Đương nhiên Tiên Bối không ngủ. Tình huống thế này… bảo cô ngủ sao được đây…
Cô nghoẹo đầu qua một bên, nghịch nghịch đồ trang sức trên balo.
Trần Chước cũng không nói một lời nào mà chuyên tâm lái xe.
Khi đèn đỏ, anh quay đầu lại nhìn Tiên Bối. Cô bé con không nghe lời gì cả, cũng không nghỉ ngơi, có lẽ đang suy nghĩ gì đó.
Trên đôi má phinh phính như quả táo, mí mắt hơi rũ xuống.
Lông mi cô không hẳn là dày rậm, lại hơi dài, làm cho người ta nghĩ đến một loài cây nào đó… cây xấu hổ cuộn vài chiếc lá non…
Cũng không biết cô bao nhiêu tuổi. Không biết… có phải vị thành niên không?
Đầu ngón tay hơi gõ lên tay lái, Trần Chước hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Bàn tay đang nghịch ngừng lại. Cô yên lặng mấy giây, rồi thò tay trái ra, tạo thành một hình chứ V, chắc là hai. Sau đó thêm ngón áp út dựng thẳng lên, nghĩa là ba.
“ sao?” Trần Chước hỏi.
Tiên Bối gật đầu.
“Vừa tốt nghiệp đại học sao?”
Vẫn gật đầu.
“Chỉ vẽ tranh thôi sao?”
Tiên Bối sững sờ một lúc, rồi lại gật đầu.
Nhưng trong lòng cô đã như cuộn sóng.
Quả nhiên là anh đã xem truyện cô vẽ rồi.
Tam thứ nguyên bị bới ra gì, xấu hổ lắm!!!
(Tam thứ nguyên chính là thế giới sự thật. Nhị thứ nguyên chính là thế giới bình thường, đương nhiên kể cả anime hay truyện tranh. Mấy năm gần đây cũng gần như bắt đầu tìm vào trong thế giới xung quanh. Ví dụ như Cosplay… có liên quan đến anime hay thế giới D, cũng như thế giới Nhị thứ nguyên, Tam thứ nguyên chính là vòng sinh hoạt của xã hội bình thường, ngoại trừ thế gới Otaku)
Xe lại khởi hành lần nữa, Trần Chước không hỏi nữa.
Lúc này Tiên Bối mới thở khẽ một hơi, ngón tay lại đan vào nhau, không biết cô đã ngây người bao lâu rồi, cô mới nghe thấy anh nhắc nhở: “Đến rồi.”
Và xe cũng từ từ đi chậm lại.
Tiên Bối hé mắt ngó ra ngoài cửa sổ xem phong cảnh quanh đây, cô kinh ngạc chớp mắt vài cái, đây không phải là…
Quảng trường gần khu chung cư trước kia cô ở sao?
Sau này cô sẽ ở đây à?
Chỉ suy nghĩ như vậy, anh lại nói lần nữa: “Xuống xe thôi.”
Sau đó anh mở cửa ghế lái, bước xuống.
Tiên Bối không rõ nguyên do, sờ lên thái dương. Vẫn là thuận theo anh, nhấc túi khoác lên, đi theo xuống xe.
Trần Chước ra sau cốp xe gỡ đồ cô xuống, môt cái vali kéo to, một túi sách nhỏ hơn một chút, cũng không cần đặt xuống đất mà nhấc lên luôn, nhìn không tốn sức chút nào.
Tiên Bối áy náy trong lòng, deo balo lên lưng, bước đuổi theo anh, duỗi một tay ra, ý bảo cô có thể tự cầm.
Đương nhiên là Trần Chước không đồng ý rồi, anh cao lớn thế này, chút sức nặng này không là gì, chỉ hỏi: “Đồ mang đủ chưa?”
Đồ của cô vốn cũng không nhiều… Ánh mắt nhìn lung túng bốn phương tám hướng, nhìn như xác nhận cái gì mới gật đầu.
