Dạ Vi khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Trong đầu không nhớ rõ mình đã ngất xĩu lúc nào, chỉ nhớ . . . buổi sáng nay nhận được điện thoại, trong điện thoại nói. . . tai nạn xe cộ! Đúng! Là tai nạn xe cộ, ba mẹ! Dạ Vi thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, vừa định đi xuống giường liền bị người khác kéo về. "Em cần nghỉ ngơi, bác sĩ nói em kinh hãi quá độ." Dạ Vi kinh ngạc nhìn người trước mắt — Thẩm Diệp Mân.
"Thẩm tiểu thư, ba mẹ tôi. . ."
"Ân, tôi cũng đã biết, tôi cũng thật đáng tiếc, dù sao cũng là vì tôi mà Dạ luật sự ngày đêm bề bộn, tôi còn chưa kịp cảm ơn hắn, thì liền."
Thẩm Diệp Mân nói xong, hốc mắt cũng thoáng ửng đỏ. Dạ Vi gắt gao cắn môi dưới, cố kiềm chế không cho mình khóc.
Dạ Vi biến thành một cô nhi, cha mẹ chỉ trong vòng một ngày, đột nhiên cứ thế xa nàng mãi mãi. Thẩm Diệp Mân giúp Dạ Vi xử lý tốt hậu sự của cha mẹ. Dạ Vi hỏi qua Thẩm Diệp Mân tại sao lại giúp mình, mỗi lần như vậy Thẩm Diệp Mân chỉ nhàn nhạt cười. Quan hệ của hai người ngày càng tốt, Dạ Vi cũng càng ngày càng ỷ lại Thẩm Diệp Mân. Nàng cảm thấy Thẩm Diệp Mân giống như là một thiên sứ do thượng đế phái xuống, ngay lúc mình bất lực nhất đã tới trợ giúp mình, hơn nữa không cần bất kỳ hồi báo nào. Đồng dạng, Dạ Vi cũng thấy Thẩm Diệp Mân rất đáng thương, từ sau khi chồng nàng chết, nàng phải gánh vác công ty. Thử hỏi một nữ nhân, vừa mất hết những thân nhân của mình, rồi lại phải còn tiếp quản một công ty lớn như vậy, mỗi ngày có rất nhiều việc phải hoàn thành, chỉ nghĩ thôi, cũng đã thấy rất vất vả. Đêm hôm đó, Dạ Vi lần đầu tiên tự mình nấu cơm, cực kỳ hứng thú chạy đến biệt thự của Thẩm Diệp Mân, nàng không biết vì sao mình lại muốn tìm Thẩm Diệp Mân. Thẩm Diệp Mân trong nhà có người làm, tự nhiên cũng có đồ ăn tốt hơn mười lần so với mình làm, nhưng là Dạ Vi muốn cho người kia ăn đồ ăn mình làm.
Trang trí hộp cơm xong, liền đánh xe đi tới biệt thự của Thẩm Diệp Mân. Đèn biệt thự sáng rỡ, chứng tỏ Thẩm Diệp Mân đã trở về rồi. Dạ Vi vừa định gõ cửa, phát hiện cửa nhà không khóa. Dạ Vi trực tiếp đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên nghe thấy "Phanh" Một tiếng. Dạ Vi lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa làm rơi hộp cơm trên tay. Tiếng vừa rồi là tiếng súng? Chả lẽ có cướp? Nàng không có việc gì a? Dạ Vi như bay chạy lên lầu hai, lúc này nàng hoàn toàn không nghĩ đến nếu thật sự gặp cướp thì mình sẽ làm gì, hoàn toàn không nghĩ gì hết, nàng chỉ toàn tâm toàn ý lo lắng cho Thẩm Diệp Mân. Chỉ là nàng không biết, có lẽ đây là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời nàng. Vừa lên lầu hai, liền có một cỗ mùi tanh đập vào mặt. Trên mặt đất, trên tường tất cả đều là máu. . . Cả phòng yên tĩnh đến dọa người, dọc theo đường máu, đi tới một phòng. Dạ Vi đưa tay ra vặn tay nắm cửa, nàng phát hiện tay của mình đang run rẩy. Phía sau cửa là cái gì? Nàng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Cắn răng một cái, đẩy cửa ra.
Nằm lê liệt trong phòng là bảy, tám người mặc âu phục đen, không. . . nói đúng hơn là thi thể. Trên người của bọn hắn đều là máu, là do vết thương trên người, trên đầu chảy ra. . . Thẩm Diệp Mân đưa lưng về phía Dạ Vi đứng phía trước cửa sổ, trên người không dính một giọt máu nào, một bồ quần áo trắng tinh, cùng gian phòng đầy máu không chút nào hợp nhau. Nếu như không phải trên tay Thẩm Diệp Mân là cây súng, Dạ Vi thậm chí sẽ cho rằng, Thẩm Diệp Mân cũng là vừa tới, cùng những người chết này hoàn toàn không liên hệ gì. "Thẩm Diệp Mân. . ." Dạ Vi kêu tên Thẩm Diệp Mân, nàng phát hiện giọng nói của mình có chút run rẩy.
