Hôm nay là ngày Song Y được xuất viện, từ sự kiện vừa rồi đến nay cũng đã hơn một tháng.
Thế Thiên nhất cử nhất động đều bắy Song Y ở yên một chỗ, uống nước cũng tay mình bưng cho cô, cô thay đồ, đi vệ sinh, rửa mặt tất cả đều do một tay Thế Thiên đảm nhiệm.
Anh đem hẳn cái bàn làm việc của mình vào phòng bệnh của Song Y.
Song Y những ngày đầu thật không để ý cho lắm cũng vì vết thương là về phần nội tạng cho nên cô mới yên ổn cho anh phục vụ.
Đến nay, cô đã hoàn toàn khoẻ lại mà anh thì sao cứ làm như cô bị bại liệt không bằng.
Chính vì vậy cứ - ngày lại nghe thấy tiếng thét của Song Y la lên.
_ Thế Thiên! Em không bị liệt - Mặt Song Y giận đỏ tía lên.
_ Anh biết, anh biết ngoan uống miếng nước, ngoan - Đáp lại với sự tức giận của cô là gương mặt sủng nịnh của anh.
Anh như mắt điếc tai lơ cứ dỗ dành rồi lại cứ làm theo ý mình.
Ngày xuất viện, Song Y muốn về nhà cùng mẹ, lại ôm một bụng tức tiếp tục là anh đã sớm an bài mẹ cô về ở chung một nhà.
Cho nên giờ thì cô đường đường chính chính về nhà ở chung với anh rồi.
Lúc này đây, ngay hiện tại Song Y tức đến nói không nên lời.
Bế cô, bổng cô vào nhà, mặt sàn nhà từ lâu cô không còn cảm giác nữa.
_ Thiên, bỏ em xuống mau - Về đến nhà, anh không ngại mà lại tiếp tục bế cô vào nhà. Song Y lửa giận đùng đùng.
Trước mặt bao nhiêu người lớn, anh lại chẳng kể nể cái gì cả, khiến cô mặt mỏng ngại đến thẹn hoá giận.
Thế Thiên nào cũng không nghe, chỉ nở nụ cười triều mến nhìn cô rồi lại tiếp tục làm theo ý mình.
Song Y đầu hàng... Song Y bó tay.
Hôm nay cũng được gọi là ngày vui vì Song Y được xuất viện trở về, nên hai mẫu vui vui vẻ vẻ lây hoay trong bếp nấu nấu gần cả chục món tẩm bổ cho Song Y.
_ Oa! Song Y các con về rồi, mau mau vào đây bồi bổ nào - Ôn Nhu phủi phủi tay chạy ra miệng nói không ngừng.
Thế Thiên không quá nhiều cảm xúc nhìn Song Y đang thẹn thùng cười một cái.
_ Con đưa cô ấy lên lầu nghĩ ngơi một chút - Thế Thiên không ngừng cước bộ của mình, vừa đi vừa nói, nói xong thì cũng đã lên tới bước cầu thang.
_ Được được, xong rồi mẹ sẽ lên gọi, mau nghĩ ngơi chút - Ôn Nhu nhìn cô bé đang thẹn thùng mà mỉm cười.
_ Tiểu Y! Tuần sau chúng ta cưới nhé - Để Song Y an ổn trên giường, Thế Thiên yêu thương nắm tay Song Y.
Song Y chỉ có thể nhìn lấy người đàn ông đang gấp gáp.
_ Cưới gì chứ? Chẳng phải, anh không biết em là ai sao, còn kêu một cô gái về ngày đêm bên cạnh đó sao? - Song Y bị anh lôi tới lôi lui cục tức này đã nằm trong bụng tháng, nay phải trả thù.
_ Chẳng phải lúc này anh ở bên em sao! - Thế Thiên nghe cô lên cơn dấm chua liền ôm lấy cô yêu thương.
_ Buông ra, đi mà ôm cái Thanh An đó đi, buông ra! - Song Y dỗi hờn đẫy anh ra.
_ Vợ à à à.... Anh biết lỗi rồi! - Thế Thiên ôm Song Y ngày càng mạnh.
_ Anh muốn ép chết em sao? Mau buông! - Song Y nghe anh nói yêu thương liền mềm lòng. Giọng nói lúc tức lúc nãy cũng đã mất đi một phần.
_ Vợ à à...a..a..a.a! - Thế Thiên giọng nói sủng nịnh hơn bao giờ hết.
_ Ai là vợ của anh cơ chứ, hứ! - Song Y liếc anh một cái.
_ Song Y là vợ của ta! - Thế Thiên đưa trán lại kề lên trán của cô.
_ Em chưa đồng ý mà! - Song Y ngại ngùng né tránh những cử chỉ thân mật này.
_ Vậy em có muốn anh làm em đồng ý không? Hữmmmmm? - Thế Thiên nhìn Song Y với ánh mắt mê loạn.
_ Em, em chưa khỏi bệnh mà! - Song Y dùng tay đẩy anh ra.
_ Thạch bác sĩ bảo em có thể động nhẹ! - Hắc hắc hắc, ang vô sĩ, vô sĩ.
Lúc đi làm giấy xuất viện, anh hỏi qua Thạch bác sĩ về vấn đề trên.
_ Anh.... um um! - Song Y chưa kịp mở miệng liền bị anh hôn lên đôi môi mềm kia.
Đôi môi này anh đã kềm chế hơn cả tháng nay. Bàn tay của anh không yên phận luồng vào trong áo của Song Y.
_ Anh hai, Y Y xuống ăn.... Cơm...! - Ạch, Thế An... Ha ha, phá đám nữa rồi...