Yêu Cung

chương 234-235: không phải chỉ có một mình ca ca chiến đấu!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay khi một đám Yêu Chiến Sĩ tập trung lại một đám lao ra chưa đầy trăm mét, một giọng nói vang lên. Sau đó liền nhìn thấy Thời Phong vẫn chưa từng xuất hiện, bỗng nhiên hiện thân. Hắn điều khiển huyễn trận mình vừa nỗ lực bố trí lúc nãy trực tiếp hoàn thành một cái túi nhỏ.

Một mình hắn tạo thành huyễn trận đương nhiên không thể nào ngăn cản được sự trùng kích của mười mấy người. Tuy nhiên ngăn cảm một chút không cho bọn họ rời đi tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.

Một nhóm người không ngừng phá trận. Nhưng sau khi bọn họ dùng thời gian chưa tới mười giây phá tan huyễn trận xong, một cảnh tượng tuyệt vọng lại xuất hiện.

- Không phải chỉ có một mình ca ca chiến đấu! Ha ha ha!

Thời Phong rất ăn ý thối lui để Lục Tiên phía sau tiến lên. Sau đó hắn thấy vô số kiếm linh lại lóe lên. Một kiếm trận mới được bố trí ra. Hắn cười rất đắc ý.

Kiếm trận được hình thành. Từ phía xa Âu Dương nhìn từng cảnh tượng phát sinh trong cuộc chiến. Cho dù là hắn cũng không thể không cảm thán. Đội ngũ này đã hình thành. Hiện tại kế hoạch đã không theo kịp biến hóa. Mỗi người trong đoàn đội đều có thể theo kịp tốc độ biến hóa, không ngừng cải tiến, diễn hóa ra sách lược chiến đấu tốt nhất.

Giống như Miêu Vận Tiến vừa nãy. Vụ nổ kia chắc chắn là vô cùng độc ác. Nếu như dựa theo kế hoạch, hắn tuyệt đối không thể cho nổ như vậy. Nhưng hắn tin tưởng sau khi hắn cho nổ xong, đội hữu có thể bù lại được tình thế không thuận lợi. Sự lựa chọn của hắn không hề sai lầm. Từđầu tới cuối đều tại Thời Phong đánh tương du nửa đường xông ra một huyễn trận, chấm dứt hy vọng của tất cả những người chạy trốn.

Tuy rằng biểu hiện của Thời Phong không hoa lệ như Miêu Vận Tiến, nhưng không nghi ngờ chút nào, lần này hắn mới là nhân vật chính. Hắn dùng thủ đoạn của mình nói cho mọi người biết, có lúc người trợ chiến còn hung ác hơn là người tấn công chính. Bởi vì người tấn công chính chỉ cần giết địch, nhưng người trợ chiến cần xoay chuyển toàn cục.

Âu Dương không nóng lòng giương cung giết người. Tuy rằng trong trận đấu, nhìn qua người của bọn họ vẫn ít hơn kẻ địch, nhưng hắn biết, đại cục đã định. Huyễn trận của Thời Phong đã lấy đi hy vọng cuối cùng của kẻ địch. Lúc này có Thời Phong gia nhập, như vậy chắc chắn phong bạo linh hồn còn có thể xuất hiện, thậm chí còn xuất hiện càng điên cuồng hơn...

- Tiểu tử, ngươi quá âm hiểm.

Miêu Vận Tiến nhìn Thời Phong đứng ở bên cạnh mình. Cho dù thế nào hắn cũng không thể không tán thưởng một câu. Trò này của Thời Phong quá đẹp.

- Đúng vậy, lúc nào ca ca ta đều chẳng phải là tồn tại như thần.

Bộ dạng của Thời Phong cực kỳ vô sỉ.

- Ha ha, chớ đắc ý. Cẩn thận ngươi đoạt danh tiếng của Âu Dương, tiểu tử hắn đang dùng mũi tên nhắm vào ngươi đấy...

