Trên giường, có hai cỗ thân thể trắng noãn như nhau quấn lấy cùng một chỗ, tiếng thở dốc cùng rên rỉ tràn ra, hé lộ bí mật giữa hai nàng. "Tiêu Nhược Thiên...Tiêu Nhược Thiên..." Mộ Kiệt một lần lại một lần kêu lên tên của Tiêu Nhược Thiên, thân thể không ngừng run rẩy.
Tiêu Nhược Thiên lại một lần tách ra ngắm nhìn thân thể Mộ Kiệt dưới thân mình, thân thể trắng noãn hiện lên những ấn ký thuộc về mình, dị thường đẹp đẽ mị hoặc. Mộ Kiệt đêm nay tựa hồ cùng trước kia bất đồng, không giống với sự nhiệt tình ngày trước. Nhìn người dưới thân hai mắt say mê cùng khuôn mặt đỏ hồng. Ngón tay cảm giác được một màn ẩm ướt, tay Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa chuyển động.
"Ah...Ân...Tiêu Nhược Thiên..Tiêu Nhược Thiên...Tôi yêu em! Tôi yêu em!". Mộ Kiệt không biết mệt mỏi gọi tên Tiêu Nhược Thiên. Đợi ngày mai đến, tôi sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt. Mặc kệ có thành công hay không, chuyện này đều hoàn tất triệt để. Nếu như tôi có thể trở về, em đừng bởi vì trên tay tôi đã nhiễm máu tươi mà chán ghét tôi. Nếu như tôi không thể trở về, chỉ hy vọng em có thể quên tôi đi.
Buổi sáng, đã gần giờ, Mộ Kiệt nhìn người vẫn còn ngủ say bên cạnh mình, còn có những dấu vết trên giường, đều thấy được trận giao hoan hôm qua là cỡ nào kịch liệt. Mộ Kiệt vịn eo còn có chút đau nhức, nhẹ nhàng rời giường. Đi đến phòng bếp, rót một ly sữa, nướng bánh mì, còn có trứng rán chín bảy phần mà người kia thích ăn. Trên đầu giường lưu lại lời nhắn trên giấy: "Tôi có việc, đi ra ngoài một lát, nhớ ăn điểm tâm".
Thay người kia đắp lại chăn, nhẹ nhàng hôn cái trán trơn bóng của nàng, lại không dám dây dưa quá lâu, sợ như thế sẽ khiến tâm lý chuẩn bị của mình đều tiêu tan". Không hề do dự đứng dậy, trước khi đóng cửa còn qua khe cửa lưu luyến nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia.
"Tiêu Nhược Thiên...chờ tôi trở lại...".
—-
Trời còn chưa sáng rõ, ánh nắng ít ỏi không che dấu được vẻ hắc ám của thành thị. Cửa nhà kho cực lớn bị đẩy ra, mọi người cùng hướng cửa đi vào. Chỉ thấy một nữ tử sao gầy, mặc một thân quần áo bằng da màu đen, chân mang đôi giày cao gót màu đen. Tóc đồng dạng màu đen suôn dài ngang thắt lưng lay động theo gió, khuôn mặt tái nhợt hơi có vẻ bệnh trạng nhưng không hề tạo ra cảm giác nhu nhược, trái lại làm cho người khác có cảm giác mãnh liệt không cách nào có thể tiếp cận. Ánh mắt trống rỗng lộ ra nồng đậm sát khí, nhìn không ra một tia cảm tình.
Mấy người đi theo sau, tuy không biết được bọn họ là ai, chỉ là khí tức tàn bạo từ trên người bọn họ lộ ra cũng khiến cho người không rét mà run. Mộ Thiên ngồi trên ghế, nhìn Mộ Kiệt từ cửa lớn đi vào, lại nhìn mấy người theo sau nàng. Mộ Thiên trong lòng cười lạnh, Mộ Thành a, tôi nghĩ anh đã đủ ngu ngốc, không ngờ con gái anh so với anh còn ngu ngốc hơn. Đây không phải là tiểu hài tử bất chấp tất cả muốn giết ta hay sao ? Rõ ràng sáu mạng. Mộ Thành a, hôm nay ta muốn để anh chứng kiến con gái của anh chết như thế nào trong tay ta.
Bởi vì "Giản" gần đây làm việc ít xuất hiện, dù vậy thanh danh lại rất lớn, nhưng không ai biết thân phận chân chính của các nàng. Hôm nay ở nơi này, đều là những tổ chức hắc đạo có tiếng tăm lừng lẫy trong nước, mỗi người đều mang theo bên cạnh không dưới vài trăm người, rõ ràng lộ ra Mộ Kiệt có chút yếu thế. Bởi vì không ai biết các nàng, trên cơ bản cũng không có người tiến đến cùng các nàng chào hỏi.
"Ái chà, đây không phải là Mộ Kiệt, chất nữ thân ái của ta sao ? Như thế nào hôm nay lại rảnh rang đến đây chơi a ? Có phải là tới thăm thúc thúc của cháu không ?". Mộ Thiên treo lên một khuôn mặt tươi cười, một đường đi đến nghênh tiếp. Diệp Nhiễm đứng sau lưng Mộ Kiệt phản ứng móc súng bên hông ra, nhìn ánh mắt Mộ Kiệt lại thu trở về.
Dù cho Mộ Kiệt thập phần chán ghét hành động này của Mộ Thiên, nhưng hiện giờ vẫn chưa rõ đến cùng là Mộ Thiên mang theo bao nhiêu người, cho nên không phải thời điểm thích hợp cho hành động thiếu suy nghĩ. Mộ Kiệt lễ phép tránh Mộ Thiên đụng chạm, mỉm cười: "Thúc thúc vẫn khỏe, hôm nay tôi không phải lấy tư cách là chất nữ tới thăm ông, mà là...".
"Người đại diện của "Giản"! ". Năm chữ này nói ra, biểu thị khí phách vô cùng mạnh mẽ. Theo tiếng nói vừa dứt, đám người lại lao nhao. Bất kể là hắc đạo lão luyện lăn lộn hơn nửa đời người, hay là những thế lực mới vùng dậy gần đây, tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mộ Kiệt. Bọn hắn không ngờ, "Giản" gần đây ít xuất hiện lại đến tham dự đại hội lần này. Càng không nghĩ đến chính là, lão đại của tổ chức ám sát đứng đầu trên thế giới lại là một nữ nhân chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Đại đa số người ở đây đều lộ ra ánh mắt khinh thường , còn có một ít người còn không tin lời nói của Mộ Kiệt. Bên cạnh tiếng nghị luận ngày càng lớn, cũng truyền ra vài lời khó nghe
"Này, thấy không, là "Giản" đấy nha"
"Hàng chế bản nhái a ?"
"Xem xét có giả dối không ? Anh nhìn xem chỉ có vài nữ nhân, chỉ đúng một nam nhân".
"Lão đại.. những nữ nhân kia lớn lên thật xinh đẹp a".
"...." tiểu tử em sao lại không có tiền đồ như vậy, không phải là đứng sau nữ nhân đấy chứ, bất quá, lớn lên đích thật có vài phần tư sắc, không bằng mang về chơi đừa như thế nào đây".
Tử Kỳ nghe những ngôn ngữ ô uế này, nắm chặt nắm đấm, nhìn những nam nhân hèn mọn kia bộ dạng nước miếng tung bay, lập tức rút hai khẩu súng bên hông ra. Hồng Mị kịp thời ngăn cản động tác của Tử Kỳ, khiến Tử Kỳ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nàng: "Chị đừng cản tôi, tôi phải giáo huấn hai tên khốn kia". Tử Kỳ tức giận nói, nàng sao có thể chịu đựng tức khí như vậy, nếu như khi bình thường, nàng đã một phát súng bắn nát đầu hai tên khốn đó.
Hồng Mị nhẹ nhàng sờ vào lòng bàn tay Tử Kỳ, ra hiệu nàng không nên manh động: "Tiểu Kỳ, hiện tại chúng ta đều phải nghe theo Mộ Kiệt, em trước hết xem nàng làm thế nào, được không?". Tử Kỳ nghe lời Hồng Mị nói, cũng kịp phản ứng, dù sao hiện tại Mộ Kiệt mới là đại biểu, nếu chính mình ra tay trước, sẽ khiến người khác chế giễu.
Mắt thấy những người còn lại không ngừng cười nhạo, Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Hồng Mị, chuyển đi lực chú ý của mình. Bên tai bỗng nhiên vang lên "Phanh—- !" một tiếng, tiếng súng cực lớn vang vọng trong nhà kho. Hết thảy mọi người đều không thể tin nhìn người trong vũng máu, viên đạn bắn trúng mi tâm nam nhân, người kia thậm chí còn không thể kêu lên một tiếng, đã tắt thở. Một phát này không chỉ là kỹ thuật bắn súng siêu hạng, mà còn vô cùng tàn nhẫn.
Quay đầu nhìn thanh súng bên tay phải Mộ Kiệt, thanh âm giễu cợt, bàn tán lập tức biến mất, bên trong nhà kho to lớn nhất thời lặng ngắt như tờ. Không riêng gì những người khác mà mấy người Diệp Nhiễm đứng sau lưng Mộ Kiệt cũng đều không thể tin được nhìn một màn này. Mà Bạch Phong dường như có điều gì suy nghĩ nhìn bóng lưng của Mộ Kiệt.
Đơn giản là chuyện vừa rồi phát sinh quá nhanh, thậm chí tất cả mọi người còn không thấy Mộ Kiệt khi nào đã rút súng ra, người kia đã nằm trong vũng máu. Diệp Nhiễm nhìn mắt Mộ Kiệt có chút đỏ lên, lo lắng trong nội tâm dần dần tăng thêm. Tiểu Kiệt, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng chính mình.
Những người kia phục hồi tinh thần lại, nhìn lão đại đang nằm trong vũng máu, mỗi người đều nhanh chóng móc súng ra. Hồng Mị híp mắt nhìn mấy họng súng tối om kia, đoán chừng khoảng cái, lại nhìn lão đại đã chết kia, não bộ giống như một cái máy tính, rất nhanh dò xét tư liệu cùng quan hệ của nam nhân kia.
Qua một hồi liền có kết quả, Hồng Mị mỉm cười, đối Mộ Kiệt nhỏ giọng nói: "Bang phái này gọi là "Hoằng", tiểu bang phái này thành lập được hơn một năm, mà ngay cả lần tham gia này, đều là những bang phái khác đưa đến. Nam nhân bị cô giết chết gọi là Hồng Minh, vốn chỉ là tên côn đồ, không biết dùng thủ đoạn gì, đánh bại ca ca của Ca Hoành Vũ, lên làm lão đại, hiện tại đứng phía trước chính là Hồng Vũ".
Mộ Kiệt chăm chú nghe Hồng Mị nói ra tin tức, ánh mắt nhìn về phía khẩu súng kia, không một chút hoảng sợ, biểu hiện ra vẻ bình tĩnh người thường không thể có. Nhìn về phía những bang phái khác, đều là một bộ dạng đang xem kịch vui. Mộ Kiệt trong lòng cười lạnh, quả nhiên những người tới nơi này cũng không lương thiện gì.
Mộ Kiệt ra hiệu Diệp Nhiễm các nàng hạ súng, lạnh lùng nhìn những người kia. Hồng Vũ nhìn tư thế Mộ Kiệt, cũng ra lệnh cho thủ hạ buông súng. Hồng Minh đã chết vậy hiện tại lão đại là hắn, người ở đây đều phải nghe lời hắn. Hồng Vũ nhìn nữ nhân bình tĩnh trước mắt. trong lòng bội phục. Nữ nhân này có thể nổ súng với tốc độ nhanh như thế bắn chết một người, đối mặt với sự áp đảo chênh lệch như thế rõ ràng một tia sợ hãi đều không có. Hồng Vũ hiện tại muốn suy nghĩ lại, làm sao để có thể kết giao cùng nữ nhân này.
"Cô là đại biểu của "Giản" – Mộ tiểu thư sao". Hồng Vũ bình tĩnh hỏi, Mộ Kiệt không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hồng Vũ bất đắc dĩ cười cười: "Mộ tiểu thư, tôi vốn muốn cùng cô làm bằng hữu, nhưng không đúng lúc, người vữa nãy cô một súng bắn chết chính là đệ đệ của tôi, hiện tại thi thể gia đệ đã lạnh, mà hung thủ giết người lại gần ngay trước mặt, cô nói tôi nên làm thế nào đây?".
Mộ Kiệt nghe lời nói của Hồng Vũ, đôi mắt như có như không nhìn về phía trước, căn bản không để bộ dạng Hồng Vũ vào mắt. Nàng không muốn ngoài Mộ Thiên còn gây thù địch với ai khác, chỉ có thể làm yếu đi thế lực của mình. Nhưng nếu như vừa rồi nhịn, lại chứng tỏ mình thấp kém. Mộ Kiệt ánh mắt lạnh như băng chuyển hướng Hồng Vũ, trong nháy mắt bắn ra sát khí mãnh liệt, bờ môi mỏng khêu gợi hé mở.
"Hồng tiên sinh, những lời đệ đệ anh vừa nói. có lẽ anh cũng nghe được, hiện tại còn hỏi tôi là nên làm thế nào sao?".
Rõ ràng khiêu khích khiến sắc mặt Hồng Vũ lập tức trầm xuống: "Cô đã nói vậy, chính là không có gì để kết giao rồi nhỉ ? Chúng ta có người, mà bên cô chỉ có bảy người".
Khuôn mặt Mộ Kiệt khẽ nhăn lại, không chút che dấu cười nhạo: "Bảy người, đối phó anh, đã đủ". Người xung quanh một màng xôn xao, nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt. Tiểu nữ nhân hơn hai mươi tuổi này, sao lại tự tin như vậy, đối mặt với thực lực chênh lệch này, vẫn giữ bộ dáng um dung, bình thản.
Chỉ một thoáng, người vốn buông súng lại một lần nữa giơ lên. Khác biệt chính là ,vừa rồi súng đều chỉ vào tất cả bọn họ, nhưng bây giờ chỉ nhắm vào Mộ Kiệt một người.
——
Tiêu Nhược Thiên sáng sớm thức dậy, nhìn bên cạnh trống không, tâm liền nhảy dựng lên . Vội vội vàng vàng lao từ trên giường xuống, tùy ý mặc quần áo, chạy vào phòng khách, lớn tiếng gọi tên Mộ Kiệt. Như nàng đã nghĩ, không ai đáp lại cả, sững sờ ngồi lại trên giường, mãnh liệt đè nén bất an trong nội tâm.
Bỗng nhiên nhìn thấy một tờ giấy để trên đầu giường, Tiêu Nhược Thiên liền túm lấy như tìm thấy cứu tinh. Đúng là chữ của Mộ Kiệt, theo đó tâm mới bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc. Mộ Kiệt...đi nơi nào. Đến cục cảnh sát, không có tâm trạng làm việc, gần đây đều chỉ điều tra về Trần Tiến sự tình, lại không có bất cứ tiến triển nào. Chợt nghe tiếng chuông tập hợp khẩn cấp vang lên, Tiêu Nhược Thiên lắc đầu tiến vào phòng họp.
Vào phòng họp, Tiêu Nhược Thiên giật mình nhìn khung cảnh trước mắt. Phòng họp nhỏ đầy ắp người. Tổ trưởng tổ trọng án, đội trưởng đội hình sự điều tra tội phạm, đội trưởng tổ giao thông, tổng đốc cảnh vụ quan sát thành phố A, viện trưởng công an pháp y. Ngoại trừ những nhân vật lão đại bình thường không thấy nhiều này, còn có nào là đội phó, tiểu đội trưởng, tổ trưởng, kể cả nhân viên cảnh sát bình thường, tất cả đều chen chúc vào cái phòng họp này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Nội tâm Tiêu Nhược Thiên đập như trống.
Ngay tại thời điểm Tiêu Nhược Thiên còn không rõ chuyện gì, thì chứng kiến một bộ dạng chó hình người của Trần Tiến bước lên bục: "Các vị đồng chí vẫn khỏe, hôm nay tôi triệu tập mọi người vì có một việc. Chắc mọi người sớm đã biết, hôm nay là đại hội liên minh hắc đạo mười năm một lần. Buổi sáng, tôi vừa nhận được tin tức rằng những hắc đạo có uy danh trong cả nước đều đã tập họp tại thành phố A này. Mục đích lần này của chúng ta, không phải là tiêu diệt bọn hắn, mà là cho bọn hắn một bài học. Nói cho bọn hắn biết rằng, cảnh sát chúng ta không hề sợ bọn hắn!".