Hà Húc sẽ không lấy loại chuyện này hù dọa hắn hoặc là nói giỡn, Tạ Thanh Dao nghe xong mi tâm nhíu lại, nhưng để đảm bảo vẫn gọi điện thoại kêu Tiết Lạc đi xác minh xem rốt cuộc có chuyện này hay không.
Tạ Thanh Dao rốt cục không có ý định đối phó cậu nữa, Hà Húc chậm rì rì vịn lưng ghế đứng lên, thuần thục rút khăn giấy từ trong hộp đựng ra lau sạch vết bẩn trên người, gian nan mặc quần áo tử tế.
Thu dọn xong bản thân, Hà Húc vừa quay đầu nhìn thấy Tạ Thanh Dao còn chưa thỏa mãn, liền ngồi xổm xuống giúp hắn giải quyết xong, cẩn thận lau chùi rồi sửa sang lại quần cho hắn.
Lúc Hà Húc không cợt nhả, dáng vẻ rất ngoan rất xinh đẹp, lông mi dài cuộn tròn thu lại tất cả thần sắc trong đáy mắt, từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy là một người cẩn thận lấy lòng, lại khiến người ta yêu mến.
Tạ Thanh Dao nhìn đến xuất thần, như bị mê hoặc đưa tay vuốt v e gò má Hà Húc.
Tiết Lạc rất nhanh đã gọi lại, ở phim trường nhiều người đều có thể chứng thực Thẩm Thành quả thật có động tay động chân chạm vào Hà Húc, nhưng ai cũng không muốn xen vào chuyện này, cũng không có bất luận kẻ nào ngăn cản.
Ném điện thoại xuống, người trước mặt hiển nhiên bị tiếng điện thoại rơi làm cho hoảng sợ, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Tạ Thanh Dao cảm thấy mình ít nhiều có chút nhìn không thấu Hà Húc, nghi hoặc hỏi: "Có loại chuyện này tại sao không nói cho tôi biết?"
"Tôi nghĩ loại chuyện này cũng không cần phiền toái ngài, tôi tự mình giải quyết là được."
"Biện pháp giải quyết của em chính là trùm bao tải sau đó đánh một trận?"
Hà Húc rụt cổ, không lên tiếng.
"Tôi không đáng để người ta dựa vào sao?"
"A? Vì sao đột nhiên lại nóng giận lên rồi?" Hà Húc lúng túng ngẩng đầu, vội khoát tay: "Không đến mức, không đến mức đó, ngài nói quá rồi tôi chỉ đơn thuần cảm thấy đánh hắn một trận giải sầu là được."
Vẻ mặt ngây thơ vô hại của Hà Húc, thoạt nhìn giống như thật sự không nghĩ đến điều hắn vừa nói, Tạ Thanh Dao bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, đưa tay kéo cậu dậy.
"Phần còn lại giao cho tôi, em đừng quản."
"A, được rồi."
Trên mặt Hà Húc còn mang theo màu đỏ ửng đặc trưng của tình ái, cánh môi mỏng mềm theo giọng nói mà hơi hơi nhếch lên, Tạ Thanh Dao ôm gáy Hà Húc, nghiêng người hôn đôi môi hồng nhuận như anh đào kia.
Hà Húc sửng sốt nửa giây rồi vội vàng né tránh, vừa trốn vừa che miệng mơ hồ nói: "Tôi... tôi còn chưa súc miệng đâu."
"Chạy cái gì, tôi lại không ghét bỏ chính mình."
Tạ Thanh Dao lại kéo cậu về, ôm gáy cậu hôn thật sâu. Môi Hà Húc rất mềm, nhưng lại cũng rất lạnh, Tạ Thanh Dao ngậm nó triền miên hồi lâu, cuối cùng không nỡ cắn rách.
Nhưng hắn vẫn hôn miệng Hà Húc đến sưng phù, thế cho nên khi hắn buông Hà Húc ra, hai cánh môi của Hà Húc giống như căng mọng hơn, thoạt nhìn rất gợi cảm.
Hà Húc sờ môi dưới sưng tấy, nhịn không được khoa trương nói: "Tạ tổng anh m út cũng quá ác độc, có phải tôi biến thành miệng xúc xích rồi không?"
Tạ Thanh Dao nhìn cậu, khóe môi cười như không cười, "Dày một chút thì tốt, người môi mỏng, đều bạc tình."
Nếu đổi thành bình thường, Hà Húc nhất định phải châm chọc Tạ Thanh Dao đây là từ đâu tìm được trong tiểu thuyết ngôn tình, mới có thể già mồm cãi láo nói ra loại lời thoại nữ chính này.
Nhưng dời tầm mắt lên trên, Hà Húc nhìn thấy một thứ khác trong ánh mắt hắn. Tạ Thanh Dao đang nói Tề Nhạc, môi anh ta cũng rất mỏng, cho nên Tạ Thanh Dao nói anh ta bạc tình.
Hà Húc bỗng nhiên có chút ghen tị, không hiểu sao, còn có một tia hâm mộ.
Cậu nghĩ không ra vì cái gì Tề Nhạc tuyệt tình rời đi nhiều năm như vậy, còn có người nhớ thương anh ta, chưa từng có một khắc đem anh ta quên đi. Mà làm cho người ta ghen tị nhất chính là, nhớ nhung như vậy không cần biết phải trả giá như thế nào, mọi người đều cam tâm tình nguyện.