Miêu Vận Tiến vừa nói xong câu này, lập tức lại hóa thành âm phong, điên cuồng tạo thành huyễn trận ở những nơi hắn đi qua. Mây mù, núi biển, ao đầm, rừng cây, núi lửa, băng tuyết. Vô số huyễn trận tràn ngập trong kiếm trận.

Nơi này giống như địa ngục nhân gian. Mỗi khi bước một bước sẽ có một mảnh thiên địa mới. Muốn phá được nhiều huyễn trận như vậy cho dù là nhiều người cũng tuyệt đối không có tác dụng.

- Ngươi đánh linh hồn!

Miêu Vận Tiến quay về phía Thời Phong kêu lên một câu. Lúc này hai người bọn họ đã hợp tác. Một ngừoi mê hoặc, một người lấy ra linh hồn, chắc chắn là cách đánh tốt nhất. Tất cả Lục Tiên đều trở thành thợ thủ cho hai người bọn họ. Bên kia Âu Dương đơn giản ngay cả một mũi tên cũng không bắn. Hắn muốn nhìn màn biển diễn đặc sắc của hai tiểu tử này một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

- Khà khà, xem ta đi!

Hai tay Thời Phong vung lên, một quầng sáng màu đen mang theo chấn động linh hồn bay ra. Quầng sáng màu đen không ngừng bay vào huyễn trận. Một vài gia hỏa tâm linh yếu đuối lại bị huyễn trận mê hoặc nhất thời đã bị quầng sáng màu đen tràn ngập toàn thân.

- Ra!

Thời Phong hét lớn một tiếng, liền nhìn thấy năm linh hồn từ trên đầu năm gia hỏa bị mê hoặc đồng thời bay ra. Năm linh hồn có vẻ rất mơ màng. Bọn họ đã hoàn toàn bị Thời Phong khống chế, đã không có bất kỳ sức phản kháng nào nữa.

- Má ơi!

Miêu Vận Tiến nhìn thấy đồng thời xuất hiện năm linh hồn, suy nghĩđầu tiên của hắn chính là xoay người bỏ chạy. Ba linh hồn nổ khiến hắn hộc máu. Nếu năm linh hồn đồng thời nổ tung, vậy chẳng phải tiểu tử này muốn liều mạng sao?

Không riêng gì Miêu Vận Tiến, ngay cảđám Lục Tiên cũng sợ. Chỉ có điều tiểu tử Thời Phong kia rất bình tĩnh khống chế năm linh hồn bay đi đám người kia.

Đương nhiên Thời Phong biết uy lực khi năm linh hồn này nổ tung, chí ít có thể khiến hắn nửa tàn phế. Thậm chí không phải không có khả năng sẽ tử vong. Nhưng tại sao hắn vẫn dám làm như thế. Bởi vì trước đó hắn đã quay về phía vị trí của Âu Dương dùng tay tạo ra một dấu hiệu cứu mạng.

Hắn tin tưởng Thần Tiễn của Âu Dương có thể khiến khả năng tử vong của mình biến thành bị thương.

- Mụ kiếp, hắn quá điên cuồng! Ta lại thành trợ thủ...

Âu Dương bất mãn thoáng nhìn về phía Thời Phong. Sau đó hắn lấy Tam Lăng Tiễn ra. Cứu người nên hắn không dám dùng quang tiễn. Bởi vì lực lượng của quang tiễn mạnh hơn nhiều so với Tam Lăng Tiễn. Một mũi tên bay ra làm không tốt chính là thuấn sát.

- Mẹ kiếp, đều chết đi cho ta! Hôm nay là ngày bão táp của Huyễn Thuật Sư!

Thời Phong huy động cánh tay. Trong nháy mắt hắn đốt cháy năm linh hồn kia!

- A...

Tiếng khóc thét vang lên. Tiếng nổ mạnh cũng thuận theo đó mà đến. Sau một tiếng nổ vang, một thủy triều linh hồn cỡ nhỏ hình thành, đẩy ra bốn phương tám hướng. Một khắc khi linh hồn thuỷ triều bạo phát, mũi tên của Âu Dương cũng bắn ra. Mũi Tam Lăng Tiến đã được khống chế tốt hơn lần trước rất nhiều. Dù sao tình cảnh lần này không hỗn loạn như lần trước. Âu Dương có thể khống chế dễ dàng hơn.

- Ai nha má ơi...

Thời Phong nhìn thuỷ triều linh hồn phun trào, hắn liền cảm giác bả vai của mình tê rần. Tiếp theo Tam Lăng Tiễn đâm xuyên qua thân thể của hắn, mang theo hắn cấp tốc bay về phía sau.

- Tiểu tử này quá vô sỉ!

Nhìn Thời Phong bay ra, Miêu Vận Tiến rốt cuộc đã biết tại sao tiểu tử này dám đùa với lửa. Bởi vì có Âu Dương ở đây. Hắn vô cùng tín nhiệm mũi tên của Âu Dương.

Âu Dương cũng không để hắn thất vọng. Tam Lăng Tiễn mang theo hắn bay ra mấy trăm mét, thành công tránh thoát linh hồn thuỷ triều tập sát.

Nhưng Thời Phong tránh thoát được, những người khác làm sao trốn được? Mặc dù thuỷ triều năm linh hồn kém hơn nhiều so với sóng thần linh hồn muốn hủy thiên diệt địa trước kia, nhưng uy lực này cũng đủ để phá hủy tất cả.

Không có ai nghĩđến cục diện hôm nay. Từ lúc nào Huyễn Thuật Sư trở nên hung tàn như vậy? Từ lúc nào Huyễn Thuật Sư trở thành chúa tể của chiến trường như vậy?

Thật ra đó không phải nói Huyễn Thuật Sư đột nhiên quật khởi, điều này bởi vì tất cả thiên thời địa lợi nhân hoà đều nằm trơng tay Thời Phong và Miêu Vận Tiến. Một đám thương binh, chống cựđối với huyễn thuật quá thấp. Hơn nữa nhân số của bọn họ lại ít, nổ như vậy sẽ khiến đối phương bị tổn thất lớn hơn bọn họ vô số lần.

Nhiều linh hồn bị lấy ra dễ dàng như vậy, nhiều gia hỏa chờ bị làm thịt như vậy, hôm nay nhất định là ngày Huyễn Thuật Sư muốn bạo phát. Không phải có câu nói nói được sao? Mười Yêu Chiến Sĩ trọng thương đủ để giết chết một Lục Tiên ở trạng thái toàn thịnh, nhưng tuyệt đối không có cách nào chống lại một Huyễn Thuật Sư ở trạng thái toàn thịnh.

Huyễn Thuật Sư chính là kẻ hủy diệt của người bị thương. Khi linh hồn của người bị thương bị lấy ra, quỷ cũng biết một khi bị Huyễn Thuật Sư điên cuồng thiêu đốt linh hồn sẽ phải trả giá thế nào.

Nếu như bình thường, Thời Phong tuyệt đối không dám đồng thời đốt năm linh hồn. Bởi vì hắn không muốn chết. Nhưng bọn họ có Âu Dương. Bọn họ tin tưởng Âu Dương nhất định sẽ giúp hắn hồi phục...

Thuỷ triều phá hủy kiếm trận. Thuỷ triều tuôn trào mãnh liệt. Thuỷ triều không ngừng phun trào. Thuỷ triều không chỉ tạo thành sát thương cho đối phương, còn tạo thành khiếp sợ tuyệt cho đối phương.

Lúc này kẻ dẫn đầu thế lực ba bên đều đã chết tâm. Bọn họ bắt đầu hối hận, hối hận liên hợp tiêu diệt người của Vạn Tiên Sơn làm gì. Đúng vậy, bọn họ nổi danh. bọn họ đánh chết một đoàn Vạn Tiên Sơn lớn với năm mươi người. Nhưng bọn họ lại nghênh đón một kẻ địch không thể nào chiến thắng.

Kẻ địch này hẳn chính là đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch đã từng nghe đồn là quét ngang nơi chôn xương. Không thể nghi ngờ vê thực lực của bọn họ, nhưng bọn họ đoàn kết lại càng đáng sợ hơn.

- Các huynh đệ, các ngươi lên, ta xem!

Thời Phong chậm rãi từ trên cây hạ xuống. Trên bả vai của hắn vẫn cắm một mũi Tam Lăng Tiễn. Tuy nhiên điều này không thể ảnh hưởng tới hắn. Vết thương này không tính là nghiêm trọng. Bởi vì lần này Âu Dương khống chết rất tốt. Loại vết thương này, chỉ cần nghỉ ngơi hai, ba ngày là có thể khỏi hẳn.

- Giết!

Lão Điền lau mồ hôi một cái. Theo kế hoạch ban đầu, ba mươi hai người này vốn để cho Âu Dương biểu diễn. Nưng quỷ biết đến cuối cùng không ngờ Âu Dương biến thành người trợ chiến. Hai Huyễn Thuật Sư nổ kinh thiên đã kết thúc gần hết sinh mạng của bọn họ.

Lão Điền vừa mở miệng hét lớn một tiếng "giết", bên này lão Điền, ba người Tiểu Cửu còn có Triệu Thu cùng Miêu Vận Tiến như hổ như sói sát nhập vào bên trong kiếm trận. Nhân mã ba phe vốn đang trong tình thế không thuận lợi lúc này không khác gì đã rét vì tuyết lại giá vì sương.

Tuy nhiên nhân mã ba phe không có người nào cầu xin tha thứ. Bọn họ tự xét, bọn họ tự biết, Vạn Tiên Sơn chưa bao giờ có tiền lệ buông tha kẻ địch. Hơn nữa bọn họ còn giết người của Vạn Tiên Sơn. Vào lúc này bọn họ không cầu chạy trốn, nhưng cầu kéo được mấy kẻ chịu tội thay.

Cho nên vào lúc này, điều bọn họ có thể làm chính là liều mạng, xem có thể liều mạng đổi được mấy tính mạng.

- Giết! Vạn Tiên Sơn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai trong chúng ta. Có chết cũng phải kéo theo hai kẻ chịu tội thay!

Kim Thịnh vẻ mặt vốn đã hung ác, hiện tại hoàn toàn méo mó. Trong tay của hắn một thanh Đại Quan đao không ngừng chém xuống. Hắn muốn liều mạng chém mấy người. Đáng tiếng người của Vạn Tiên Sơn bất luận là ai cũng không yếu hơn hắn. Hơn nữa người của Vạn Tiên Sơn phối hợp rất ăn ý. Thường thường ngươi liều mạng bị thương muốn giết chết một người, nhất thời sẽ có một người lao ra chắn một đòn tất sát cho người kia...

Sự hung ác và lời nói của Kim Thịnh khiến cho rất nhiều người phản công. Tuy nhiên hiện tại đã quá muộn. Bởi vì sau khi bọn họ muốn phản công, bọn họ chỉ còn lại khoảng mười người. Hai mươi người đánh mười người. Phía xa còn có Âu Dương đang nhìn chăm chú. Đừng nói trở mình, cho dù cơ hội sắp chết đánh một đòn cũng không có.

- Ngươi lớn lên bộ dạng đã khó coi, còn dám lớn tiếng như vậy sao?

Lữ Phong mở miệng đùa một câu. Sau đó hắn quay về phía ba Yêu Chiến Sĩ ở gần đó đồng thời dùng tay ra hiệu. Giống như một tia chớp, bốn người giáp công người này. Dường như người này tính chui xuống đất. Nhưng hắn mới vừa định chui xuống liền nhớ ra kiếm trận vẫn còn. Kiếm linh trong kiếm trận chớp loạn. Kế hoạch chui xuống đất chạy trốn của hắn không thành công.

- Chết đi!

Ba tên Yêu Chiến Sĩ từ ba phương hướng bao vây tấn công Kim Thịnh. Lữ Phong thôi thúc kiếm linh xung quanh thân thể của mình hình thành một thanh loan đao rất lớn chém thẳng xuống.

Nếu như Kim Thịnh trong trạng thái toàn thịnh, hắn nhất định có thể tránh thoát. Tuy rằng hắn đang bị thương, hắn tuyệt đối không thể nào giống như bây giờ lấy sinh mạng để trả giá.

Phụt... Phụt...

Hai tiếng động truyền đến. Sau đó đã gặp Kim Thịnh tránh thoát công kích của hai người phía trước. Nhưng hắn bị yêu binh của người thứ mạnh mẽ cắm trúng tâm tạng. Hắn căn bản không kịp ném ra ánh mắt phẫn hận đã bị loan đao của Lữ Phong từ trên trời chém xuống.

Mưa máu bắn ra bốn phía. Từđây, Kim Thịnh đã trở thành một bộ hài cốt trong nơi chôn xương. Sai lầm lớn nhất của hắn không phải bởi vì tập kích đoàn đội Vạn Tiên Sơn, mà bọn họ quá xem thường sự xuất quỷ nhập thần của đoàn đội tinh anh.

Cuộc chiến đấu vẫn tiếp tục. Người của ba bên người phát ra một đợt phản kích cuối cùng. Nhưng bọn họ chỉ có thể tổn thương được hai người, sau đó nhanh chóng bị những người khác xé thành từng mảnh.

Thế lực ba bên còn lại hơn năm mươi người. Gần ba mươi người bị Huyễn Thuật Sư dùng phong bạo linh hồn giết chết. Hai mươi người khác khó thoát khỏi vận rủi. Bất kỳ ai cũng không tưởng tượng được, mấy ngày trước bọn họ còn tuyên bố công khai đã bị tiêu diệt đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch, hiện tại lại bị hủy diệt ở chỗ này.

- A...

Lữ Phong thở hắt ra một hơi. Cuộc chiến đấu này không tính là kịch liệt. Tuy nhiên nhân vật chính trong trận chiến đấu này cũng thực sự phong quang.

Lúc này hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến đang bị một nhóm người vây quanh khinh bỉ. Đặc biệt là tên điên cuồng Thời Phong này. Tên tiểu yêu này dám ở trong khoảng cách như vậy, đồng thời đốt năm linh hồn nổ tung. Nếu như không phải nhờ một mũi tên của Âu Dương từ phía xa cứu viện, hắn đã sớm biến thành thi thể giống như những người khác.

- Sau đó đừng làm lại trò đó nữa. Chuyện này đối với kỹ thuật bắn cung của ta cũng là một loại khiêu chiến tới cực điểm.

Âu Dương nhìn Thời Phong bị thương nói. Tiểu tử này không phải có khuynh hướng tự tàn chứ? Thật ra trong tình huống lúc đó cần gì phải đốt năm linh hồn? Ba cái đủ để nổ chết phần lớn số người ở đó, khiến tất cả bọn họ mất đi lực chiến đấu. Hắn trực tiếp đốt năm linh hồn quả thật khiến Âu Dương có chút không nói được gì.

- Tiểu tử này thích nhất chính là gây náo động.

Miêu Vận Tiến ở bên cạnh lấy từ trong vòng tay của một thi thể ra từng viên yêu thú chi linh kiểm kê một chút, đồng thời nhìn Thời Phong với ánh mắt khinh bỉ.

Gia hoả Thời Phong này từ trước đến nay đều không theo chịu theo lệ thường. Giống như lần này, mình đồng thời đốt ba linh hồn, với uy lực đó mình vẫn khống chếđược. Nhiều nhất chỉ bị thương một chút. Hơn nữa sau khi mình ăn yêu thú chi linh, tuy rằng phung phí của trời, nhưng chắc chắn là phương pháp hữu hiệu nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio