Tiêu Nhược Thiên chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, mà thân thể lại không thể cử động được. Mộ Kiệt chạy đến bên người Tiêu Nhược Thiên, nhìn cả người toàn là máu, hô hấp yếu ớt. Mộ Kiệt muốn ôm nàng nhưng lại không dám đụng đến nàng, bởi vì Mộ Kiệt không biết Tiêu Nhược Thiên bị thương ở nơi nào, có lẽ, là toàn thân đều bị thương.
Run rẩy vươn tay, vuốt ve khuôn mặt tràn đầy máu tươi của Tiêu Nhược Thiên. "Thiên Thiên. . . em không được có chuyện gì, không được có chuyện gì được không?" Tiêu Nhược Thiên miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Mô Kiệt có chút mơ hồ. Muốn vươn tay lên chạm vào nàng, thế nhưng mà. . . lại không được.
"Mộ Kiệt. . . Mộ Kiệt. . . Em không muốn chết, em không thể chết được! Em. . . em muốn cùng chị, cùng chị sống qua cả đời." Tiêu Nhược Thiên cố khôi phục thần trí, miễn cưỡng dùng một ít sức, khơi động cả người toàn là máu, nhưng không giống như suy nghĩ, đến cảm giác đau đớn cũng không còn cảm thấy được. Có lẽ, thật sự là không cảm thấy đau đớn a. Nhìn Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt gắt gao cắn môi dưới, không để cho mình khóc lên. "Kiệt, hãy cứu lấy mẹ em." Tiêu Nhược Thiên nói xong, từ từ lấy thanh súng trong ngực đã dính đầy máu ra.
Mộ Kiệt nhìn thẳng vào cây súng kia, còn tay Tiêu Nhược Thiên vì cầm súng mà không ngừng run rẩy. "Đợi tôi. . ." Mộ Kiệt cầm lấy thanh súng của Tiêu Nhược Thiên, đứng lên. Nhìn đám người của "Giản" bị Phó Lăng Giang đánh thành một đoàn, Mộ Kiệt cúi đầu tiếng về gần nàng.
"Tiêu bá mẫu, đừng trách tôi, chỉ là tôi muốn giải thoát cho người, tôi biết, người nhất định không muốn làm hại Tiêu Nhược Thiên, cũng không muốn tiếp tục như vậy." Mộ Kiệt nhắm ngay vào ót Phó Lăng Giang. 'Phanh –!" một tiếng, viên đạn bắn thẳng đến. Mộ Kiệt tận mắt thấy viên đạn khán thể ADAI trực tiếp bắn vào sau ót Phó Lăng Giang.
s, s, s. . . thời gian dần dần trôi qua, tất cả mọi người đều nín thở nhìn Phó Lăng Giang. Nàng đứng ở giữa đám người gào lên đau đớn, đôi mắt màu đỏ không ngừng mở to, rồi thu nhỏ lại, cuối cùng từ đỏ biến trắng. Mộ Kiệt chậm rãi đi tới, đem Phó Lăng Giang đang hôn mê bế lên.
Nhưng trong lúc ôm lấy Phó Lăng Giang trong nháy mắt đó, Mộ Kiệt như thế nào lại không nghĩ tới, cái người trong ngực kia lại mở to hai mắt. Nhìn hai mắt đỏ tươi của Phó Lăng Giang, Mộ Kiệt có cảm giác mình đã cận kề cái chết, một mực đứng đó đến quên cả phản ứng. Thẳng đến khi phần bụng truyền đến một hồi đau đớn, mới nhắc nhở Mộ Kiệt, đây là. . . không phải mơ, chính là sự thật. Mộ Kiệt nhìn bụng của mình tràn ra máu tươi, xem ra thuốc vẫn còn có chút hiệu quả, nếu không có những kháng thể kia, thì rất có thể bụng mình đã bị cánh tay kia xỏ qua.
Không chờ Mộ Kiệt phản ứng, lại một kích, Mộ Kiệt cảm thấy vô số nắm đấm đang đánh trên người mình, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương đang bị bẻ gãy. "Mẹ! Không được!" Ý thức Mộ Kiệt như chìm vào bóng tối, chỉ nghe được tiếng kêu của Tiêu Nhược Thiên còn một tiếng súng vang lên.
