Yêu Cung

chương 215-216: sa hồn phiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Trong thời gian dài như vậy, chúng ta lại không có động tĩnh. Dưới cái nhìn của bọn họ, hẳn là chúng ta đã bị tổn thương rất lớn. Cho nên bọn họ mới dám không chút kiêng kỵ khai chiến đúng không?

- Đây là một điểm trong số đó. Còn có một điểm nữa chính là mối quan hệ giữa Cửu Huyền Tông và Linh Thiên Tông vốn dã không tốt. Nếu như không phải chúng ta đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ không mò ra tình hình, có lẽ trước đó vài ngày bọn họ cũng đã đấu một trận.

Lữ Phong bổ sung.

- Đúng! Chúng ta xuất hiện cường thế khiến tất cả mọi người không hiểu được nội tình của chúng ta. Hai bên Cửu Huyền Tông và Linh Thiên Tông đợi nhiều ngày như vậy chính là muốn xem chúng ta có bị tổn thương nặng hay không. Chúng ta vẫn không ra tay khiến bọn họ cảm thấy chúng ta bị tổn thất không nhỏ. Bởi vậy đây cũng chính là nguyên nhân khiến hai bên bọn họ khai chiến. Nhưng đáng tiếc...

Âu Dương lấy túi nước ra uống một hớp nói:

- Đáng tiếc bọn họ quá nhanh. Nếu như đợi thêm hai ngày...

- Ha ha ha, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Xem ra chúng ta lại phải đưa tiễn hai nhóm người nữa.

Lữ Phong mỉm cười. Hắn biết, sẽ không có người nào tin tưởng bọn họ ăn khúc xương khó gặm như Thiên Cung mà chỉ trả giá bằng bảy người trọng thương. Sau nhiều ngày dưỡng bệnh như vậy đã khiến bảy người này khôi phục được tám phần lực chiến đấu. Nếu đánh nhau tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, thời điểm hai bên đang giết nhau, nếu như bọn họ nắm lấy cơ hội nửa đường xông ra giết, thậm chí có thể sẽ đơn giản hơn nhiều khi đánh nhau với Thiên Cung.

- Âu Dương, ngươi xem hai bên bọn họ có bao nhiêu người.

Lữ Phong rất thận trọng quay về phía Âu Dương nói.

Âu Dương lại phóng người lên trên ngọn cây, nhìn một hồi nói:

- Cửu Huyền Tông có ít người hơn một chút. Khoảng chừng hai mươi người. Chỉ có ba Huyễn Thuật Sư. Đội ngũ của phía bên Linh Thiên Tông lấy Lục Tiên và Huyễn Thuật Sư là chủ lực. Yêu Chiến Sĩ của bọn họ cực ít!

- Nhân số thế nào?

Lữ Phong rất quan tâm tới nhân số của Linh Thiên Tông. Nếu dám ăn Cửu Huyền Tông khó gặm như vậy, hẳn người của Linh Thiên Tông không ít mới đúng.

- À...

Âu Dương cẩn thận đếm. Rất nhanh hắn đưa ra một đáp án:

- Lục Tiên có mười lăm người. Huyễn Thuật Sư ước chừng tám người. Yêu Chiến Sĩ chỉ có ba người. Tổng cộng là hai mươi sáu người.

- Chú ý liên tục báo lại tình hình chiến cuộc!

Lữ Phong không hề truyền đạt mệnh lệnh tiến về phía bên kia. Hiện tại có lẽ bọn họ cách bên kia khoảng ba mươi dặm trở lên. Với khoảng cách này ngoại trừ Âu Dương sử dụng Chân Thực Chi Nhãn có thể nhìn thấy, trên căn bản bọn họ ngoại trừ nghe thấy âm thanh bát đầu ra, khó có thể nghe thấy tiếng đánh nhau.

- Bây giờ mới bắt đầu. Hỏa lực của Linh Thiên Tông rất mạnh. Bọn họ chủ yếu tấn công Lục Tiên của Cửu Huyền Tông.

