sửa sang lại nếp quần áo. . ., sau đó chạy đến trước gương tự kỷ soi soi, hoàn toàn quên mất một ác quỷ còn đứng trong phòng. Sau khi cảm thấy hài lòng, mới cảm thấy nhiệt độ trong phòng có phần kỳ quái, lập tức có một dòng nước lạnh thấu đến tim gan. Nhìn lại, mặt Tử Kỳ đen lại trừng mắt nhìn mình, ánh mắt kia, giống như oán phụ bị chết chồng, hay là bác hai bị trộm cải trắng, hoặc giả như là bà cố nội bị gãy quải trượng. Tôi nhớ hình như mình có mua bảo hiểm phải không ta? Hồng Mị trong lòng thầm nghĩ.

"Cười đủ chưa? Phải hay không rất mệt a? Thật đúng là không có ý tứ, đổ cà phê lên người người ta, còn cần người ta đổi cho một ly mới sao?" Thực ra, sự bình yên trước bão táp phong ba là đáng sợ nhất.

"Không. . . Không cần, người. . . em ổn không?" Hồng Mị một bên dạ thưa hỏi, một bên lui về sau. Hiện tại Tử Kỳ, giống như là mãnh thú đang chuẩn bị vồ mồi, đây tuyệt đối chính là chỉ có thể ở xa mà xem không nên lại gần!

"Ha ha ha. . ." Tử Kỳ lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, "Chị là không muốn giải thích cái hành vi vừa rồi? Hay là chị muốn coi như thế là xong việc?!" Hồng Mị thấy Tử Kỳ gần tiến đến gần, vội vàng đúng lên, thân thể xoay một vòng độ.

"Đối với chuyện vừa rồi, tôi hết sức xin lỗi! Bản thân nguyện ý gánh hết tất cả trách nhiệm pháp luật cùng với tiền bồi thường tương ứng, thỉnh cầu em thứ tha!" Hồng Mị đem cái bộ dạng đối với sĩ quan huấn luyện ra, nói xong vẫn không quên nở một nụ cười sáng lạng.

Nếu như, mỗi nam nhân đều dùng cách mình đối với cấp trên để đối xử với vợ mình, mình tin tưởng, tỳ suất ly hôn sẽ rất cao. Một cái văn bản màu hồng, một cái văn bản màu xanh, một tờ giấy hôn thú, một bản chứng nhận ly hôn, chứng kiến bao nhiêu phân phân hợp hợp a? Cho nên, đối với Tử Kỳ xem ra, giống như là Hồng Mị cố ý ở trước mặt mình đùa nghịch vậy, mà còn cái nụ cười sau cùng kia, Tử Kỳ trực tiếp lý giải thành — nhìn có chút hả hê! "Hồng Mị! Tôi hôm nay không đánh chị tôi không mang họ Tử!" Tử Kỳ hướng Hồng Mị tiến lên, Hồng Mị trốn mà không kịp, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, lập tức trước mắt tối sầm. Khuôn mặt xinh đẹp cứ như vậy bị Tử Kỳ tát một cái. Khuôn mặt trắng noãn xuất hiện một ấn ký đỏ ửng, dị thường quỷ dị. Tử Kỳ sau khi đánh xong mới phát hiện mình hơi nặng tay, nhưng nàng sẽ không nói xin lỗi, dù sao cũng do người đó trêu chọc mình trước.

Vuốt bên má nóng rát, trong nháy mắt ngây người, rõ ràng . . . là bị ăn tát ? Kỳ thật, nếu một nữ nhân thời điểm bắt đầu đánh mình, liền chứng minh nàng là yêu mến mình rồi. Lời này ai nói? Vô dụng! Hồng Mị trong lòng thầm mắng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn bộ dạng chật vật của đối phương, "PHỐC" một tiếng bật cười.

"Em đi vào phòng tắm rửa đi a, tại đây tôi cũng có quần áo sạch, bộ dạng em như vậy là không thể đi ra ngoài rồi."

Tử Kỳ nhìn bộ dạng chật vật của mình, cái đau bỏng trước ngực cũng đã giảm bớt, bất quá cần phải xử lý một chút, nếu để mình bộ dạng này đi ra ngoài, còn hơn một đao giết nàng, Tử Kỳ cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, nhưng là đi thật chậm, bộ dạng giống như lâm đại địch. Thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Hồng Mị, cực kỳ giống vợ bé. Như thế nào lại giống như bộ dạng tiểu thụ ủy khuất a? Rõ ràng người bị đánh chính là mình, em bất quá chỉ bị dơ quần áo mà thôi, có cần hẹp hòi như vậy không đây? Giờ này khắc này Hồng Mị hoàn toàn quên mất một chuyện. Hoa hồng tuy xinh đẹp, nhưng sẽ đâm đau người. Cà phê dĩ nhiên thơm ngon, nhưng cũng có thể làm phỏng người.

