Lớn đến bằng này rồi nhưng thật ra Tên Bối rất sợ khi có tiếp xúc tay chân với người khác, thế nhưng được anh ôm vào ngực, lồng ngực ấm áp dán lên lưng cô, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng yên ôm, nước mắt từ từ ngừng lại, giống như đây là nơi cô thuộc về.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc.
Trên đỉnh đầu là cằm anh, hơi thở của anh cũng rất gần, khuôn mặt Tiên Bối cũng từ từ ửng đỏ.
Là anh nhận lời thổ lộ của cô sao?
Ngại quá…
Hai cánh tay thả bên người, bởi vì những điều đó mà kéo căng lên.
Trần Chước phát giác được cô thay đổi, biết rõ là cô đang khẩn trương, nhưng anh cũng không vì thế mà buông cô ra, ngược lại càng ôm chặt lấy cô hơn.
Động tác và sức anh dùng, Tiên Bối không đề phòng nên kêu lên một tiếng.
Trần Chước tưởng mình làm đau cô nên lập tức thả tay ra.
Nhưng mà vừa thả ra, cô bé trong ngực lập tức phi về phòng, đóng sập cửa lại.
Từ đầu đến cuối không quay đầu lại, không nhìn đi đâu.
Trong phòng khách chỉ còn lại mình Trần Chước, dáng người cao cao cô đơn đứng đó.
Trần Chước cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe môi cong lên.
——
Tiên Bối dựa vào ván cửa, khom lưng há mồm thở dốc.
Qua một hồi lâu, cô mới ngồi trượt xuống sàn nhà, hai cánh tay nâng lên, vùi mặt vào đó.
Khuôn mặt vốn đã đỏ rồi, bây giờ lại càng như châm lửa vào.
Cô không phải cố ý chạy trốn đâu….
Được rồi, cô chạy trốn, nhưng mà hết cách rồi… nếu cô còn ở bên cạnh người đó thêm một giây nữa thì trái tim cô sẽ nổ tung mất, bởi vì anh đáp lại, và cả những hành động liên tiếp của anh, những điều đó dù ở trong mộng cô cũng không dám nghĩ đến.
Mười năm qua, với Tiên Bối, bày tỏ tình cảm với người khác và nhận được hồi báo tương đương, đều là sân si vọng tưởng, còn khó hơn lên trời.
Người trong lòng, cũng thích mình, còn chuyện nào mang đến cảm giác thành tựu hơn chuyện này sao?
Với người như cô…. Dù có tốn công tìm cả người cũng không kiếm được chút ưu điểm nào…
Cô sợ tự nhiên mình lại ngất trước mặt anh. Nhưng mà, vui quá… Cảm giác như muốn rơi những giọt nước mắt vui vẻ… Từ giữa ngón tay, một giọt lệ nóng chảy ra, nhưng đột nhiên cánh cửa sau lưng bị người ta gõ nhẹ.
Tiên Bối kinh ngạc quay đầu lại, bên kia đã dịu dàng gọi tên cô. Nhưng mà lần này hơi khác một chút, có thêm tiền tố thân mật đáng yêu: “Tiểu Tiên Bối.”
Niềm vui tràn ra từ trong giọng nói: “Ngủ ngon.”
Anh thân thiết tự nhiên, làm cho đồng hoa trong lòng cô nở rộ.
Tiên Bối cũng muốn đáp lại anh một câu ‘ngủ ngon’ nhưng vừa rồi cô đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, cố gắng há miệng mấy lần nhưng phát hiện ra mình đã trở lại trạng thái cũ.
Mở miệng nói chuyện trở thành một vấn đề không nhỏ.
Tiên Bối cảm thấy khó hăn, nhưng sau đó cô thấy điện thoại đang nằm trên bàn. Cô chạy vội đến cầm lấy nõ, chạy về cạnh cửa, Tiên Bối gõ nhanh: “Ngủ ngon ——”
Chỉ một từ ‘ngủ ngon’ à?
Có chán không?
Cắn ngón tay, Tiên Bối thêm mặt cười: “Ngủ ngon >▽