Quỳ trên mặt đất hít thở từng hơi nặng nhọc, giác quan cũng dần khôi phục lại. Mộ Kiệt khó khăn mở mắt ra, thấy một người đang đứng trước mình, là Tiêu Nhược Thiên cả người đầy máu, còn có. . . Phó Lăng Giang đã nằm trên mặt đất. "Thiên Thiên. . ." Mộ Kiệt khó khăn nói ra hai chữ, âm thanh khàn khàn đến dị thường.
Mộ Kiệt như thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Nhược Thiên lại có thể chạy đến trước mặt mình, hơn nữa còn nhắm thẳng viên đạn kháng thể ADAI vào giữa tim Phó Lăng Giang. Lúc Mộ Kiệt vẫn còn đang ngẩn người, Tiêu Nhược Thiên đã ngã xuống sàn. Mộ Kiệt theo thói quen vươn tay ra đỡ Tiêu Nhược Thiên, nhưng lại không biết ngay cả chính mình cũng không còn sức, hiện tại có thể đến một con kiến còn có thể giết được hai nàng. Vì vậy, hai người cứ thế mà nằm trên sàn nhà.
"Khục khục. . ."
"Hô. . ."
Hai người cùng lúc kêu lên tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn đối phương trên người đầy vết thương. "Phốc – -!" Hai người đồng thời cười ra tiếng. Thật là. . . rất chật vật ah. Mộ Kiệt đứng lên, nâng theo Tiêu Nhược Thiên có lẽ giờ không thể nhúc nhích được nữa. "Còn cử động được sao?" Mộ Kiệt nhẹ giọng hỏi.
"Chị còn cử động được, em làm lão công như thế nào có thể thua lão bà?"
Hai người thương tích đầy người đỡ lấy lẫn nhau, lảo đảo đi ra ngoài. Người trong tổ chức "Giản" cơ hồ đứng xem choáng váng, hai nữ nhân xinh đẹp này là người sao? Nhưng nhìn Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên hai người nhuộm đầy máu tươi, vẫn không che đậy được dung nhan xinh đẹp, đáp án dĩ nhiên là khẳng định rồi. Mấy người cũng theo đó nâng Phó Lăng Giang đang hấp hối, đi theo sau Mộ Kiệt và Tiêu Nhược Thiên.
Mộ Thiên nhìn trên màn hình, hai người đồng dạng thương tích đầy mình, lại dìu nhau đi ra ngoài. Uống hết phần rượu đỏ trong ly, thuận tay ném lên cái màn hình, hình ảnh cũng theo đó mà biến mất. Không còn ánh sáng hắt ra từ màn hình, toàn bộ phòng liền trở nên u tối đến không thỉ nhìn thấy được đầu ngón tay. "Xem ra, đã đến lúc chơi đùa với bọn ngươi. . ."
———–
Dạ Vi có nén đau đớn, từ trên giường ngồi dậy. Nhìn bên cạnh trống rỗng cùng một ít vết máu loang lổ trên ga giường. Dạ Vi bất đắc dĩ cười, trước kia người nọ chỉ là yêu cầu mình không chừng mực. Mà bây giờ, đã biến thành ngược đãi mình rồi sao? Là lúc nào bắt đầu? Thẩm Diệp Mân ưa thích bộ dạng mình đổ máu?
Ngày đó tại văn phòng, Dạ Vi chỉ cảm thấy mình đang phải chịu cực hình tàn nhẫn nhất thế gian. Thân thể bị một lần xe rách, máu theo đó không ngừng từ trong cơ thể chảy ra, mà hết thảy, lại là do người mình yêu nhất làm. Chịu đựng trọng thương từ tâm hồn đến cơ thể, Dạ Vi rốt cuộc cũng nằm liệt không dậy nổi, cho đến ngày hôm qua, thân thể mới có chút chuyển biến tốt.
Lại không nghĩ tớ, thân thể vừa chuyển biến tốt, Thẩm Diệp Mân lại một lần nữa tiếp tục dùng hành vi thô bạo hành hạ mình. Mặc dù không còn cảm thấy đau tê tâm liệt phế như lần trước, nhưng lại có thể đầy đủ để Dạ Vi khắc cốt ghi tâm. Có nén lại đau đớn, đi một vòng quanh biệt thự, ngạc nhiên không thấy được thân ảnh của Thẩm Diệp Mân.