Mà chính cậu, rõ ràng ở ngay bên cạnh mọi người, rồi lại giống như có cũng được mà không có cũng không sao, không ai nhớ đến cậu, chỉ có khi muốn từ trên người cậu đạt được cái gì mới có thể nghĩ đến cậu, tìm đến cậu.
Hà Húc nghĩ đến xuất thần, nụ cười trên mặt có chút ngưng trệ, Tạ Thanh Dao nâng mặt cậu lên, hỏi: "Đang suy nghĩ gì mà mê mẩn như vậy?"
"Hả? " Hà Húc nghe thấy âm thanh thì hoàn hồn, nhất thời không nghĩ ra cái cớ nào tốt cho có lệ, vì vậy gượng cười:" Không có gì, đang nghĩ ngài có cảm thấy tanh hay không."
Nói xong, sợ Tạ Thanh Dao không hiểu, Hà Húc còn chỉ chỉ miệng mình.
Tạ Thanh Dao tỉnh ngộ, nhịn không được mỉm cười, "Em đây là đang chê tôi?"
"Sao tôi dám!"
Trong lúc nói chuyện, xe chậm rãi dừng lại, Hà Húc nhìn ra ngoài, "Nhanh như vậy đã tới?"
Tạ Thanh Dao từ phía sau xách lấy cổ áo cậu, một tay vỗ mông cậu, "Em không ăn khổ thì không nhớ rõ được phải không?"
Hà Húc r3n rỉ một tiếng, xoa xoa phía sau nhỏ giọng rít lên, "Nhớ rõ!"
*Wattpad: LinhLam1301*
Ngoài cửa sổ xe Loan Tụng lo lắng đi qua đi lại, không biết mình có nên quấy rầy tâm tình tốt của Tạ Thanh Dao hay không, nhưng tấm chắn chậm chạp hồi lâu cũng không hạ xuống, nếu trì hoãn một hồi cậu lại sợ Hà Húc mắc kẹt luôn ở bên trong.
"Cậu là trái đất sao, ở nơi này quay quay cả mấy chục vòng?"
Hà Húc ghé vào cửa xe bên kia châm chọc, Tạ Thanh Dao xuống xe bên cạnh cậu, khom lưng trực tiếp ôm ngang cậu.
Loan Tụng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, chỉ thấy Hà Húc đắc ý giơ ngón tay cái lên ở nơi Tạ Thanh Dao không nhìn thấy, dường như đang khoe khoang mình dễ dàng giải quyết Tạ Thanh Dao như vậy.
Nhưng ý của Loan Tụng lại hoàn toàn không phải như thế, trên cơ bản mỗi lần Tạ Thanh Dao ôm cậu đi ra, thì chính là thắt lưng của Hà Húc hoàn toàn đã bị phế.
Bất quá cũng may Tạ Thanh Dao đã dập tắt lửa giận, nếu không việc này sẽ còn rất phiền toái. Dù sao dùng bao tải trùm đầu lão bản nhà mình còn ý đồ hành hung, đổi tới chỗ nào cũng phải mất bát cơm.
Trở lại biệt thự chính là thời gian riêng tư, Tạ Thanh Dao đuổi Loan Tụng đi, vì để bồi thường hắn tự mình chăm sóc cậu, Hà Húc cũng yên tâm thoải mái chịu đựng.
Có đôi khi Hà Húc cũng ước gì bệnh thêm vài lần, bị thương thêm mấy lần, cảm giác được người ta cung phụng trong lòng bàn tay có người nào không thích? Hà Húc là một người có lương tâm, mỗi lần cậu đều thầm cảm ơn Tề Nhạc trong lòng.
Cảm ơn tiền nhân trồng cây, hậu nhân như cậu còn có thể tạm thời ngồi hóng mát.
Hà Húc ở biệt thự của Tạ Thanh Dao vài ngày, có một ngày khi lướt hotsearch thấy được tin tức Thẩm Thành bị người không rõ danh tính đánh, ở trong chăn liền nhịn không được vui vẻ cười lớn.
Không cần nghĩ cũng biết đây là Tạ Thanh Dao làm, từ cách chụp ảnh mà xem, Tạ Thanh Dao đây hẳn là đã gọi người hạ độc thủ.
Thẩm Thành thảm thì thảm thật, nhưng cậu lại hả giận.
Hà Húc vui vẻ gọi điện thoại cho Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao mới vừa từ bên ngoài bàn chuyện làm ăn xong, đang trên đường trở về công ty, nghe được cậu đặc biệt gọi điện thoại tới thăm hỏi, nhịn không được cười rộ lên: "Hài lòng là tốt rồi, vậy em định cảm ơn tôi như thế nào a?"
Hà Húc ở đầu dây bên kia cười hì hì, "Tạ tổng muốn cái gì tôi cho anh cái đó."
"Chỉ biết khua môi múa mép. "Tạ Thanh Dao cười khẽ," Tắm rửa sạch sẽ chờ đi, buổi tối xem em còn hăng hái dẻo miệng nữa hay không."
Tạ Thanh Dao vừa nói vừa đi vào văn phòng, bỗng nhiên ở cửa thấy được một người không ngờ tới, nụ cười trên mặt lập tức rút đi.
Người kia cũng gần như là đồng thời nhìn thấy hắn, động tác dừng một chút, sau đó thong dong ưu nhã tháo kính râm trên sống mũi xuống, cong mắt cười hướng Tạ Thanh Dao chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, A Dao."
*Wattpad: LinhLam1301*
Tới rồi! Nhỏ Húc lại phải ăn khổ nhiều đây...