Âu Dương không ngừng báo lại tình hình cuộc chiến bên kia. Hắn chẳng khác nào một tháp nhìn xa di động. Chỉ sợ nếu như hai phe thế lực này biết có một quái vật như vậy, chắc chắn sẽ không lựa chọn đi khai chiến như vậy...

- Cửu Huyền Tông rất ngoan cường. Linh Thiên Tông muốn ăn bọn họ có chút khó khăn!

Âu Dương vẫn báo cáo tình hình trận chiến.

Nửa giờ, một canh giờ, hai giờ, hai giờ qua đi. Cửu Huyền Tông và Linh Thiên Tông vốn có chút bó tay bó chân, nhưng rốt cuộc đã hoàn toàn buông tay buông chân. Khi mới bắt đầu mở màn, bọn họ sợ đội ngũ Vạn Tiên Sơn đột nhiên xông tới giết. Nhưng thời gian lâu như vậy lại không thấy Vạn Tiên Sơn có chút động tĩnh gì. Bởi vậy trên cơ bản, bọn họ đã cảm thấy yên tâm hơn.

Hai phe đều không ngốc. Hai bên bọn họ đều bố trí huyễn trận ở phạm vi mười dặm xung quanh. Một khi có người tiến vào huyễn trận, Huyễn Thuật Sư nhất định sẽ tiến hành nhắc nhở. Như vậy hai bên nhất định sẽ dừng cuộc chiến cùng nhau đối ngoại. Mà bây giờ hai tiếng tđã rôi qua, Vạn Tiên Sơn vẫn không xuất hiện. Dưới cái nhìn của bọn họ, hẳn Vạn Tiên Sơn không có năng lực tấn công mới đúng.

Một khi hai bên buông tay ra chân, lập tức xuất hiện thương vong. Đầu tiên là một tên Yêu Chiến Sĩ của Linh Thiên Tông bị giết chết. Tiếp theo, kiếm trận của Linh Thiên Tông lại thuấn sát một tên Lục Tiên của Cửu Huyền Tông.

Xuất hiện thương vong chính là điều kích thích người ta nhất. Người của hai bên nhìn thấy đội hữu của mình bị giết chết, lập tức trở nên điên cuồng. Thủ đoạn của bọn họ vốn có chút bảo lưu đã bắt đầu phóng ra toàn bộ.

Dẫn đầu Cửu Huyền Tông là một gã Yêu Chiến Sĩ. Hắn cầm trong tay một lang nha bổng. Lang nha bổng này nhìn qua lớn đến mức đáng sợ. Mỗi khi hắn vung lên, luôn có một đám người bị hắn quét ra.

Linh Thiên Tông không hề yếu thế. Kiếm trận do bọn họ bố trí ra có lực sát thương mạnh tới cực điểm, không ngừng chém xuống trận hình của Cửu Huyền Tông. Một khi trận hình của Cửu Huyền Tông đại loạn, đó sẽ chính là lúc bọn họ bắt đầu tan tác...

Tuy nhiên hai bên không ai từng nghĩ tới, ở cách đó ba mươi dặm, một đôi mắt huyết sắc nhìn thấy tất cả hành động của bọn họ. Lúc này hắng đang chờđợi, chờđợi một bên xuất hiện tình thế bất lợi. Đương nhiên hắn càng hi vọng hai bên có thểđi tới cục diện lưỡng bại câu thương. Chỉ có điều nhìn mức độ uy mãnh của Linh Thiên Tông hiện nay, khả năng có cục diện lưỡng bại câu thương xuất hiện là cực nhỏ.

Đại chiến vẫn tiếp tục. Linh Thiên Tông dần dần bắt đầu chiếm vị trí thượng phong. Cửu Huyền Tông vẫn ngoan cường chống trả. Tuy rằng nhân số của bọn họ ít hơn một chút, nhưng không chắc bọn họ sẽ phải thua.