Kỳ thật, đối với Thẩm Diệp Mân bỗng nhiên biến mất, Dạ Vi có thể nói là tập mãi thành quen, nhưng là chưa bao giờ cảm thấy bất an như hôm nay. Dạ Vi cầm lấy điện thoại của Thẩm Diệp Mân đặt trong tủ, cẩn thận xem xét. Thẩm Diệp Mân có một thói quen, chính là thích ghi chú mọi việc trong điện thoại của nàng, mà cái điện thoại kia, chính là đặt trong phòng riêng của nàng.
Dạ Vi bấm bấm điện thoại của Thẩm Diệp Mân, nhìn những đoạn ghi chú dài. Từ việc lớn buôn bán mấy ngàn súng đạn, cho đến chuyện khi nào thức dậy đều có. Mà cái thói quen này của Thẩm Diệp Mân cũng chỉ có mình Dạ Vi biết, ngày đó, lúc Thẩm Diệp Mân đang dùng điện thoại ghi chú lại, vừa lúc Dạ Vi thấy được. Từ đó về sau, Dạ Vi luôn tìm cơ hội vụng trộm xem điện thoại, nhìn những sự kiện từ to đến nhỏ được ghi chép đầy đủ, chỉ có lúc này, Dạ Vi mới có thể cảm thấy Thẩm Diệp Mân là một nữ nhân bình thường.
Dạ Vi một hồi xem xét, bỗng nhiên có một ghi chú làm nàng chú ý. "Căn cứ, ADAI." Chỉ hai từ này, đã đủ để cho Dạ Vi trắng mặt rồi. Nàng biết mâu thuẫn giữa Thẩm Diệp Mân và Mộ Thiên gần đây ngày càng gay gắt. Rất nhiều lần, Mộ Thiên nhìn theo Thẩm Diệp Mân với ánh mắt tràn đầy sát khí.
Dạ Vi nhìn đồng hồ, là hôm nay. Rất nhanh mặc quần áo tử tế, Dạ Vi chạy xuống lầu. Thấy một đám bảo vệ của Thẩm Diệp Mân đang đứng tại cửa ra vào, Dạ Vi xông thẳng vào hắn nắm lấy cổ áo: "Thẩm Diệp Mân đâu? Đã đi đâu? Ngươi vì sao không theo bảo vệ nàng?"
Bảo vệ bị câu hỏi của Dạ Vi khiến cho khó hiểu, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Thẩm tiêu thư đi nơi nào tôi không thể nói, nhưng là nàng có yêu cầu là để tôi bảo vệ cô, cho nên chỉ mang một nữa bảo vệ theo." Dạ Vi có thể cảm giác được hô hấp của mình cơ hồ có chút khó khăn, nữ nhân kia sao lại chỉ mang theo một nửa bảo vệ, rồi bảo vệ mình? Cho dù mình chết, chị cũng không để ý vậy còn bảo vệ cái gi?
"Đưa tôi tới chỗ của Thẩm Diệp Mân!" Dạ Vi lạnh lùng ra lệnh với bảo vệ. Bảo vệ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dạ Vi mà khó hiểu. "Thế nhưng Thẩm tiểu thư nói nàng một hồi sẽ trở lại, cho nên thỉnh Dạ tiểu như ở lại đây, không để cho chúng tôi khó xử." Dạ Vi sắc mặt ngày càng trắng bệch, thân dưới đau buốt làm cho mỗi bước đi đều cảm đau nhức đến thấu xương, nhưng là Thẩm Diệp Mân, nữ nhân kia, mình không thể để cho nàng gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Dạ Vi lạnh lùng nhìn tên bảo vệ, từ túi quần cầm ra một khẩu súng rối chỉ thẳng vào đầu hắn, "Tôi nói một lần nữa! Đưa tôi tới chỗ Thẩm Diệp Mân!" Bảo vệ tối mắt vì thấy một họng súng tự nhiên xuất hiện trước mặt mình, mồ hôi trên trán tuông ra. Suy nghĩ một lúc, bảo vệ lên xe. "Mời Dạ tiểu thư."
Dạ Vi nhìn cây cối bên cửa sổ như bay qua, trên đường đi, bất an trong nội tâm tựa hồ như giảm xuống một ít, Thẩm Diệp Mân, ngàn lần chị đừng có việc gì. . .
————
Bạch Phong nhìn phòng chỉ huy không một bóng người, bất đắc dĩ lắc đầu, có thể là trúng kế rồi. Cầm ra bộ đàm, Bạch Phong bấm kết nối. "Các người ra sao?" Âm thanh trước sau lạnh như băng, hoàn toàn không có một điểm quan tâm. "Hết thảy thuận lợi, hiện tại theo đường cũ trở về." Đầu dây bên kia Tử Kỳ cùng Hồng Mị sớm đã thành thói quen với cách nói chuyện của Bạch Phong, ngắn gọn trả lời, cũng không nói thêm nhiều lời.
Mà lúc này, Bạch Phong càng thêm xác định suy nghĩ của nàng, đích thực. . . trúng kế. Mục tiêu ngay từ đầu của Mộ Thiên chỉ có một, vì cái gì mà mình lại không phát hiện! Cảm thấy được khí tràng của Bạch Phong bỗng nhiên lạnh hơn, Lam Vũ đồng dạng sắc mặt ngưng trọng nhìn Bạch Phong.
"Hồng Mị, Tử Kỳ, hai người các người nhanh chóng tìm Mộ Kiệt với Tiêu Nhược Thiên, các nàng có thể đang gặp nguy hiểm, tôi cùng Lam Vũ sẽ theo sát."
Bạch Phong nói xong, liền lôi Lam Vũ một đường chạy đi. Lam Vũ cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng lo lắng như thế này của Bạch Phong, có lẽ, ở chung lâu như vậy, Bạch Phong rốt cuộc cũng có bằng hữu. Hồng Mị cùng Tử Kỳ nghe vậy cũng đánh hơi được sự lo lắng trong lời của Bạch Phong, chẳng màng nghỉ ngơi, mang theo một đại đội người theo hướng bên phải xông tới.
Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt lảo đảo đi, hai người đều bị thương không nhẹ, toàn thân đều là máu. Những người đang theo sau kia, nhìn con đường hai người vừa đi qua đều bị nhiễm một tầng máu đỏ, cho dù là sát thủ lãnh huyết vô tình, cũng bắt đầu vì hai nữ nhân gầy yếu này mà lo lắng.
Tiêu Nhược Thiên theo mỗi bước đi tựa hồ sẽ nghe được âm thanh xương cốt dịch chuyển, liền làm nàng ta kinh ngạc chính mình, mình đến tột cùng là dựa vào loại nghị lực nào mà tới giờ vẫn còn có thể kéo lê cái thân thể bị tàn phá đến không chịu nổi mà đi đến được chỗ này. Tiêu Nhược Thiên quay đầu nhìn vào miệng vết thương trên bụng Mộ Kiệt, tuy đã kịp thời xử lý cùng dùng một ít thước trị thương, hơn nữa dùng băng vải cố định. Nhưng vẫn không ngăn được máu từ miệng vết thương tràn ra.
So về thương thế của mình, Mộ Kiệt nghiêm trọng hơn rất nhiều, nàng không biết miệng vết thương này nặng bao nhiêu, nhưng là tiếp tục như vậy, Mộ Kiệt cũng có thể vì bị mất máu quá nhiều mà chết. Tiêu Nhược Thiên không khỏi bước nhanh hơn, chỉ muốn nhanh ra đến bên ngoài, như vậy sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp trị thương cho Mộ Kiệt.
Không biết đi bao lâu, rốt cục cũng có thể thấy được đại môn, Tiêu Nhược Thiên giống như thấy lại được hy vọng, lại không nghĩ tới người bên cạnh lại lảo đảo như muốn té lăn ra đất. Mà giờ khắc này, thể lực của Tiêu Nhược Thiên cũng đã đạt đến cực hạn, càng không thể đỡ được trọng lượng của Mộ Kiệt. Hai người đồng thời ngã ngồi xuống mặt sàn, từng hơi từng hơi thở dốc.