Ngày cứ thế trôi qua, trong nháy mắt đã đến sinh nhật của Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm. Đúng, không sai, Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm có chung ngày sinh nhật.
---- nhớ lại ngày hôm đó ----
Lạc Thần Dật ngồi trên sô pha ôm lấy bảo bối Tiêu Hàm của hắn cùng xem TV.
"Oa, cái bánh thật lớn! Thật nhiều người, náo nhiệt quá đi!" Tiêu Hàm nhìn nhân vật chính trên TV đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, trên mặt tràn đầy hâm mộ.
Lạc Thần Dật ôm Tiêu Hàm thật chặt, hắn biết tại sao Hàm Hàm của hắn lại hâm mộ, hắn sao lại không sớm gặp được Hàm Hàm. Nếu đã sớm gặp, Hàm Hàm của hắn cần gì chịu khổ, may mắn hiện tại không quá trễ.
Hàm Hàm của hắn không cần hâm mộ người khác có tiệc sinh nhật, có người ở bên, bởi vì từ giờ trở đi Tiêu Hàm của hắn mỗi ngày đều có Lạc Thần Dật hắn làm bạn, không rời không bỏ, cho đến khi tóc bạc tuổi già.
Lạc Thần Dật nhẹ nhàng xoay Tiêu Hàm trong lòng làm cho cậu mặt đối mặt với hắn, thần sắc ôn nhu nói: "Hàm Hàm của anh, em không cần hâm mộ người khác, về sau anh và em sẽ cùng tổ chức sinh nhật."
"Dạ, nhưng..." Tiêu Hàm tràn đầy ỷ lại tiến vào dựa sát lồng ngực ấm áp của Lạc Thần Dật, ngượng ngùng nói cậu không biết sinh nhật của mình là ngày nào, lâu quá rồi cậu đã quên mất.
Lạc Thần Dật ôn nhu hôn lên tóc Hàm Hàm, "Anh biết. Quên thì quên, sau này sinh nhật Hàm Hàm chính là sinh nhật của anh nhé?"
"Dạ, được." Hốc mắt Tiêu Hàm liền đỏ, cảm động đến nước mắt đều sắp tràn mi, cậu nói ra những lời này xong thì vùi mặt vào ngực Lạc Thần Dật, cảm nhận sự ấm áp vô cùng.
Lạc Thần Dật thấy ngực ướt át, cưng chiều nhìn người trong lòng, hắn biết Hàm Hàm của hắn là cảm động phát khóc, hắn không lên tiếng an ủi, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Hàm. Cứ khóc, khóc đi, cứ để quá khứ trôi theo nước mắt. Hắn chỉ cho Hàm Hàm của hắn vì quá khứ mà khóc một lần cuối cùng. Từ nay về sau cho dù là khóc hay cười, Hàm Hàm của hắn đều phải vì Lạc Thần Dật đây, đương nhiên hắn sẽ không bao giờ làm Hàm Hàm khóc lóc vì khổ sở. Hắn sẽ khiến cho Hàm Hàm dù có khóc thì cũng là do vui vẻ, mà hết thảy là phải do Lạc Thần Dật hắn cho, Tiêu Hàm cả đời chỉ có thể là của Lạc Thần Dật.
Qua một hồi lâu, Tiêu Hàm ngẩng đầu, thấy ngực Lạc Thần Dật ướt mất một mảnh, ngượng ngùng nói: "Rất xin lỗi Dật, em làm ướt áo ngài mất rồi."
"Đứa ngốc, đừng nói xin lỗi với anh, sau này cũng đừng."
"Dạ." Có lẽ bị sự ôn nhu trong mắt Lạc Thần Dật mê hoặc, Tiêu Hàm chủ động hôn Lạc Thần Dật một cái song lập tức buông ra.
Đương nhiên Lạc Thần Dật sẽ không bỏ qua phúc lợi dâng đến miệng, lúc này Lạc Thần Dật ôm chặt Tiêu Hàm cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn. Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, hai chồng chồng đều đã động tình, kế tiếp không cần phải nói, nhất định chính là thời gian ân ái của hai người họ, cho nên chúng ta không nên quấy rầy.
Từ đó trở đi, ngày sinh nhật của Lạc Thần Dật chính là ngày sinh nhật của Tiêu Hàm. Người nhà họ Lạc cũng đều chấp nhận.
....
Phỏng ngủ của hai chồng chồng.
Tiêu Hàm vẫn tỉnh lại trong cái ôm ấm áp của người yêu như mọi khi, ngọt ngào cười: "Dật chào buổi sáng và sinh nhật vui vẻ."
"Chào buổi sáng, bảo bối của anh, chúc cục cưng đáng yêu của anh một sinh nhật vui vẻ."
"Ưm, Dật, cái kia..."
"Hửm? Sao vậy Hàm Hàm?"
"Em chưa có chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài." Tiêu Hàm có chút buồn bực, cho dù Dật nói không cần nhưng chẳng lẽ thật sự không chuẩn bị ư, nếu đúng thế thì cậu chẳng phải là một người yêu tốt chút nào >_