Máu chảy cuồn cuộn, đầu óc cứ kêu ong ong, cô gần như không nghe rõ lời anh.
Nhưng cô loáng thoáng bắt được điểm quan trọng, anh tên là Trần Chước.
Tiên Bối không nói gì, nhưng nét đỏ ửng trên mặt không thể nào bớt đi được.
Cô bé yên lặng không nói gì cũng đã trong dự liệu của anh, Trần Chước cong khóe môi, ý cười không hề giảm: “Nhìn em đáng yêu như vậy sao lại cứ giấu đi?
Đáng, đáng yêu?!
Hình như đây là lần đầu tiên có người miêu tả cô như vậy? Anh đang khích lệ cô sao?
Chắc đó chỉ là khách khí thôi….
Chủ yếu là, cô… không đáng yêu chút nào, Viên Viên cứ nói cô là người kỳ lạ.
Tiên Bối vô thức đưa tay định che kín khuôn mặt.
Hai giây sau, cô dừng tay lại, hình như không cần thiết lắm… bây giờ anh cũng đâu có nhìn thấy…
Vì vậy, cánh tay lại rủ xuống, gõ gõ đầu và chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Trần Chước quan sát những việc cô làm, rồi mới đưa túi giấy tới: “Trà sữa của em.”
Tiên Bối khẽ gật đầu, thò hai tay ra.
Tay áo cô để dài, lúc duỗi ra, ống tay áo trùm qua cả nửa bàn tay, chỉ để lộ ra chút đầu ngón tay trắng nõn, nho nhỏ tròn tròn, trên móng tay không tô bôi gì cả.
Trần Chước đưa về trước thêm mấy phân, cô bé dùng hai tay kẹp lấy cái túi… Rồi sau đó rụt ngay tay lại, về trước người mình, giống như yêu thương ôm một con vật vào lòng…
Cuối cùng bước đi dần dần về phía cửa phòng…
Toàn bộ hành trình cô không ngẩng đầu lên lần nào.
Ánh mắt phía dưới lớp mũ áo, có lẽ luôn duy trì ở góc độ, nhìn chằm chằm vào mũi giày.
Trần Trước cười nhẹ một tiếng: “Em vào đi, để tôi giúp em mang rác xuống dưới lầu.”
Tiên Bối sửng sốt một chút, thoáng giật mình, không, không cần đâu.
Cô làm phiền người khác thì cả người sẽ cảm thấy khó chịu, chuyện gì đủ khả năng thì cô chỉ muốn mình làm cho xong.
Nhưng chàng trai ấy đã khom người xách ba túi rác lên tay, ngẩng lên thì anh đã nói lời tạm biệt: “Đi nhé.”
Ánh mắt anh cứ nhìn vào phần tóc mái lộ ra ngoài của cô.
A!
Không đúng vậy, tôi không cần anh giúp đâu, thật đó… Tôi có thể tự làm được mà… Tôi thật sự không muốn thiếu nợ người khác gì cả…
Cho dù trong lòng có rất nhiều lời muốn bay ra khỏi họng nhưng Tiên Bối không thể nào thốt ra.
Có gì đó vô hình nghẹn ở họng, mấy lần cố mở miệng đều phí công.
Nghĩ đến sứt đầu mẻ trán nhưng không biết làm sao, thấy mũi giày của anh chàng đó chuyển đi, Tiên Bối quýnh lên vươn tay níu vạt áo anh!
Nói là níu, chẳng bằng nói là tóm lại.
Bởi vì Trần Chước mặc sơ mi trắng sơ vin, vạt áo kẹp trong cạp quần, cho nên… cô chỉ có thể nắm được chút vải.
Trần Chước đương nhiên nhận ra được phần sức kéo nho nhỏ này, anh dừng bước trở lại.
Tiên Bối lập tức rụt tay lại, giấu vào trong tay áo, vành tai đỏ ửng như tụ máu.
Dùng hết sức cũng không nói được thành lời, sợ sẽ làm muộn người ta, Tiên Bối lại càng khẩn trương và lo lắng hơn.
Cuối cùng cô đành đút tay vào túi quần mò mẫm lấy di động ra, cúi đầu bối rối đánh chữ.
“Không cần giúp đâu, tôi có thể làm được.”
Tiên Bối dựng thẳng màn hình lên cho anh nhìn.
Trần Chước nhìn vào rồi nói: “Đừng lo, tôi tiện đường.”
Cô bé lại rút tay lại tiếp tục gõ: “Cảm ơn… Tôi vẫn muốn tự mình làm.”
Dáng người nho nhỏ, và rất cố chấp.
Trần Chước mỉm cười, cũng không miễn cưỡng nữa mà trả lại một túi cho cô.
Tiên Bối thở phào trong lòng, nhận lấy cái túi và biết điều đứng ở chỗ cũ để nhận hai túi còn lại.
Nhưng không ngờ anh lại nghiêng người nhường đường và nói với cô: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xuống.”
Tiên Bối: “…” Ơ? Không trả lại hết cho cô sao?
“Đi nào.” Trần Chước giục.
Tiên Bối sợ nhất là giọng điệu như vậy, đành phải làm theo, đóng cửa lại.
Bước hai bước, Tiên Bối nghĩ nghĩ rồi dừng lại trước bậc thang nghỉ.
Trần Chước cũng dừng lại theo: “Làm sao vậy?”
Tiên Bối không nói một lời, chỉ hơi giương tay trái lên, ý bảo anh đi trước.
Sự thật đúng là như thế.
Tiên Bối không thích đi đường mà sau lưng cứ có người nhìn mình
Như là có gì đó đang bóp lấy xoa nắn xương sống, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trần Chước nhíu mày, bỏ qua những gì khó hiểu mà đi trước. Lúc này Tiên Bối mới tìm lại được hô hấp, lặng lẽ hít sâu hai cái rôi mới bước theo.
Một trước một sai, một trên một dưới. Một người cao lớn, một dáng nhỏ xinh.
Một người lưng thẳng tắp, một người rúm như tôm..
Bước từng bước xuống bậc cầu thang, vô cùng yên tĩnh.
Cửa sổ, hành lang, có những tia sáng trắng chiếu xuyên qua lại càng lộ vẻ yên ắng.
Tiên Bối thích không khí như vậy, tâm tình hoảng loạn vừa rồi cũng dần dần được dẹp yên.
Cô cắn môi xuống, khẽ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh chàng trước mặt.
Bóng lưng anh rộng lớn, vòng eo mạnh mẽ, cặp chân dài bước lững thững, không được tự nhiên lắm.
Khác hoàn toàn với cô. Cô luôn tự bó tay bó chân, giống như có một người nào đó giam cô trong kết giới vô hình, chỉ cần một động tác cũng bị lớp phong ấn làm đau.
Trong hai tay anh… đều là túi rác của cô…
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại phiếm hồng. Cũng vào lúc này, anh đột nhiên quay đầu lại, cằm khẽ nhếch lên. Anh ở dưới, cô ở trên, không kịp chuẩn bị gì, nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Không, hẳn là anh… vô tình bắt được cô đang nhìn lén, và nhìn thấu được sự bối rối trong cô?!
Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi….
Trong nháy mắt Tiên Bối quay mặt đi nơi khác, trái tim nhảy loạn cả lên, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng.
Trần Chước quay đầu lại, vẻ mặt tỉnh bơ, dáng vẻ như lơ đễnh.
Còn Tiên Bối, mắt nhìn mũi, lo sợ bất an đi theo sau.
Sắp hết hành lang tầng một, đột nhiên anh quay đầu lại hỏi: “Vừa rồi tính là lần thứ hai chúng ta gặp mặt sao?”
Anh đang cười, nhưng lại thành khẩn, trong tùy ý có nghiêm túc, tuy có ngả ngớn nhưng không mất tôn trọng.
Trái tim Tiên Bối như bị búa gõ vào, cả người mơ màng, chỉ nghe thấy anh không hoang mang bồi thêm một câu.
Một câu đó có thể làm cô đỏ từ đầu tới chân trong vòng một giây.
“Xuống lầu thì nhìn đường, đừng nhìn tôi.”
——
Ba ngày sau, đều là Trần Chước ship trà sữa tới.
Anh sẽ trò chuyện với cô vài câu, dù cho cũng không chiếm được câu trả lời từ miệng cô.
Nhưng anh lại có sự kiên nhẫn kinh người, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ nhắn tin vài câu vào buổi tối, giống như hai người là những người bạn không tệ.
Lần đầu Tiên Bối gặp được người như vậy, một người chưa bao giờ lộ vẻ bài xích mệt mỏi khi ở chung với cô.
——
Tối thứ năm.
Tiên Bối ngồi trước máy tính, cầm bút thuần thục vẽ.
Trên màn hình trắng, dần dần hiện ra phác thảo hình người. Càng vẽ lại càng chán nản, tay trái chống cằm, Tiên Bối hạ hút, cầm điện thoại bên cạnh, trên đó có một tin nhắn.
Chủ cho thuê nhà bảo ngày mai có khách tới thăm phòng, bảo cô phải thu dọn đồ đạc trong nhà.
Dời nhà là một chuyện vô cùng cấp bách, nhưng Tiên Bối chưa tìm được nơi nào tốt.
Lúc trước có thể thuận lợi tìm được căn phòng một ở trung tâm thành phố này, là nhờ Viên Viên liên lạc giúp cô, cho nên cô rất cảm ơn.
Nhưng tình trạng kinh tế trước mắt thì cô không thể đủ trả số tiền phòng kếch xù.
Tiên Bối kiểm tra thẻ ngân hàng trống rỗng, nằm bẹp xuống bàn, thở dài.
Có lẽ phải đến vùng ngoại thành xa xôi rồi…
Nhất định chỗ đó cách thiên đường trà sữa rất xa xôi…
Có lẽ cũng rất khó gặp được… ừm… Trần Chước…. A!
Không hiểu vì sao lại thấy nóng mặt, chỉ là gọi thẳng tên trong lòng thôi mà sao cô cũng thấy xấu hổ như vậy?
Chẳng lẽ cái tên này có lửa sao?
Nghĩ lại thì đúng là có lửa…
Ai… ai… ai… ai….
Lòng rộn ràng hồi lâu, Tiên Bối mới cầm bút lên.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Tiên Bối cầm tới xem, người gửi là Trần Chước, cô lập tức ngồi thẳng nghiêm chỉnh mở tin nhắn anh ra, như chuẩn bị đọc kinh vậy.
“Ngày mai tôi có việc, không thể mang trà sữa đến cho em, sẽ có người khác đi ship.”
Tiên Bối rũ hàng mi, nỗi thất vọng tỏa ra không che dấu được…
Nhưng cô vẫn có một từ ‘Ừm’ để trả lời anh.
Có việc mà, tất cả mọi người đều có chuyện của mình, có công việc, cuộc sống của mình…
Phải hiểu được, phải hiểu được, Tiên Bối tự an ủi chính mình.
Mà, cô nhớ ra ngày mai là ngày cuối cùng biên tập đặt trà sữa cho cô.
Ngày kia, nếu Hợp ýkhông còn nhận được đơn đặt hàng của cô nữa, chẳng phải sang tuần cô phải đi sao, sẽ giống như trước kia, đột nhiên biến mất không có tin tức gì?
Cho nên cô chắc phải nói lời tạm biệt với Trần Chước nhỉ?
Tiên Bối nhíu mày, suy nghĩ: “Có hai chuyện muốn nói cho anh biết, tôi sắp dọn đi rồi, chắc là cũng không đặt trà sữa nữa.”
Gửi đi?
Ô… gửi đi mất rồi.
Người bên kia trả lời cực nhanh: “Tạm biệt?”
Tiên Bối nhếch miệng: “Ừ… Phải nói tạm biệt.”
Trần Chước: “Em phải về Thiên Đình sao?”
Tiên Bối nhất thời không rõ thâm ý trong những lời này: “Sao cơ?”
Trần Chước: “Em nói như là nơi em sắp tới không có sóng điện thoại vậy.”
Tiên bối: “… Đâu có.”
“Không có tín hiệu thật sao?”
“Không phải.”
Trần Chước: “Vậy thì không thành vấn đề,:
Tiên Bối vẫn không hiểu lắm: “Hả?”
Trần Chước không trả lời luôn, chỉ nói: “Tôi phải nói tạm biệt sao?”
Trái tim Tiên Bối như bị ai nhéo lấy: “Anh không cần nói… Chỉ là tôi tự muốn nói, nói cho anh….”
Trần Chước: “Ừ.”
Chóp mũi Tiên Bối xót xót, vô vuốt mắt trái: “Này… Ngủ ngon, hẹn gặp lại.”
Bên kia vẫn trả lời với tốc độ như vậy: “Gặp lại.”
Tiên Bối lại nhíu mày. Ôi? Vì sao cô lại cảm thấy hai chữ ‘gặp lại’ này trịnh trọng vô cùng?