“Đi thôi.” Trần Chước nhấc chân đi.
Mặc dù đầu Tiên Bối muốn nổ tung vì những thắc mắc, nhưng cô vẫn cắn môi, cố gắng không nói lời nào, mặc cho anh dẫn đường.
Dường như anh cố đi thật chậm, để sánh bước bên cạnh cô.
Tiên Bối he hé mắt… lén nhìn theo tiết tấu bước chân anh, bước đi từng bước. Đi qua một bức tường, đột nhiên thấy bóng dáng cao to đó đứng lại.
Ngay sau đó, balo đột nhiên bị anh kéo một cái.
Tiên Bối sợ hãi dừng lại.
Anh thì cười nói: “Em ngẩng đầu nhìn xem.”
Hả? Tiên Bối ngẩng đầu lên nhìn.
…
…….
………….
Trong nháy mắt, Tiên Bối như bị ném vào trong bình nước nóng, cả đầu phừng phừng.
A a a, vì sao trước mắt cô lại có một hộp thư dựng thẳng vậy…
Ngay gần trước mặt, suýt nữa thì cô đâm vào.
Trần Chước hỏi: “Bình thường em đều đi như vậy sao?”
Tiên Bối: “…”
Cũng không phải… thỉnh thoảng cô cũng sẽ… ngẩng đầu nhìn đường. Chỉ khi không cẩn thận nhìn vào mắt người khác rồi, mới có thể giống như bị trúng đạn, cúi đầu né tránh, sợ hãi như bị tấn công.
Nhưng mà Trần Chước ở bên cạnh cô thì sẽ càng sinh ra nhiều khẩn trương e sợ, càng không dám ngẩng đầu lên. Nhưng một giây sau, đột nhiên anh quay đầu nhìn cô, muốn nói những lời mà cô không hề chuẩn bị.
“Không nói lời nào coi như em đã đồng ý rồi.” Trần Chước tự lý giải.
Tiên Bối đang muốn lắc đầu giải thích, lại thoáng nhìn thấy ống tay áo anh rũ xuống dù trước đó nó vẫn được vén lên khuỷu tay, và cũng chẳng cài khuy tay áo đưa tới trước mặt cô.
“Nắm tay tôi.” Anh nói.
Hả?
Cái gì?
Nắm cái gì? Nắm tay anh sao??
Không thể nào…
Trái tim Tiên Bối nhảy thình thịch, dồn dập, tới mức cô không thể chịu nổi.
Không, không, không đâu…. Ngay cả lời nói trong lòng cũng trở nên ấp a ấp úng.
Trần Chước lại có thể nhìn rõ suy nghĩ của cô, thản nhiên nói: “Thì kéo tay áo cũng được, không cần nắm tay ôi.”
Trước mắt cô, bàn tay rắn rỏi chỉ thuộc về người đàn ông, vẫn rất thoải mái.
Mặt Tiên Bối như bị đốt cháy, sao cô dám kéo chứ… Nhưng mà từ chối rồi thì anh có mất hứng không?
Cô lâm vào muôn vàn khó khăn, tất cả những mối liên hết này đều khiến cô rối rắm mất hết sức lực, thầm muốn đập đầu xuống đất quách cho rồi.
Anh biết rõ sự do dự của cô, cũng chẳng cưỡng cầu nữa mà thu tay lại.
Trần Chước hỏi: “Không cần?”
Tiên Bối chần chờ hai giây, gật đầu.
Trần Chước bị từ chối nhưng vẫn ung dung cười, giọng nói mang ba phần trêu chọc, bảy phần bất đắc dĩ: “Sao tôi lại cho rằng em mù chứ?”
Một câu, sửng sốt làm khuôn mặt Tiên Bối nóng phừng phừng, đầu óc cũng bị quấy đến lộn tùng phèo. Cô thật sự không nín được nữa, nhỏ giọng đáp lời: “Không sao đâu…”
Lại yếu ớt thêm một câu: “Tôi có thể…”
“Được rồi.” Trần Chước nghiêm túc nghe, cũng nghe thấy rồi.
“Vâng…” Tiên Bối đáp lời.
Lại đi thêm một đoạn.
Trần Chước liếc mắt hỏi cô: “Em còn chưa ngẩng đầu lên sao?”
Tiên Bối nhíu nhíu mày, quyết định. Vành nón khẽ ngẩng lên, cuối cùng cô bé cũng nhìn lên trước, ánh nắng chói mắt, cô hơi nhíu mày lại.
Nhưng sau đó, có một hình ảnh ánh vào mắt cô, dời đi sự chú ý của cô.
Gần ngay trước mắt… là một bức tường gạnh cũ màu trắng gạo, trên đó có một logo vintage.
Hợp ý.
Hợp ý?!
Mặt tường này, không phải là tường chụp ảnh trên app mua đồ? Ngay cả chữ cũng giống trên túi ship hàng như đúc.
Thật sự là cửa hàng trà sữa ngon tuyệt vời này sao? Là thánh địa tâm linh, nơi phát ra sức sống trong cảm nhận của cô sao?
Hương trà sữa như có như không quẩn quanh chóp mũi đã xác nhận suy đoán của cô.
Cùng lúc đó, người đàn ông bên cạnh nói một câu đánh thẳng vào đầu cô.
“Sau này em sẽ ở đây.”
——
Mặc dù Trần Chước không định làm to chuyện mà chỉ đi vào bằng cửa sau, nhưng vẫn gặp được cửa hàng phó Chu đi vứt túi rác.
Lần đầu tiên gặp ông chủ đưa phụ nữ… ặc, cô bé về, đôi mắt Chu Thanh Thụ nhìn theo xuốt, đuổi theo hỏi: “Ai đây?”
Trần Chước không trả lời, chỉ đưa cô bé người đang cứng ngắc đi lên lầu.
Sau khi sắp xếp cho cô bé con rồi, Trần Chước đi xuống lầu ngay để một mình cô tự sắp xếp hành lý cho bản thân.
Anh không ở đó thì một mình cô sẽ thoải mái tự tại hơn, có thể nhanh quen thuộc hoàn cảnh hơn.
Quả nhiên, trong vòng nửa giờ… Phó cửa hàng trưởng đã truyền tin tức ‘tình cờ biết được’ cho tất cả mọi người đều biết.
Mấy nhân viên đều rất vui vẻ kích động chạy tới hỏi anh.
“Ông chủ, ông chủ, nghe nói anh dẫn gái về à?”
“Xinh không ạ?”
“Ghê quá nha, trước kia không thấy có chút tiếng gió nào, vừa xuất hiện đã ở chung?”
“Không đưa đến để bọn em làm quen sao?”
….
Chu Thanh Thụ, minh chứng hùng hồn cho ‘gia cát lượng’, ‘vừa ăn cướp vừa la làng’: “Được rồi, mấy đứa giải tán hết đi, biết mấy đứa nhiều chuyện như vậy thì còn lâu anh mới nói.”
“Đi đi, đi làm việc đi! Đừng có đứng ở đây ồn ào nữa, đau hết cả đâu, cẩn thận ông chủ trừ lương mấy đứa bây giờ… Thiệt là… Nguyên một đám mà không ai nhìn ra được à? Rất rõ ràng như vậy, ông chủ Trần của chúng ta đang kim ốc tàng kiều, sao có thể tùy tiện cho mấy đứa xem được chứ?”
Dứt lời, anh liếc mắt nhìn Trần Chước đang đứng rót nước.
Trên mặt anh không lộ gì cả, chỉ bình tĩnh nhấp một ngụm nước, không lộ ra một chữ nào.
Trần Chước bỏ chén xuống, nghĩ đến điều gì, lông mày nhướn lên, vui vẻ bước đi.
Không nói gì, có nghĩa là chấp nhận rồi hả…..