- Huyễn Thuật Sư, Xuyên Thượng Sa Hồn Phiên!

Người dẫn đầu Linh Thiên Tông rống to một tiếng, sau đó Huyễn Thuật Sư trong đội ngũ của bọn họ bỗng nhiên bay ra. Từng lá cờ bạch cốt quỷ cắm trên đất. Mà một khắc khi sa hồn phiên cắm vào mặt đất, Âu Dương thấy rõ ràng vẻ tuyệt vọng trên mặt Cửu Huyền Tông.

- Đội trưởng! Sa Hồn Phiên là cái gì?

Âu Dương biết, sa hồn phiên này tuyệt đối không phải là pháp bảo tầm thường. Bằng không Linh Thiên Tông không thể nào sợ hãi như vậy!

- Cái gì? Sa Hồn Phiên sao?

Lần này không chỉ có Lữ Phong, những đội viên khác cũng đều hít sâu một hơi khí lạnh.

- Mẹ nó! Người của Linh Thiên Tông quá quỷ quyệt. Sao bọn họ có thể có được thứ này. Xem ra chúng ta chỉ có thể bỏ qua.

Miêu Vận Tiến nắm chặt nắm đấm. Không trách được người của Linh Thiên Tông dám khai chiến. Có Sa Hồn Phiên này trong tay, bọn họ gần như đã đứng ở thế bất bại. Cho dù đoàn đội Vạn Tiên Sơn đánh lén cũng khó có thể thủ thắng.

- Không hẳn!

Lữ Phong nhìn thấy một đám đội viên tỏ ra hoảng sợ như vậy thì mắng to. Ánh mắt của hắn lại tìm đến chỗ Âu Dương.

- Đội trưởng! Cái gì là Sa Hồn Phiên?

Nhìn thấy ánh mắt của Lữ Phong, Âu Dương vội vàng mở miệng hỏi dò.

- Sa Hồn Phiên là một loại pháp bảo cổ quái. Thật ra tác dụng của thứ này không phải là quá lớn, nhưng đối với cửu giai mà nói cũng có chút đáng sợ. Nó có thể khiến người đã ngã xuống đất biến thành trạng thái linh hồn để tiến hành công kích linh hồn.

- Cho nên nói một khi Sa Hồn Phiên được cắm vào, như vậy ngươi càng đánh càng phát hiện số lượng kẻ địch càng nhiều...

Miêu Vận Tiến giải thích.

- đúng, bình thường Sa Hồn Phiên biến người chết thành trạng thái linh hồn. Không những công kích linh hồn của kẻ địch, còn có thể lấy linh hồn tự bạo để uy hiếp kẻ địch, rất khó đối phó. Tuy nhiên thứ này chỉ có thể gây nguy hiểm đối với những người dưới Thánh thể. Một khi đạt được Thánh thể, thứ này sẽ trở thành vô dụng.

Lữ Phong bổ sung.

- Trạng thái linh hồn?

Âu Dương nghe thấy trạng thái linh hồn này, liền vội vàng hỏi:

- Thân thể hư vô có phải là trạng thái linh hồn hay không?

Âu Dương vừa mở miệng nói ra vấn đề này, nhất thời mọi ngừoi đều sửng sốt. Tất cả đưa ánh mắt nhìn về phía Âu Dương, sau đó trên mặt bọn họ chợt xuất hiện niềm vui bất ngờ!

Đúng vậy! Thân thể hư vô trên thực tế cũng là một trạng thái linh hồn. Nhưng bọn họ nhới rõ ràng, bất luận Huyễn Thuật Sư có biến thành thân thể hư vô hay không, mũi tên của Âu Dương đều có thể tấn công giết chết mà không thèm để ý. Chẳng lẽ nói mũi tên huyết sắc của Âu Dương còn có loại công năng này hay sao?

- Âu Dương ngươi...

Lữ Phong nhìn Âu Dương. Nếu như quang tiễn của Âu Dương thật sự có năng lực tấn công tiêu diệt trạng thái linh hồn, như vậy một khi đối mặt với Sa Hồn Phiên bọn họ sẽ không còn áp lực nữa.

- Ta nghĩ... Ta nghĩ hẳn là có thể làm được!

Trong lòng Âu Dương cũng không chắc chắn. Dù sao đây không phải là thân thể hư vô của Huyễn Thuật Sư. đây là linh hồn sống lại từ trên thi thể. Hắn có thể tiêu diệt được chúng hay không thật sự rất khó nói.

- Không sao! Khoảng cách công kích của ngươi quả thực quá nghịch thiên. Một lát nữa cứ thử một chút. Nếu như không được, vậy chúng ta sẽ lập tức!

Lữ Phong vẫn rất bảo thủ. Với khoảng cách công kích của Âu Dương, bên ngoài mười dặm vẫn có thể bắn giết. Nếu như mũi tên của hắn có thể đối phó với linh hồn đã bị Sa Hồn Phiên làm sống, vậy bọn họ sẽ chiến đấu. Còn không, sẽ lập tức rút lui!

- Cửu Huyền Tông đã bắt đầu tan tác. Bọn họ chết rất nhiều người.

Âu Dương nhìn về phía cuộc chiến nói. Chỉ nói chuyện này một lát, không ngờ người của Cửu Huyền Tông đã từ mười lăm người đã biến thành chín người. Hơn nữa linh hồn sống lại càng lúc càng nhiều. Người của Cửu Huyền Tông đã không thể cứu vãn.

- Người của Cửu Huyền Tông đã bắt đầu liều mạng! đúng, không sai. Bọn họ lại giết một người của Linh Thiên Tông!

Âu Dương mỉm cười nhìn chiến trường. Chỉ trong chốc lát, Cửu Huyền Tông gần như đã bị tiêu diệt sạch. Tuy rằng Linh Thiên Tông mượn lực lượng của sa hồn phiên khống chế vô số linh hồn, nhưng đấu pháp liều mạng của Cửu Huyền Tông vẫn khiến người của bọn họ giảm xuống. Hiện tại chỉ còn hai mươi người.

Hơn nữa trong hai mươi người này còn có sáu Huyễn Thuật Sư. Nói cách khác, nếu như mũi tên của Âu Dương thật sựcó thể giết chết linh hồn, như vậy thực tế bọn họ chỉ cần đối kháng có mười bốn người.

- Xuất phát!

Âu Dương quát to một tiếng, hắn biết thời cơ chiến đấu đã đến. Vào lúc này không thể chờ đợi được nữa.

Sau khi Âu Dương hô to một tiếng, tất cả đoàn đội tinh anh không chút chậm trễ, leièn điên cuồng tiến về phía bên kia. Nhưng lần này đi ở phía trước Âu Dương. Âu Dương không lựa chọn chui xuống đất. Hắn không ngừng nhảy lên trên ngọn cây. Khoảng cách càng lúc càng gần, Thứ Kiêu Cung của hắn đã hoàn thành yêu hóa. Một đạo quang tiễn huyết sắc đã bị hắn nắm trong tay.

- Còn mười lăm dặm. Mọi người chú ý giảm tốc độ lại, để Âu Dương đi trước!

Lần này Lữ Phong không dùng đấu pháp hung ác. đến bây giờ còn chưa xác định được có phải mũi tên của Âu Dương có thể thu thập những linh hồn bị Sa Hồn Phiên này triệu hồi ra hay không, cho nên bọn họ không dám quá hung mãnh.

Âu Dương dần dần rời khỏi đội ngũ. Hắn không ngừng tính toán khoảng cách. Sau khi Âu Dương thâm nhập tới phạm vi còn chiến trường mười dặm, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của vô số huyễn trận rắc rối phức tạp.

- đội trưởng cẩn thận một chút, nơi này có vô số huyễn trận. để ta đi tới!

Âu Dương có thể nhìn thấy huyễn trận không có nghĩa là hắn có thể loại trừ huyễn trận. Thứ này cần phải có lực lượng khổng lồ mới có thể phá hủy. Âu Dương không định lãng phí lực lượng trong việc phá hủy huyễn trận. Hơn nữa nếu như phía bọn họ phá hủy huyễn trận, tiếp đó sẽ khiến kẻ địch phát hiện ra bọn họ.

Âu Dương, trước tiên nên thử một chút!

Lữ Phong nhìn Âu Dương đứng ở trên cây đã bắt đầu kéo dây cung. Mỗi lần nhìn thấy Âu Dương giương cung, hắn đều có thể cảm nhận được từ trên người Âu Dương niềm tin tất sát. Lữ Phong biết, chắc bởi vì kỹ thuật bắn cung của Âu Dương đại thành. Người khác bắn tên đều nghĩ đến mục tiêu. Mà kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, khi hắn thi triển, chỉ nghĩ tới vị trí người nào mà thôi.

Một đạo quang tiễn không tính là lớn cũng không tính là chói mắt bỗng nhiên từ trên dây cung của Âu Dương bay ra. Tốc độ của quang tiễn cực nhanh. Vừa lóe lên liền không nhìn thấy hình bóng. Âu Dương đứng ở trên cây, con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào quang tiễn.

Chỉ hơn một giây, quang tiễn xuyên qua khoảng cách mười dặm đã xuất hiện tại một góc khuất trên chiến trường. Quang tiễn này gần như không khiến cho bất luận người nào chú ý. Bởi vì trong tình hình kiếm linh và yêu khí ngũ sắc bay loạn như vậy, một quang tiễn lại bay với tốc độ nhanh như vậy, rất khó có thể bị chú ý.

Âu Dương khẩn trương nhìn theo quang tiễn. Chỉ thấy quang tiễn vèo một tiếng bay vào trong trận, sau đó trực tiếp cắm vào trong lồng ngực một linh hồn bị triệu hoán ra.

Trong nhay mắt khi quang cắm vào linh hồn thể này lập tức tan ra. Tuy nhiên khi quang tiễn tan ra, linh hồn thể này giống như mất đi sự khống chế bắt đầu run rẩy. Nó run run khoảng chừng năm sáu giây, sau đó giống như băng tuyết dưới ánh nắng chói chang bắt đầu chậm rãi tan ra.

Linh hồn thể này tan ra đương nhiên đã khiến Huyễn Thuật Sư chú ý. Nhưng vào lúc này không ai đi tự hỏi tại sao có một linh hồn thể bỗng nhiên tan ra.

- Ha ha! đi theo ta! Chú ý bước tiến của ta!

Thời điểm Âu Dương thấy cảnh tượng như vậy, hắn nhất thời mừng rỡ. Một mình hắn phóng người từ trên cây nhảy xuống, bắt đầu tiến tới sát biên giới huyễn trận...

Các đội hữu của hắn không chút nghi ngờ, bọn họ đạp lên dấu chân của Âu Dương. Lữ Phong không hề chậm trễ, tiến lên, mở miệng nói:

- Thế nào Âu Dương?

- Không thành vấn đề!

Âu Dương nhìn Lữ Phong với vẻ mặt ngươi cứ yên tâm đi, sau đó dẫn dắt tất cả đoàn đội bắt đầu vòng qua tầng tầng huyễn trận. Bọn họ làm như vậy tưởng như không có ý nghĩa, nhưng trên thực tế lại rất quan trọng. Tuy rằng mười dặm đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ chớp mắt có thể đến được. Nhưng bất kỳ ai trong số bọn họ cũng hi vọng bớt đi vài điều xảy ra ngoài ý muốn.

Âu Dương quay đầu thoáng nhìn lại phía sau. Lúc này tất cả Yêu Chiến Sĩ bên phía bọn họ đã sớm hoàn thành yêu hóa. Bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị, dịnh định có thể chiến đất bất cứ lúc nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio