Nhìn Song Y giận dữ như vậy bộ dạng dễ thương đến vậy, tâm tình có chút thích thú không lẽ lâu lâu cũng nên chọc giận cô một chút để có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu này.
Song Y không thể nguội cơn giận này, gì mà kẻ tội đồ kia lại làm cái mặt thản nhiên đến như thế, xem chuyện này là không liên quan đến hắn như vậy. Được thôi, từ nay đừng hòng ngủ chung với cô nhé. Hắc hắc, để xem ai là người phải chịu khổ.
_ A! Song Y, ăn xong chúng ta cùng nhau thu dọn đồ nhé! - Thế An tâm trạng vui vẻ, cô bạn ngày thường không tìm ra được khuyết điểm nay lại có nó liền đi vào khắc dấu trong tim cô. Sau này còn có thể chọc nữa chứ, nói chuyện lúc Thế An nhớ đến chuyện chính đại.
_ Dọn đồ? Dọn đồ đi đâu? - Song Y có chút ngỡ ngàng, cô còn đang quanh quẩn trong cái thù hận kia, khi nghe nói chợt tỉnh lại dời ánh mắt qua nhìn cô bạn trẻ con của mình.
_ Dọn qua nhà của anh hai chứ đâu! - Thế An rất hưng phấn khi nói đến điều này, đây lại là điều cô bé luôn mơ mà chẳn bao giờ có.
_ Sao... sao... sao lại dọn qua nhà anh Thiên? - Song Y đang có ý định tối nay khóa trái cửa để hắn không thể vào phòng cô được, nào ngờ lại nghe một hung tin khiến mặt của Song Y tái mét.
_ Anh hai bảo! bên đó không có ai, sắp tới anh hai lại đi công tác nước ngoài nên muốn hai đứa mình qua đó để coi nhà. hời... mà Song Y này, giờ mình nghĩ lại, sao giống như anh hai coi tụi mình là giữ nhà thế nhỉ?- Thế An tự luyến tự nói tự hưng phấn rồi tự vạch trần ý định xấu xa của anh hai mình.
Nói đến đây mới nhớ, sáng sớm hắn tỉnh dậy liền thấy cô gái bé nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình, khuôn mặt đáng yêu của cô làm anh say chết vì tình. Lại nghĩ sắp đến anh phải đi công tác, liệu có nên mang cô theo hay không? Nhưng muốn mang theo cô thì lại phải cho theo cái đuôi kia nữa. Thời gian còn lại là ngày, hắn đi công tác ngày là còn ngày, ngày này hắn sẽ dành hết thời gian cho cô bé này được rồi.
Trước nhất là rinh bảo bối này về nhà mình trước cái đã, ở đây tai mắt quá nhiều lại còn sáng nay bị phát hiện, thế nào bảo bối cũng sẽ trút giận lên người anh cho mà xem. Nên để cô tránh xa mắt thiên hạ thì chỉ có thể lôi cái đuôi kia đi trước thì cái đuôi đó mới lôi cô theo ( cái đuôi đó chính là Thế An đáng yêu của chúng ta).
Buổi trưa, đích thân Thế Thiên lái xe chở hai cô gái nhỏ về biệt thự của mình, biệt thư của anh nằm khá cách xa, một mình nằm trên đồi, con đường hai bên dẫn vào đẹp đến mở người, cảnh từ trên đồi nhìn xuống thật làm người ta choáng ngộp, cứ như là nguyên cái thành phố đều nằm hết trong lòng bàn tay.
Xuống xe, con mắt của Thế An trợn tròn hết cở không biết chớp mắt là gì, cứ trợn tròn mắt hả hết miệng mà đi vào. Song Y thì lại chẳn phản ứng gì nhiều vì cô biết rõ, kiếp trước căn biệt thự này là nơi giam lõng cô, cô đã tìm mọi cách để có thể trốn ra khỏi nơi đây như tất cả đều bất thành. Lúc đó cô không bao giờ ngắm nhìn biệt thự này cho kỹ, đến kiếp này cô mới thật sự thấy rằng biệt thự này quả thật rất đẹp, càng chua xót cho mình ngu ngốc có mà không biết hưởng.
Cả hai cùng nhau bước vào, hai hàng bông sao đủ màu chào hai cô gái nhỏ nhờ ngọn gió bất chợt thổi qua thật là biết lấy lòng người mà.
Bên trong biệt thự thật xa hoa lộng lãy, hình như tất cả những thứ quý giá đều nằm trong căn biệt thự này. Thế An không biết anh mình có bao nhiêu tài sản nhưng được giao công ty của ba lại nhìn biểu hiện của căn biệt thự này làm cô thật kinh ngạc, nếu không phải ông anh này tự dưng trở nên hiền lành có lòng tốt cho cô đến ở biệt thự này thì không biết đến khi chết cô có được đến căn biệt thự mà luôn chỉ nghe qua lời nói của ba mẹ, lại là căn biệt thự do chính anh mua chứ không hề dùng tiền của ba mẹ.Anh cô quả thật rất giỏi nha.