Hà Húc hoài nghi Tạ Thanh Dao đã thay đổi, nhưng cậu không có chứng cứ.
"Gặp phải loại tình huống này, bình thường trước tiên khởi động khủng hoảng quan hệ công chúng, sau đó khống chế dư luận."
Hà Húc chống cằm nghe Tạ Thanh Dao siêng năng giảng bài bên tai, nhịn không được ngáp một cái, khóe mắt chảy xuống nước mắt cảm động.
Trước kia cậu cho rằng học thuộc từ đơn cùng cổ văn là đã đủ nhàm chán rồi, không nghĩ tới còn có sự tình càng nhàm chán hơn. Cậu giống như lăn lộn trong giới giải trí giả tạo, rất nhiều thứ cậu đều là lần đầu tiên nghe, hoàn toàn không thể tập trung.
"Muốn nghỉ ngơi một lát không? "Tạ Thanh Dao ôn nhu hỏi.
Hà Húc vội vàng thu lại bộ dạng lười biếng, thẳng lưng lắc đầu, "Không cần, không cần, uống chút cà phê là được."
"Lần đầu tiên tiếp xúc, cảm thấy buồn tẻ cũng là bình thường, nghỉ ngơi một hồi đi. "Tạ Thanh Dao liếc nhìn đồng hồ," Nghỉ hai mươi phút, lát nữa tiếp tục."
Nói xong, liền quay lại bàn làm việc của mình, ấn số nội bộ gọi thư ký đưa cà phê tới.
Hà Húc cau mày, trong lòng hô to không đúng. Ôn nhu săn sóc như vậy, không giống tác phong của Tạ Thanh Dao, thường xuyên tát cậu một cái mới là phương thức chính xác.
Nhưng mấy ngày nay Hà Húc không nhận được bất kỳ một cái tát nào, trong lòng không yên ổn, ăn cũng không an tâm, chỉ sợ ngày nào đó những cái tát này cùng nhau tới, vậy là ăn đủ thảm luôn.
Thư ký đưa cà phê vào, Tạ Thanh Dao trực tiếp đưa ánh mắt về phía Hà Húc, thư ký lập tức hiểu ý đi tới đặt cà phê vào tay cậu, sau đó mỉm cười thăm hỏi rồi rời đi.
Hà Húc từ da đầu đến ngón chân đều không quen, thư ký cung kính với cậu như vậy, Hà Húc cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đồng thời lại xấu hổ muốn cắm đầu xuống chân.
Liên tưởng đến bộ dáng không nóng không lạnh của đối phương lúc trước đối với cậu thậm chí có chút không để ý tới, Hà Húc cầm cà phê không ngừng cảm khái, con người thật đúng là dễ thay đổi.
Những lời "có tiền có thể khiến quỷ đẩy ma" ở một mức độ nhất định có lẽ thật sự không sai, mượn quyền thế tài lực của Tạ Thanh Dao, Hà Húc cũng có thể cáo mượn oai hùm hưởng thụ một đợt tôn kính, trải nghiệm cũng không tệ lắm.
Hà Húc nhấm nháp cà phê, thư ký vừa lui ra vẻ mặt nghiêm túc chạy chậm về, ghé sát vào tai Tạ Thanh Dao lộ vẻ khó xử nói vài câu gì đó.
Hà Húc chuyên chú cẩn thận lắng nghe, không đợi phân biệt được thư ký nói cái gì, cửa phòng làm việc liền xuất hiện một nhân vật khiến cậu đủ để đứng sững tại chỗ.
Cùng lúc đó, cậu cũng đột nhiên nghe rõ thư ký nói gì với Tạ Thanh Dao.
"Tề tiên sinh ở bên ngoài chờ, nói muốn gặp ngài, bàn chuyện ký hợp đồng."
Tề Nhạc lạnh nhạt mỉm cười nhìn chăm chú vào phương hướng Tạ Thanh Dao, điềm đạm nhu hòa giống như một đóa hoa ngọc lan nở rộ trong đình, tốt đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời ánh mắt.
Hà Húc cứ nhìn chằm chằm Tề Nhạc như vậy, trước kia người khác nói chênh lệch giữa cậu và đối phương là khác nhau một trời một vực, cậu còn không cảm thấy thế, bây giờ xem ra có lẽ người khác cũng không phải nói bậy.
Khí chất của một người là thứ trong xương cốt, giống như rượu càng lắng đọng lại càng có ý vị, mà không có chính là không có, lắng đọng lại cũng chỉ là một đống cặn bã, vẫn là loại càng ngày càng xấu xa.
Nếu như nói Tề Nhạc là xa xỉ phẩm cao quý trang nhã đặt trong tủ kính, cậu nhiều nhất chỉ là hàng nhái hình dáng làm rất giống nhau trong chợ bán sỉ, tựa như "Khang Suất Phó", "Lôi Bích" loại đồ chơi dọa người chỉ có vẻ ngoài này.
Ánh mắt Hà Húc quá mức trắng trợn nóng rực, Tề Nhạc rất khó không chú ý tới cậu, khi y quay đầu nhìn Hà Húc, trên mặt chợt lóe lên vài phần kinh ngạc.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, biểu tình Tề Nhạc lại khôi phục như thường, Hà Húc dụi dụi mắt tưởng mình hoảng hốt nhìn lầm.
"Chuyện lần trước tôi nói, Tạ tổng suy nghĩ thế nào rồi?"
Tề Nhạc không hề chú ý Hà Húc, ngược lại đem tiêu điểm đặt trên người Tạ Thanh Dao người vừa rồi vẫn luôn trầm mặc, nụ cười ôn hòa nhưng kiên định.
Giống như y chắc chắn Tạ Thanh Dao sẽ không cự tuyệt mình, bộ dáng đã tính trước.
Rất tự tin, có cá tính. Trong lòng Hà Húc yên lặng đánh giá, theo thói quen so sánh với tính cách của mình, tìm được chỗ tương đối để cải thiện.
Bất quá ngoài dự liệu chính là, Tạ Thanh Dao lại cười lạnh một tiếng, tiếp theo từ trong túi rút ra tờ chi phiếu mười triệu kia, ném về phía Tề Nhạc lạnh giọng cự tuyệt: "Tôi cho rằng không cần thiết, loại công ty nhỏ như tôi, không giữ được Tề ảnh đế cao quý đây."
Lúc này Hà Húc mới hiểu được, mười triệu kia không phải phí chia tay Tạ Thanh Dao cho cậu, mà là Tề Nhạc vì bàn bạc hợp tác với Tạ Thanh Dao, cho Tạ Thanh Dao phí lấy lòng.
Cậu thiếu chút nữa cầm tiền của "tình địch", vui vẻ cuốn gói rời đi.
*Wattpad: LinhLam1301*
"A Dao, đừng hành động theo cảm tính. Anh đối với em gây khó dễ, còn gây khó dễ với tiền sao? Ký hợp đồng với em là đôi bên cùng có lợi, em không cảm thấy anh có lý do từ chối."
Tề Nhạc không kiêu ngạo không siểm nịnh, vốn là y lấy lòng cầu hòa trước, nhưng tuyệt không có hạ thấp tư thái, ngược lại trong tay có tự tin, thập phần tự tin, từng bước ép sát đến Tạ Thanh Dao nhất thời cũng nói không nên lời phản bác.
Đây là cường giả sao? Hà Húc lại học thêm một bài, trong lòng cảm khái thì ra đây mới là người có thể xứng đôi với Tạ Thanh Dao, thế lực ngang nhau, xứng đôi hoàn hảo.
Đổi lại cậu là Tạ Thanh Dao, cậu cũng không bỏ xuống được.
Hà Húc một mực rung đùi đắc ý, thường thường lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, Tạ Thanh Dao nhìn không hiểu ra làm sao, nhưng nhìn thấy Hà Húc, hắn bỗng nhiên có chủ ý.
"Hà Húc."
"A, a? "Không ngờ ngồi xem còn có thể bị điểm danh, Hà Húc ít nhiều có chút không kịp phản ứng.
"Vừa rồi không phải tôi vừa vặn dạy em vấn đề ký hợp đồng sao, nếu Tề ảnh đế muốn đàm phán, em cùng y đàm phán. "Tạ Thanh Dao dựa vào ghế ông chủ, bắt chéo chân đốt điếu thuốc," Kết quả do em định đoạt."
Vẻ mặt Tề Nhạc ngưng tụ một khắc, sau đó nhìn về phía Hà Húc.
À, cái này.
Trong đầu Hà Húc trống rỗng, mơ hồ giống như nhớ rõ Tạ Thanh Dao quả thật đã nói những điều này, nhưng cậu đã đi vào cõi thần tiên tám triệu dặm, làm sao nhớ được hắn đã nói gì?
"Nói chuyện đi, đứng ngây ra đó làm gì?"
Cậu càng gấp, Tạ Thanh Dao càng thúc giục, đầu óc vốn không có gì lại càng trống rỗng.
Nghẹn một lúc lâu, dưới sự thúc giục của Tạ Thanh Dao, Hà Húc đột nhiên đứng lên.
Chỉ thấy cậu cùng tay cùng chân đi về phía Tề Nhạc, căng thẳng duỗi vai máy móc vươn tay, trên mặt còn chất đầy nụ cười vừa nịnh nọt vừa xấu hổ, "Hoan nghênh hoan nghênh."
Tề Nhạc nhíu mày: "Chúng ta không phải nói chuyện ký hợp đồng sao?"
"Đại ảnh đế cấp bậc như ngài muốn gia nhập cùng chúng tôi, còn nói gì, phải không có mắt, không có thưởng thức, không có đầu óc kinh doanh mới có thể cự tuyệt."
Tạ Thanh Dao bị chụp cho cái mũ "không có mắt", "không có tầm nhìn", "không có đầu óc kinh doanh" nguy hiểm híp híp mắt, ánh mắt tựa như hai đạo băng đao trực tiếp bay lên người Hà Húc.
Hà Húc không hiểu cảm giác sau lưng chợt lạnh, mới kịp phản ứng mình lại nói sai, đang nghĩ làm thế nào để sửa chữa, bỗng nhiên thấy Tề Nhạc khom lưng nhặt tấm chi phiếu bị Tạ Thanh Dao ném trên mặt đất lên, "Vậy mười triệu này."
"Ha, đều là người một nhà, khách khí cái gì. " Hà Húc nói như vậy, lại tương đối tự nhiên cầm lấy chi phiếu trong tay y, đưa tới trước mặt tiểu thư ký bên cạnh:" Cất kỹ, lát nữa gửi tiền vào tài khoản của tôi, cám ơn.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng
2. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
3. Chiều Hư
4. Thanh Mai Đột Nhiên Quyến Rũ Ta
=====================================
Tề Nhạc nhếch miệng cười nhạo, sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời đi, "Được rồi, ngày mai tôi đến ký hợp đồng, bảo pháp vụ chuẩn bị tốt hợp đồng."
"Rất vinh hạnh. "Hà Húc mỉm cười xua tay:" Ngài đi thong thả."
Đưa mắt nhìn Tề Nhạc rời đi, Hà Húc còn không quên dặn dò tiểu thư ký gửi tiền vàotài khoản của cậu, Tạ Thanh Dao đen mặt gọi tiểu thư ký ra ngoài, sau đó giơ tay điều khiển từ xa khép rèm trong phòng lại.
"Hà Húc, em xong rồi."
*Wattpad: LinhLam1301*
Nhỏ này lại ghẹo chồng nó nữa rồi:)))