Cùng Tạ Thanh Dao tăng ca đến đêm khuya, Hà Húc buồn ngủ đến ngay cả mắt cũng không mở ra được, sách bày trước mặt hoàn toàn là đồ trang trí, một chữ cũng không đọc vào.
Tạ Thanh Dao vốn còn muốn chịu đựng thêm một hồi, nhưng thấy Hà Húc lắc trái lắc phải ngay cả ngồi cũng gian nan duy trì, liền tắt máy tính đứng dậy đi qua vỗ vỗ gò má Hà Húc.
"Về nhà thôi."
Nghe vậy, Hà Húc mới lấy lại tinh thần, mơ hồ đứng dậy cầm áo khoác đi theo sau Tạ Thanh Dao.
Bên ngoài là cảnh đêm phồn hoa đèn đuốc sáng chói, gió đêm tháng mười hai giống như dao găm xẹt qua xẹt lại trên mặt, so với bị tát vào mặt còn đau hơn.
Hà Húc che mặt, cơn buồn ngủ bị gió lạnh thổi không còn lại bao nhiêu, nhịn không được oán giận: "Thời tiết này càng ngày càng lạnh."
Tạ Thanh Dao đưa tay giúp cậu sưởi ấm tay, sờ áo khoác của cậu nhíu mày: "Mặc mỏng như vậy, không lạnh mới là lạ."
"Quần áo dày đều ở nhà, huống chi mỗi ngày đi làm đều ở trong xe, không muốn quay lại lấy."
"Vậy bây giờ trở về lấy, ngày mai lại gọi Loan Tụng đi mua vài món mới cho em."
Hà Húc không muốn lăn qua lăn lại, nhưng Tạ Thanh Dao nói làm là làm, trực tiếp lái xe đến chỗ cậu ở.
Không có biện pháp, Hà Húc chỉ có thể kiên trì xuống xe, nhưng ở cửa lề mề không chịu đi vào.
Không thích lăn qua lăn lại chỉ là một mặt, nguyên nhân lớn nhất cậu không muốn đi vào chỉ là sợ gặp phải người không muốn gặp mà thôi.
Hà Húc chậm chạp bất động, Tạ Thanh Dao cũng bước xuống xe, "Chờ cái gì vậy?"
"Kỳ thật" Hà Húc ở trong đầu nhanh chóng sắp xếp một lời nói dối, rất nhanh có một cái lý do sứt sẹo, "Kỳ thật ban ngày trải qua chuyện thang máy kia tôi đột nhiên sợ tối, tôi không dám đi lên nếu không, chúng ta trở về đi?"
"Đã ở dưới lầu rồi, còn trở về? "Tạ Thanh Dao thò đầu nhìn vào bên trong, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nửa điểm không giống ánh đèn không tốt, nhưng nhớ tới Hà Húc hôm nay quả thật lại không dễ trải qua, liền chủ động nắm tay cậu:" Nếu em sợ, tôi cùng em đi lên."
Tạ Thanh Dao cũng đem lời nói đến nước này, lại kiếm cớ sẽ chỉ làm Tạ Thanh Dao cảm thấy cậu đang không biết tốt xấu, vì thế Hà Húc kiên trì đi theo Tạ Thanh Dao vào.
Tầng lầu Hà Húc ở không tính là quá cao, để tránh cho hai người nhớ lại một lần nữa cảm giác không tốt đẹp, Tạ Thanh Dao dẫn cậu đi cầu thang.
Hành lang rộng rãi sáng sủa, ánh đèn dư thừa. Đêm đã khuya yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người bọn họ, không còn tiếng động nào khác.
Càng tới gần cửa nhà, Hà Húc càng có vẻ không còn căng thẳng nữa. Dọc theo đường đi cũng không có gì dị thường, huống chi lại trễ như vậy, người kia cho dù tìm được cậu, cũng sẽ không lúc này còn ở đây trông coi.
Mặc dù nghĩ như vậy, lúc bước lên bậc thang cuối cùng, Hà Húc vẫn trốn sau lưng Tạ Thanh Dao.
Trước cửa hết thảy như thường, khóa cửa cũng không có dấu vết kỳ quái, Hà Húc yên lòng, từ phía sau Tạ Thanh Dao đi lên mở cửa.
Trong phòng tối đen, Hà Húc đưa tay ấn công tắc, trước mặt lại xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
Hà Húc hét to một tiếng rời khỏi cửa, Tạ Thanh Dao lập tức đỡ lấy cậu, không đợi hỏi một câu gì, trong phòng đột nhiên có một bóng người đi ra.
Người đàn ông này thân hình cao lớn, hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, trán có một vết sẹo sâu, chân trần chạy ra, hiển nhiên là đuổi theo Hà Húc.
Hà Húc ở trong ngực run rẩy dữ dội, nắm chặt hắn không buông tay, Tạ Thanh Dao tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lập tức vẫn phản ứng nhanh: "Người nào? còn dám xông vào nhà dân? Cút khỏi đây, không thì tôi gọi cảnh sát!"
*Wattpad: LinhLam1301*
Người đàn ông đưa tay về phía Hà Húc bỗng dưng dừng lại, trên mặt mang theo vài phần bối rối, lập tức xoay người nhấc giày lên bỏ chạy.