Người đang đứng trước cửa sổ chậm rãi quay đầu lại, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đến làm cho ngươi ta hít thở không thông. Bên khóe miệng trước sau như một cười mỉm, nhưng nụ cười này lại làm cho Dạ Vi cảm thấy dựng hết tóc gáy. Dạ Vi thoáng cái té bệt xuống mặt đất, hộp cơm cũng theo thế mà rơi xuống. Thẩm Diệp Mân chậm rãi đi đến chỗ Dạ Vi, Dạ Vi không ngừng lui về sau. "Đừng! Không được qua đây!" Nét vui vẻ trên mặt Thẩm Diệp Mân càng đậm, "A? Tiểu Vi thật sự không quan tâm tôi sao? Em đang sợ tôi sao?" Thẩm Diệp Mân nhặt cái hộp cơm bên người Dạ Vi lên, mở ra, chậm rãi ăn lấy. Vừa ăn, một bên còn tỏ ra một bộ dạng hưởng thụ. "Tiểu Vi, đây là em làm sao? Thật sự ăn rất ngon nha."
Dạ Vi sợ hãi nhìn Thẩm Diệp Mân, cuối cùng đây là một người như thế nào? Tại cái loại hoàn cảnh này, mà có thể nuốt trôi.
Thẩm Diệp Mân ăn xong lau miệng, ngồi xổm xuống nhìn Dạ Vi ngây ngốc. "Ha ha. . . Tiểu Vi hình như rất sợ tôi?" Nói xong, liền nâng cằm Dạ Vi lên, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng. Dạ Vi bị nụ hôn bất ngờ này làm cho nàng mở to hai mắt, nàng thấy hai mắt Thẩm Diệp Mân có ý cười. Bên trong tràn đầy trêu tức, Dạ Vi phẫn nộ đẩy Thẩm Diệp Mân ra.
"Chị đến cùng là muốn gì! Những người này là do chị giết! Chị rốt cuộc là ai!"
Thẩm Diệp Mân xoa xoa miệng của mình, nhìn Dạ Vi khinh thường nói: "Em không cần biết tôi là ai, từ hôm nay trở đi, em hãy theo tôi làm việc, nếu như em làm một điểm trái với chuyện của tôi, kết cục sẽ giống những người này."
Dạ Vi nhìn những thi thể trên đất, rồi nhìn lại một chút bàn tay cầm súng kia. Nàng đã hiểu, nguyên lai những người kia thật là do nàng giết, còn có con của nàng, chồng của nàng. Dạ Vi ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt Thẩm Diệp Mân: "Tôi chỉ muốn hỏi chị một chuyện cuối cùng, cha mẹ của tôi cũng là do chị giết?" Dạ Vi trong lòng cầu nguyện, nàng hi vọng nghe được chính là một cái đáp án phủ nhận, nàng không cách nào chấp nhận cái đả kích như thế này. Những ngày kia, chẳng lẽ chỉ là ảo giác? Làm sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy?
"Là tôi giết, cha em tuy đã giúp tôi, nhưng là hắn đã biết rõ bối cảnh của tôi, cho nên tôi chỉ có thể làm như vậy."
Tâm vỡ nát rơi đầy đất, nước mắt lặng lẽ rơi, làm mờ hết mắt Dạ Vi. "Chị vì cái gì không giết tôi! Chị bây giờ hãy giết tôi đi! Chị như thế nào lại không giết tôi?!" Dạ Vi hướng phía Thẩm Diệp Mân gào thét.
Thẩm Diệp Mân xoay người nâng Dạ Vi dậy, xoa xoa khuôn mặt đang khóc của nàng. "Hận tôi sao? Hận tôi thì ở bên cạnh tôi, trở nên cường đại, sau đó, giết tôi. . ."
————–
Sáng sớm, Mộ Kiệt và Tiêu Nhược Thiên đã bị Diệp Nhiễm kêu dậy. Hôm nay chính là ngày bắt đầu triển lãm tranh, Tiêu Nhược Thiên cũng muốn đi cùng Mộ Kiệt. Diệp Nhiễm mặc một kiện lễ phục màu xanh nhạt, tóc vẫn cột như thường ngày, toàn thân tản ra mỵ lực của nữ nhân trưởng thành. Tiêu Nhược Thiên thì đang mặc một kiện váy ngắn màu trắng, trên chân mang một đôi giày cao gót màu bạc. Tóc nâu dài để xõa sau ót, đeo theo một ít trang sức nhỏ trang nhã. Lộ ra thanh thuần mà ưu nhã. Hai người thay quần áo xong, đồng thời cùng nhìn Mộ Kiệt. Mộ Kiệt đứng đối diện giường nhìn bộ dạ phục màu đen dài ôm sát người mà ngẩn người.
"Tôi nhất định phải mặc cái này sao?" Mộ Kiệt hỏi.
Tiêu Nhược Thiên cùng Diệp Nhiễm cười đặc biệt ôn nhu, hận không thể dìm chết người trong cái nụ cười này, hai người trăm miệng một lời: "Nhất định phải mặc!"
Mộ Kiệt mặc quần áo tử tế, đứng trước mặt hai người. Bộ dạ phục màu đen tuyền không có trang trí thêm gì, mái tóc rối sau lưng. Khuôn mặt tái nhợt trang điểm phớt, không còn lộ ra vẻ bệnh trạng. Nhưng khuôn mặt không chút biểu tình làm người ta có cái cảm giác lạnh như băng. Bộ lễ phục ôm sát lấy thân thể gầy mảnh, đôi chân dài bạo lộ ra ngoài, Tiêu Nhược Thiên nhìn liền chảy nước miếng, hận không thể thoáng cái nhào tới chà đạp một phen. Mộ Kiệt vốn cao, nên chỉ đeo đôi giày cm, cùng với Tiêu Nhược Thiên là bằng rồi. Diệp Nhiễm bất đắc dĩ nhìn hai ngọn núi lớn bên cạnh, lắc đầu, tôi thua chắc là thua do chiều cao!!! ( Hiểu Bạo: Diệp Nhiễm, cô còn có thể nói thêm, cô thua ở thể trọng bên trên = =! )
Ba người xuất phát, lên xe hướng hội quán đi tới. Triển lãm tranh lần này, không kể những nhà từ thiện của các quốc gia, nghệ thuật gia, hoạ sĩ, còn có tất cả các ông chủ của các công ty lớn. Đây tuyệt đối là cơ hội cho giới thượng lưu trao đổi với nhau, và đại đa số mọi người cũng muốn thừa cơ hội này, muốn biết nữ họa sĩ trẻ tuổi này rốt cuộc là người như thế nào. Mặt khác, có những vị khác không mời đương nhiên nhân cơ hội này, lại một lần nữa ra tay với Mộ Kiệt. Mộ Kiệt cùng Diệp Nhiễm đều tinh tường, triển lãm tranh lần này, tuyệt sẽ không dễ dàng trôi qua. Mộ Thiên nhất định sẽ phái sát thủ lợi hại để đối phó với Mộ Kiệt, người của Lý thúc cũng đã trà trộn vào trong đám người, tùy lúc sẽ bảo vệ Mộ Kiệt. Mà ở bên người của Mộ Kiệt, còn có hai người là mình cùng Tiêu Nhược Thiên.
"Này! Hắc Khôi! Anh đừng lo ăn không được không?" Một phục vụ viên nói với một phục vụ viên khác.
"Tôi bây giờ không ăn, chút nữa sao làm việc? Nghe bảo bảo hôm nay tên Mộ Thiên kia phái không ít cao thủ đến a."
Tử Kỳ bĩu môi, không nói gì, kỳ thực chính nàng cũng đói, từ sáng nay đã bề bộn đến tận giờ. Hoàn toàn chưa ăn gì cả, nhìn Hắc Khôi ăn ngon như vậy, Tử Kỳ cũng không thèm quan tâm bắt đầu ăn, người là thiết cơm là thép, nếu không ăn sẽ đói chết.
"Này! Hai người là đang ở đây? Đang trộm ăn cái gì?"
Hai con chuột nhỏ đang ăn vụng, thì bị người phát hiện, bị hù đến nỗi xém tý nữa chén đĩa bay ra ngoài. Bị mắng là nhỏ, mất mặt là lớn. Tôi đường đường là ngũ đại sát thủ của "Giản", bị người khác bắt được ăn vụng, đây quả thực là sỉ nhục!
Hai người lau miệng xoay đầu lại, Hồng Mị cười hì hì nhìn hai tên chuột nhỏ này. Hai người thấy Hồng Mị, đang lo lắng thoáng cái trở lại bình thường. Quay đầu lại! Ăn tiếp . . . Ăn xong rồi xử lý cái kẻ đáng chết kia sau, dám làm phân tâm lúc tôi đang ăn vụng! Chán sống a? Hai người tiếp tục đại kế hoạch ăn vụng, tuân thủ theo nguyên tắc dân dĩ thực vi thiên!(Dân lấy cái ăn làm trời)
"Bạch Phong tới nay canh gác bên ngoài, sẽ không vào. Các người cứ từ từ ăn, tôi ra ngoài thăm dò tình hình." Hồng Mị nói xong sủng nịch sờ đầu Tử Kỳ, đúng lúc thấy mặt Tử Kỳ đỏ lên, cười bỏ đi. Từ sau cái vụ việc trong văn phòng, quan hệ của hai người tự hồ thay đổi, cái điểm thay đổi đó làm Hồng Mị nói không nên lời. Tử Kỳ ít hẳn đi những lần tranh cãi với mình, có đôi khi cùng mình tiếp xúc thân mật thì thậm chí sẽ xấu hổ, Hồng Mị yêu chết Tử Kỳ thẹn thùng.