"Này!"

"Làm sao?"

"Chị. . . Chị. . ."

"Làm sao? Sao lại nói chuyện ấp a ấp úng vậy?" Hồng Mị nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Tử Kỳ, không rõ mình đã trêu chọc đại minh tinh này cái gì nữa rồi.

"Chị có thể giúp tôi mua thuốc trị phỏng được không?"

"Thuốc trị phỏng? Em bị làm sao?"

"Thì là thuốc trị phỏng, tranh thủ đi mua đi!" Tử Kỳ hô xong, liền "Phanh" một tiếng đóng cửa lại. Để Hồng Mị một người đang đứng ngẩn người, thuốc trị phỏng? Nàng muốn làm cái gì vậy? Chợt nhớ tới một mảng lớn ca phê trước ngực Tử Kỳ. Ah! Hồng Mị liền nghĩ thông, sau đó liên tục đánh vào đầu mình, mình như thế nào lại đần như vậy? Chắc là bị phỏng do ly cà phê vừa rồi, nhất định là bị phỏng rồi, Hồng Mị mặc kệ hình tượng mình bồi dưỡng ở công ty, cứ để khuôn mặt lưu lại ấn ký đỏ ửng kia, chạy xuống lầu mua thuốc.

Trên đường đi, số người quay đầu lại nhìn khá nhiều, Hồng Mị cũng hiếu kỳ, mình hôm nay đẹp lắm sao? Như thế nào nhiều người nhìn mình vậy? Hồng Mị ah Hồng Mị, uổng công ngươi mọi chuyện luôn khôn khéo, như thế nào mà vừa gặp Tử Kỳ liền biến thành kẻ ngốc thế này? Trở lại văn phòng, Tử Kỳ sớm đã tắm rửa xong rồi, lúc này nàng đang ngồi dựa vào ghế salon, trên người chỉ mặc một kiện áo tắm, nước từ tóc đen dài nhỏ xuống đất. Da thịt trắng như sứ, thêm cái khăn tắm màu trắng, phối với tóc đen dài, đúng là tươi mát nói không nên lời. Hồng Mị một mực cảm thấy, Tử Kỳ là một nữ nhân rất yêu mị, nhưng cũng không nghĩ tới, nàng sau khi tắm xong, rõ ràng như vậy. . . có thể dùng một từ để hình dung : thanh thuần. Tử Kỳ lúc này, hoàn toàn phù hợp với khí chất ở tuổi của nàng. Thiếu nữ mới lớn, tươi mát mà tràn ngập sức sống, nhưng cũng không mất đi vẻ ôn nhu nữ tính, lại có nét của tiểu hài tử ngây thơ.

Hồng Mị đưa thuốc cho Tử Kỳ, Tử Kỳ cầm thuốc rồi hừ một tiếng, liền tự mình tiếng vào phòng tắm xoa thuốc. Hai người đều không phát hiện mặt của đối phương đều có chút đỏ.

"Ah!" Bỗng nhiên trong phòng tắm truyền ra một tiếng thét, Hồng Mị tưởng rằng Tử Kỳ xảy ra chuyện, vội vàng xông vào phòng tắm, một màn xịt máu mũi. Khăn tắm của Tử Kỳ nằm ở dưới chân, lộ ra thân thể không một mảnh vải, trước ngực còn có dấu đỏ do bỏng cà phê, khu rừng rậm cấm kỵ giữa hai chân, bụng dưới bằng phẳng, đôi chân thon dài xinh đẹp. Hình ảnh trong mộng của Hồng Mị, giờ phút này đã thành sự thật, bầu không khí càng thêm ám mụi. Cái hình ảnh hài hòa như thế, lại bị một sinh vật không thức thời phá vỡ! Chỉ thấy một con chuột cống đen thui thất kinh chui vào đường ống trong phòng tắm, tới vội vàng đi cũng vội vàng, không mang theo một đám mây màu, chỉ để lại vô hạn cảm khái. Như vậy, Hồng Mị hôm nay thật đúng là diễm phúc a! Phải chăng nên cảm ơn ly cà phê cùng con chuột?!