Đợi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, Hà Húc mới dỡ xuống khí lực cả người, run rẩy ngồi xổm xuống chặn miệng miễn cho mình hét lên, mồ hôi lạnh cùng nước mắt tùy ý chạy tán loạn trên mặt, bộ dáng này dọa tới Tạ Thanh Dao.
"Hà Húc, Hà Húc!"
Nhưng vô luận hắn kêu như thế nào, Hà Húc đều như không nghe lọt cả người cuộn tròn cùng một chỗ, giống như đặt mình trong khủng hoảng vô tận không thể bứt ra.
Tạ Thanh Dao kêu không được Hà Húc, liền đứng dậy vào trong phòng kiểm tra tình huống, trong phòng treo đầy ảnh chụp, tấm ảnh dọa Hà Húc sợ hãi kêu lên ngay trước cửa chính, phía trên là một khuôn mặt người chết đáng sợ, bộ dáng vô cùng chân thật, thoạt nhìn giống hiện trường vụ án thật.
Tạ Thanh Dao chịu đựng khó chịu kiểm tra từng tấm ảnh một, trên ảnh đều là cùng một người, hình ảnh máu tanh bạo lực, bị loại ảnh chụp này chính diện bạo kích cũng khó trách Hà Húc không khống chế được kêu to tại chỗ.
Trong phòng ngoài ra cũng chỉ có một ít dấu vết sinh hoạt bình thường, xem ra đối phương đã sống ở đây vài ngày, chỉ là ôm cây đợi thỏ chờ Hà Húc trở về mà thôi.
Không tra được gì đặc biệt, Tạ Thanh Nghiêu đi ra cửa, ngồi xổm trước mặt Hà Húc.
Vẻ mặt Hà Húc không biết là mồ hôi hay nước mắt, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, ngay cả đối với động tác đưa tay của hắn cũng sợ tới mức làm Hà Húc rụt lại sau lưng.
Tạ Thanh Dao nhịn không được nhìn về phía người đàn ông đang chạy trốn, trong lòng có vài phần tò mò, người này rốt cuộc là ai, vì sao Hà Húc nhìn thấy hắn lại sợ hãi như vậy?
Tạ Thanh Dao cho tới bây giờ chưa từng thấy Hà Húc như vậy, đưa tay ôm đầu Hà Húc nhẹ giọng trấn an, tay kia không ngừng vỗ về phía sau lưng Hà Húc, giúp cậu mau chóng trấn định lại.
Hà Húc ghé vào vai hắn vừa khóc vừa cắn, Tạ Thanh Dao để mặc cậu không so đo, chờ cậu hòa hoãn một chút mới vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng nói: "Không sao, chúng ta trở về."
*Wattpad: LinhLam1301*
Hà Húc nức nở lên tiếng, hai tay nắm chặt cánh tay Tạ Thanh Dao, hơn phân nửa thân thể trốn ở phía sau hắn lòng còn sợ hãi đi về phía trước, nửa ngày cũng chỉ xê dịch được một mét.
Tạ Thanh Dao không trông cậy Hà Húc còn có thể dựa vào chính mình đi xuống, nửa ngồi xổm xuống cõng Hà Húc, sau đó trực tiếp đi vào thang máy, miễn cho ở cầu thang gặp phải biến cố gì.
Hà Húc thành thật ghé vào trên lưng Tạ Thanh Dao, hai cánh tay gắt gao ôm lấy Tạ Thanh Dao, gối lên bả vai hắn thở phào, động tác dư thừa nửa điểm cũng không làm.
Trên đường trở về Tạ Thanh Dao cái gì cũng không hỏi, Hà Húc núp ở ghế lái phụ cũng không nói gì, cứ dại ra nhìn chằm chằm bên ngoài như vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Xe lái vào đại viện biệt thự, bả vai Hà Húc căng thẳng mới buông lỏng, cả người có thể thấy được thả lỏng vài phần.
Tạ Thanh Dao thấy thế từ phía sau xoa đầu cậu, "Sau này em cứ ở chỗ này đi, thiếu cái gì bảo Loan Tụng đi mua, bên kia tạm thời đừng về."
Lúc này Hà Húc mới hoàn hồn, gật đầu, mím môi lưỡng lự muốn nói lại thôi
"Nếu không muốn nói, trước hết đừng miễn cưỡng chính mình."
Tạ Thanh Dao ôm cậu vào biệt thự, ôn nhu lại kiên nhẫn giúp cậu lau sạch khuôn mặt tràn đầy nước mắt, tắt đèn lớn trong phòng, cố ý để lại đèn tường ấm áp ở đầu giường.
"Thật xin lỗi, Tạ tổng, hôm nay tôi thất thố." Hà Húc ngước mắt, mím môi giống như đang toan tính cái gì đó.
"Không sao, thất thố mới là người có máu có thịt." Tạ Thanh Dao ôm sau gáy hôn lên đ ỉnh đầu cậu một cái:" Nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng nghĩ nữa."
Nụ hôn dịu dàng này thành công khiến Hà Húc phá vỡ phòng ngự, cậu nắm lấy ga giường, dường như cố lấy tất cả dũng khí.
"Người đàn ông bỏ trốn đó, là cha tôi."
*Wattpad: LinhLam1301*