Đợi đến lúc giờ tối, ba người Mộ Kiệt rốt cuộc cũng trình diện. Ba người xuống xe, lập tức trở thành tiêu điểm của hội trường. Diệp Nhiễm thành thục khí chất, làm cho một ít nam nhân thành đạt đều mê muội. Mà sáng mắt hơn, thì chính là Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên. Hai người cơ hồ ngang nhau. một đen một trắng phối hợp. Một người cao quý mà trang nhã, một người lạnh lùng mà thần bí. Trong đây có một số người biết Mộ Kiệt, nhưng đại đa số là không nhận ra Tiêu Nhược Thiên. Bọn hắn đều nhao nhao phỏng đoán đây là thiên kim nhà ai, có thể nhanh như vậy quen biết được nữ họa sĩ lãnh khốc mới về nước này?
Mộ Kiệt như trước bỏ qua ánh mắt của mọi người, tự mình đi lên phía trước. Một người nam nhân đi lên chào hỏi, Tiêu Nhược Thiên nhìn cái nam tử đang đâm đầu tới này. Mặc bộ âu phục xám, tóc tai được cắt tỉa chỉnh tề, mặt rất trắng, bất cứ ai cũng phải đây là một nam nhân đẹp trai. Bất quá đáng tiếc chính là, Tiêu đại cảnh sát của chúng ta miễn dịch với trai đẹp, mà Mộ đại họa sĩ đây ngoại trừ Tiêu Nhược Thiên thì với ai cũng miễn dịch. ( chuyện này là do Tiêu Nhược Thiên tự nói! ) Nam nhân tiến tới một bước, hướng Mộ Kiệt vươn tay:
"Mộ tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi rất thích các tác phẩm của cô. Luôn muốn được gặp cô, hôm nay rốt cục cũng gặp được, không nghĩ tới Mộ tiểu thư còn trẻ như vậy, thật là tuổi trẻ tài cao." Mộ Kiệt ngay cả liếc mắt cũng không thèm ngó ngàng tới nam nhân kia, trực tiếp kéo Tiêu Nhược Thiên lách đi qua. Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ dạng kinh ngạc của người nam nhân kia, trong nội tâm sớm đều trong bụng nở hoa. Đúng vậy, mình chính là chờ lúc này! Không thể không nói, Tiêu Nhược Thiên, cô đúng là xấu bụng.
Diệp Nhiễm nhìn bộ dạng ủ rũ của nam nhân kia, cố nín cười, cùng những người kia chào hỏi. Người nơi này ai cũng biết Diệp Nhiễm là trợ lý của Mộ Kiệt, tất cả chuyện liên quan đến Mộ Kiệt đều do Diệp Nhiễm quyết định, bọn hắn tại trên người Mộ Kiệt tìm không thấy chỗ đột phá, tất cả liền đi đến nịnh bợ Diệp Nhiễm. Diệp Nhiễm nhìn lướt qua đám đông, ngoại trừ những khách quý được mời, quả nhiên có một ít người không rõ. Những người kia, có thể là là sát thủ do Mộ Thiên phái tới, cũng khả năng là người một nhà. Lại liếc mắt nhìn Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt, ngay tại lúc này, từng phút từng giây cũng không thể buông lỏng.
Cửa lớn phịch một tiếng mở ra, từ cửa tiến vào một nữ nhân. Nàng đang mặc một bộ dạ hội màu vàng ánh kim dài tới đất, chân đi trên đôi giày cao gót màu vàng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo. Ánh mắt của toàn hội trường đều bị nữ nhân này hấp dẫn, không bởi vì mĩ mạo của nàng, mà là vì khí chất của nàng tản ra. Nữ nhân chậm rãi đi đến chỗ Mộ Kiệt, trên mặt hiện lên một nụ cười nhếch.
Tiêu Nhược Thiên sững sờ nhìn nữ nhân đang đi tới, tay không khỏi run rẩy. "Phanh" một tiếng, ly rượu rơi trên mặt đất, rượu đỏ trong ly tung tóa đầy sàn nhà. Tiêu Nhược Thiên miễn cưỡng từ trong kẽ răng phát ra ba chữ — Thẩm Diệp Mân!