Từ cái ngày cùng Bạch Phong nói về sau, Mộ Kiệt đã biết một việc, chính là Tiêu Nhược Thiên vẫn còn sống. Đây đối với Mộ Kiệt mà nói, quả thực là ân lớn của trời. Lại để cho Mộ Kiệt có thêm một lý do để sống nữa. Nhiều khi Mộ Kiệt suy nghĩ, từ lúc nào, Tiêu Nhược Thiên dần dần thâm nhập vào cuộc sống của mình? Từ lúc nào? Mình dần dần yêu nàng? Chữ yêu này đến quá nhanh, nhanh đến nỗi không cho Mộ Kiệt có cơ hội cự tuyệt, thì đều đã rơi vào tay giặc rồi. Vốn là nên chống cự, vốn là nên cự tuyệt, nhưng bây giờ lại là đương nhiên tiếp nhận. Trải qua chuyện này, Mộ Kiệt tinh tường biết rõ, nghĩ tới một cuộc sống bình thường, đối với mình khó khăn cỡ nào. Mộ Kiệt nghĩ tới rất nhiều lần, muốn cứ thế mà từ bỏ Tiêu Nhược Thiên, cứ để cho Tiêu Nhược Thiên nghĩ rằng mình đã chết rồi, nhưng là trong lòng liền cảm thấy đau. Mỗi lần nghĩ tới mình sẽ rời xa Tiêu Nhược Thiên, nàng đau đến không cách nào hô hấp nổi

Những chuyện ám sát như vậy, về sau tuyệt đối là không thiếu, Tiêu Nhược Thiên sẽ lại gặp những nguy hiểm như thế này. Lần này là gặp may, bởi vì mục đích của kẻ thù lần này là không muốn đưa mình vào chỗ chết, vậy còn lần sau thì sao đây? Và còn nhiều lần sao này nữa? Chỉ cần còn sống, chỉ cần những người kia chưa bị giết chết, thì nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt. Mộ Kiệt sau hơn một tháng điều trị vết thương đã tốt hơn rất nhiều, trên cơ bản là nàng muốn đi, thì không ai có thể ngăn cản được nàng. Mỗi lần nghĩ đến Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt đều muốn liều lĩnh chạy đến bên cạnh nàng, muốn ngắm nhìn khuôn mặt nàng, muốn ngửi mùi hương trên người nàng. Nhưng đều bị Mộ Kiệt ức chế xuống, mình là người như vậy, nếu trở lại bên người nàng, lại sẽ để nàng bị thương thì sao?

Mộ Kiệt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy có tiếng bước chân đang tới, Mộ Kiệt quay đầu lại, liền thấy Bạch Phong đang nhìn mình chằm chằm.

"Qua vài ngày nữa, tất cả bang hội ở trong nước, sẽ họp mặt tại thành phố A, ngày đó, cô cần đại biểu cho "Giản" dự họp."

"Ân."

"Mộ Thiên ngày đó cũng đến." Mộ Kiệt nghe được Mộ Thiên, thân thể liền run lên, ánh mắt cũng trở nên âm lãnh đáng sợ. Đúng vậy a, Mặc Long Bang là bang hội thế lực cường đại nhất, Mộ Thiên làm sao có thể không tới?

"Tốt, tôi đã biết."

"Hy vọng cô lúc đó không làm chuyện ngu xuẩn." Bạch Phong nhìn thấu hết những biến hóa của Mộ Kiệt, Mộ Kiệt lúc này, toàn thân tràn đầy sát khí, một chút cũng không giống cái người an tĩnh lúc nãy.

"Tôi hiểu rõ." Mộ Kiệt biết rõ Bạch Phong đang là cảnh cáo chính mình, không được vì báo thù mà đánh mất lý trí, hiện tai vẫn chưa là thời điểm để mình cùng Mộ Thiên đối đầu. Nghĩ đến báo thù, Mộ Kiệt tự nhiên nghĩ đến Tiêu Nhược Thiên. Nếu để cho Tiêu Nhược Thiên biết rõ mình không phải là họa sĩ, mà là một người gánh vác trên mình món nợ máu của nhiều người, nàng sẽ còn hay không tiếp nhận mình? Thật sự đã rất lâu rồi không gặp mặt.

"Tôi có thể đi ra ngoài không?"

"Tùy cô, chỉ cần ngày họp xuất hiện là được rồi."

"Ân." Mộ Kiệt đứng dậy đi ra cổng chính, hít thở bầu không khí trong lành, bởi vì lâu rồi không phơi nắng, mắt nheo nheo lại, Mộ Kiệt nhếch miệng, bước nhanh ra cổng chính biệt thự.

Hãy để cho tôi ích kỷ một lần. . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio